Trong nháy mắt, lại qua đi mấy tháng.
Sân sau Diêm phủ.
Diêm Xuyên ở trong sân luyện thư pháp, Mặc Vũ Hề tay nâng bụng bầu đứng ở một bên.
- Tướng công, chữ của ngươi thật là đẹp mắt!
Mặc Vũ Hề ôn nhù nói.
- Không biết tại sao, gần đây chữ viết càng lúc càng tốt, giống như trời sinh vậy!
Diêm Xuyên cười nói.
- A!
Mặc Vũ Hề nhướng mày.
- Sao vậy?
Diêm Xuyên lập tức đi đến đỡ.
- Tiểu gia hỏa đạp ta!
Mặc Vũ Hề yêu thương vuốt bụng mình.
- Tiểu tử lớn mật, ngay cả mẹ ngươi cũng dám đạp. Chờ ngươi đi ra, lão tử không đánh mông ngươi không được!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói.
- Đáng ghét!
Mặc Vũ Hề lập tức nói.
- Hặc hặc, ta đây không phải là đang giúp đỡ ngươi sao!
Diêm Xuyên cười nói.
- Tướng công, ngươi muốn con trai hay là con gái?
Mặc Vũ Hề chờ mong hỏi.
- Đều muốn, ta đều thích!
Diêm Xuyên vuốt vuốt bụng Mặc Vũ Hề nói.
- Vậy, ngươi đặt cho con một cái tên a?
Mặc Vũ Hề liền nói.
- Tên ta đã nghĩ kỹ, liền gọi là Động Ân! Diêm Động Ân, may mắn có sự việc trong sơn động kia nếu không cũng không có chúng ta hôm nay, cũng sẽ không có Động Ân!
Diêm Xuyên ôn nhu nói.
- Ừ, vậy gọi là Diêm Động Ân!
Mặc Vũ Hề cũng ôn nhu nói.
- Tiểu thư, cô gia! Không tốt!
Một tên a hoàn vội vội vàng vàng chạy vào sân sau.
- Sao vậy?
Diêm Xuyên nhíu mày nhìn a hoàn hỏi.
- Bệ hạ một tháng trước đã băng hà, hiện tại Thái Tử đã đăng vị rồi!
A hoàn bối rối nói.
- Thái Tử?
Mặc Vũ Hề khó hiểu nói.
- Tiểu thư quên rồi sao? Trước lúc ngươi cùng cô gia kết hôn, tại một lần hội thi thơ đã gặp Thái Tử. Thái Tử thấy tiểu thư liền kinh ngạc thề muốn cưới tiểu thư làm vợ. Lúc ấy vua dân phản đối cho nên tiểu thư cũng không cho đó là chuyện quan trọng, nhưng Thái Tử lại không quên, hơn nữa hắn bây giờ còn trở thành Hoàng Đế!
A hoàn lo lắng nói.
- Vậy thì sao! Ta bây giờ là người của Diêm gia, hắn còn có thể làm được gì?
Mặc Vũ Hề nghi ngờ nói.
- Đúng vậy, hắn Hoàng Đế mới đã phái người gặp cha mẹ ngươi. Ta vụng trộm chạy tới đây, bệ hạ hắn còn chưa hết hy vọng, hình như, hình như...!
A hoàn lo lắng nói.
- Hình như gì?
Mặc Vũ Hề cũng hoảng hốt nói.
- Hình như muốn đoạt lại tiểu thư!
A hoàn nói.
- A?
Mặc Vũ Hề biến sắc.
- Khốn nạn!
Diêm Xuyên vỗ một chưởng lên bàn đá.
- Tiểu thư, ta chỉ đến thông báo một tiếng, ta đi về trước!
A hoàn rất nhanh rút đi.
- Tướng công!
Mặc Vũ Hề nhìn về Diêm Xuyên nói.
- Yên tâm, ai cũng đừng muốn chia rẽ chúng ta!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Thế nhưng, hắn là Hoàng Đế của Đại Mộng quốc, ai có thể lớn hơn hắn?
Mặc Vũ Hề bi thảm nói.
- Hoàng Đế thì sao? Ai cũng không được!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Mặc Vũ Hề gật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia âm u lạnh lẽo nói:
- Tướng công, Mặc gia ta mấy đời đều là thương nhân buôn dược liệu. Kỳ thật Mặc gia ta cũng có một cái bảo vật, nếu như đến lúc thật sự không đường có thể đi thì chúng ta cũng không tiếc mà cá chết rách lưới! Trước tiên tiêu diệt tên Hoàng Đế kia.
- Bảo vật?
Diêm Xuyên nghi hoặc nhìn về Mặc Vũ Hề.
- La truyền thừa của tổ tiên ta, hình như là tổ tiên đào được một gốc linh dược chí độc ở trong núi thẳm gọi là 'Quỷ Thành Thảo'.
Mặc Vũ Hề suy nghĩ một chút rồi nói.
- Quỷ Thành Thảo?
- Gọi là Quỷ Thành Thảo chính là đem đốt ở trong một thành trì sẽ hình thành khói độc rồi có thể nhanh chóng độc chết mọi người trong thành để cho một thành trì biến thành quỷ thành!
- Lợi hại như vậy?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
- Đến lúc đó, chỉ cần đốt ở trong phạm vi mười dặm gần với Hoàng Đế mới thì cam đoan hắn sẽ chết không có chỗ chôn!
Trong mắt Mặc Vũ Hề hiện lên một tia tàn nhẫn nói.
- Có thể thử một lần, cho ta xem chút!
Diêm Xuyên lập tức hứng thú nói.
- Tốt, ta lập tức phái người đi lấy!
Mặc Vũ Hề liền nói.
Hai canh giờ sau, trong phòng Diêm Xuyên.
- Tướng công, ở trong hộp ngọc này!
Mặc Vũ Hề nói.
Trong hộp ngọc có chứa một tiểu thảo màu tím nắm vừa trong lòng bàn tay, Quỷ Thành Thảo, vật chí độc.
Mặc Vũ Hề hài lòng nhìn tiểu thảo trong hộp.
Mà Diêm Xuyên lại nhìn về cổ tay trái của mình. Nơi cổ tay trái có một cái bớt giống như hạt giống.
Vốn là cái bớt thì cũng không sao, nhưng nó lại lóe ra ánh sáng màu xanh. Sáng tắt, sáng tắt trông cực kỳ quỷ dị.
- Tại sao lại như vậy?
Ánh mặt Diêm Xuyên phức tạp nhìn vào cái bớt.
Sáng lên? Tại sao lại sáng lên?
Đây không phải là bớt sao?
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào bớt mà không ngừng suy nghĩ, cả người đều giống như ngây dại. xem tại TruyenFull.vn
- Tướng công?
Mặc Vũ Hề kỳ quái nhìn Diêm Xuyên.
Nhưng Diêm Xuyên chỉ phất phất tay để cho nàng không nên quấy rầy.
Mặc Vũ Hề liền nhu thân không nói gì nữa.
Trong đầu Diêm Xuyên không ngừng suy nghĩ, dường như sắp nghĩ đến lại luôn bị ngăn cách bởi một tầng sương mù.
- Rốt cuộc là gì? Ta thật sự có chút ấn tượng lại thế nào cung không thể nghĩ ra?
Diêm Xuyên nhíu màu mà ra sức suy nghĩ.
Suy nghĩ này suốt một canh giờ. Mặc Vũ Hề vẫn kiên nhẫn đứng chờ.
- Độc Đằng!
Trong đầu Diêm Xuyên đột nhiên nghĩ ra, trong mắt thì bắn ra một tia tinh quang.
- Ầm!
Đại lượng trì nhớ nhanh chóng đánh thẳng vào trong óc Diêm Xuyên.
Trí nhớ, càng lúc càng nhiều trí nhớ, khuôn mặt Diêm Xuyên dần dần bắt đầu giãn ra. Tinh quang phát ra trong mắt càng lúc càng nhiều.
Mà Mặc Vũ Hề lại lo lắng đứng ở bên chờ đợi.
Thấy được thần sắc của Diêm Xuyên thi nàng liền lộ ra vẻ lo lắng, mấy lần muốn gọi to để hoi thăm. Nhưng Mặc Vũ Hề cũng là một người thông mình nên rất nhanh khắc chế sự hiếu kỳ của mình mà để mặc cho Diêm Xuyên nhớ lại tất cả.
- Độc Đằng? Ha ha ha ha!
Diêm Xuyên đột nhiên cười to một hồi.
Cười to một hồi để cho toàn thân dường như thoải mái hơn rất nhiều.
- Mộng Yểm quả nhiên là đã tìm được ta, mộng cảnh? Tốt một cái mộng cảnh!
Thần sắc Diêm Xuyên ngưng tụ nói.
- Tướng công, ngươi sao vậy?
Mặc Vũ Hề rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn về Mặc Vũ Hề, ánh mắt hắn ngưng luyện.
- Tướng công, ngươi tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta, ta, ta...!
Mặc Vũ Hề liền sợ hãi nói.
Thấy Mặc Vũ Hề sợ hãi thì thần sắc Diêm Xuyên cũng dịu xuống, suy nghĩ một chút về thân phận hiện tại của mình thì hắn liền lộ ra một nụ cười khổ.
- Vũ Hề Thánh Nữ?
Diêm Xuyên thăm dò mà kêu lên.
- Tướng công, ngươi nói gì? Ngươi đừng làm ta sợ!
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Mặc Vũ Hề liền để cho thần sắc của Diêm Xuyên phức tạp một hồi. Suy nghĩ một chút cuối cùng hắn cũng không đánh thức ký ức của nàng.
- Yên tâm, có ta ở đây thì không có chuyện gì đâu, Đại Mộng Hoàng Đế? Hắn không là cái gì hết, chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Hơn nữa nếu như tỉnh lại thì có thể bắt được Mộng Yểm!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Tướng công, ngươi nói gì? Vì sao ta nghe lại không hiểu gì cả?
Mặc Vũ Hề kỳ quái nói.
- Không cần hiểu, tất cả đều giao cho ta là được!
Diêm Xuyên an ủi nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề khẽ từ vào trong ngực Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên ôm lấy Mặc Vũ Hề, thần sắc của hắn thì phức tạp.
Tuy rằng chỉ là trong mộng, đợi sau khi tỉnh lại thì tất cả đều xem như không có phát sinh. Nhưng phần trì nhớ này có lẽ sẽ vĩnh viễn không cách nào xóa đi, mấy tháng vợ chồng có thể so với rất nhiều thề non hẹn biển đều sâu sắc hơn.
Diêm Xuyên có thể đang ở trong mộng đánh thức Mặc Vũ Hề, nhưng sau khi đánh thức thì thế nào? Hai người làm sao ở chung? Một khi Mộng Yểm phát hiện ra sự khác thường và để lộ ra sơ hở thì sẽ rất khó bắt được Mộng Yểm.
Bởi vậy Diêm Xuyên đành tạm thời giữ bí mật.