- Nhớ lấy, ngươi không có tư cách bất kính đối với nó!
Bạch Đế Thiên lạnh lùng nói.
- Dạ!
Tả Thiên Thu lạnh run nói…
Trong Cự Lộc thành.
Bên trong sột gian đại điện. Mạnh Dung Dung đã thay đổi một thân lụa trắng.
- Khốn kiếp, Diêm Xuyên!
Mạnh Dung Dung hận đến cắn răng.
- Đại tiểu thư!
Ngoài điện truyền tới một thanh âm.
- Đi vào đi!
Mạnh Dung Dung kêu lên.
Rất nhanh, mấy tên Nho sinh đi tới, cầm đầu là Trường Thanh, chính là kẻ mà ngày xưa bị phái đến Yến kinh!
- Tra rõ chưa?
Mạnh Dung Dung hỏi.
- Đại tiểu thư muốn nghe về vấn đề nào?
Trường Thanh hỏi.
- Hừ, trước tiên là nói về Bạch Đế Thiên đi!
Mạnh Dung Dung nhíu mày nói.
- Vâng, Bạch Đế Thiên, căn cứ vào ghi chép của chúng ta, hắn hẳn là Hổ Vương mới quật khởi gần đây của Hổ tộc, là một đầu Bạch Hổ, sau khi ra đời, vẫn phi thường khiêm tốn, rất không hợp quần, nhưng là tại ở một tháng trước, hắn không ngừng đột phá!
Trường Thanh giải thích.
- Không ngừng đột phá? Có ý gì?
- Một tháng trước, hắn vẫn còn ở tinh cảnh!
Trường Thanh mình cũng có chút không tin tưởng mà nói.
- Cái gì? Tinh cảnh? Ngươi không có tính sai chứ?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.
- Không có, ta cũng hy vọng là nghĩ sai rồi, nhưng Cự Lộc thư viện ta, đối với mấy chủng tộc yêu thú phụ thuộc đều có ghi chép, Bạch Đế Thiên này, lại tà môn như vậy!
- Tinh cảnh, khí cảnh, thần cảnh, hư cảnh? Một tháng?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.
- Đúng rồi, tin tức về Diêm Xuyên cũng dò thăm được rồi, được Đông Phương Chính Phái dẫn vào Đông Phương điện, xem như là khách quý!
Trường Thanh lập tức nói tiếp.
- Đông Phương điện? Hừ, quả nhiên người như thế nào thì gặp kẻ giống vậy!
Trong mắt Mạnh Dung Dung lộ ra một tia kiều hận.
- Ha ha ha, người nào chọc nữ nhi của ta sinh khí vậy!
Từ ngoài Đại điện truyền đến một tiếng cười sảng lãng.
Một lão giả mặc nho bào màu trắng bước nhanh mà vào, lão giả có bộ râu trắng muốt, nhìn hòa ái vô cùng.
- Bái kiến viện chủ!
Một đám Nho sinh cung kính nói.
- Ừ, không tệ, các ngươi đi xuống trước đi!
Lão giả cười ha ha nói.
- Dạ!
Chúng Nho sinh cung kính đi ra ngoài.
- Cha!
Mạnh Dung Dung kêu lên.
- Làm sao? Mới vừa rồi ta nghe người ta nói, ngươi bị người ta khi dễ? Người nào mà lại to gan như vậy a?
Lão giả hỏi.
- Cha, ngươi đừng nghe bọn hắn nói mò! Nào có chuyện đó! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Mạnh Dung Dung nhất thời lắc đầu.
- Là tên Diêm Xuyên kia?
Lão giả vẫn không thuận theo, không buông tha hỏi dồn.
- Cha, chuyện của ta, ngươi đừng quản, thật không có chuyện gì mà, đừng nghe người khác nói mò!
Mạnh Dung Dung nhất thời lôi kéo cánh tay lão giả, làm nũng nói.
- Tốt, tốt, ta không hỏi nữa rồi!
Lão giả cười ha ha.
- Đúng rồi, cha, Hổ tộc tân vương rất kỳ quái, một tháng, từ tinh cảnh vượt qua đến hư cảnh, này làm sao làm được?
Mạnh Dung Dung cau mày nói.
- Tả Vô Chu lui xuống? Ai là tân vương?
Lão giả nghi ngờ nói.
- Hắn gọi là Bạch Đế Thiên, Tả Thiên Thu, Tả Vô Chu đối với hắn cũng cực kỳ cung kính!
Mạnh Dung Dung suy nghĩ một chút nói.
- Bạch Đế Thiên? Bạch Đế Thiên? Danh tự này thật giống như có chút quen tai a! Ta đã nghe qua ở đâu rồi?
Lão giả nghi ngờ nói.
- A? Cha ngươi nghe qua? Bọn họ không phải nói ngươi vẫn bế quan đấy sao?
Mạnh Dung Dung hiếu kỳ hỏi.
- Đợi một chút!
Lão giả bỗng nhiên nghiêm túc.
Lão giả lật tay, lấy ra một quyển sách.
- Hổ tộc lịch đại?
Mạnh Dung Dung tò mò nhìn tên sách.
- Đây là ghi chép một chút về lịch sử huy hoàng của Hổ tộc!
Lão giả trịnh trọng nói.
Tiếp đó, hay tay nhanh chóng phiên động. Lật lui lật tới, bỗng nhiên, lão giả ngẩng đầu dừng lại.
- Bạch Đế Thiên?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nhìn một trang giấy trong sách, nguyên một tờ chỉ ghi về một vị Hổ tộc cường giả, Bạch Đế Thiên.
- Là hắn? Hắn không có phi thăng? Hắn đã chuyển thế trọng tu rồi?
Lão giả kinh ngạc nhìn cái tên này.
- A, đây, đây là một người sao?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.
- Nhất định là hắn, một tháng, từ tinh cảnh đạt tới hư cảnh, đó là lực lượng lưu lại từ kiếp trước, hắn chỉ kế thừa! Bạch Đế Thiên, hắn đã trở lại?
Lão giả chân mày cau lại.
- Thật sự là tên hung nhân này?
Mạnh Dung Dung bất khả tư nghị nói.
- Sau này không cần thăm dò hắn nữa, ân oán giữa Hổ tộc cùng Cự Lộc thư viện, kết thúc đi thôi!
Lão giả trầm giọng nói.
- A, tốt!
Mạnh Dung Dung gật đầu…
Cự Lộc thành.
Trên Phù Đảo một khổng lồ, trên phù đảo có một cung điện to lớn - Đông Phương điện.
Diêm Xuyên đứng ở bên mép phù đảo, xem số mệnh biển mây trên trời một lúc, sau đó cúi người nhìn vô số tu giả phía dưới một chút, trong mắt hiện lên một tia thân thiết.
- Công tử, Đông Phương điện này, là một trong mười Đại phù đảo của Cự Lộc thành, không nghĩ tới lại là tư sản của Đông Phương Chính Phái!
Thanh Long thở dài nói.
- Vậy sao? Cự Lộc thư viện có thể có một chi có họ Đông Phương khác thì sao?
Diêm Xuyên hỏi.
- Không rõ ràng lắm, dòng họ này phi thường ít, ta cũng chỉ biết một Đông Phương Chính Phái mà thôi!
Thanh Long lắc đầu.
Trong lúc Diêm Xuyên cùng Thanh Long đang nói chuyện, nơi xa, một đạo thân ảnh màu trắng bay tới.
- Diêm huynh, không được, không được rồi, hiện tại tên của ngươi, đã truyền khắp toàn thành rồi!
Đông Phương Chính Phái bay tới, vội vàng nói.
- A?
- Vẫn là chuyện về ngươi vô lễ với Mạnh nha đầu, đây chính là nữ nhi của viện chủ, là Nữ thần không thể khinh nhờn trong lòng vô số tu giả a, cư nhiên làm trò trước mặt gần vạn tu giả, bị ngươi phi lễ, hắc hắc, khí phách này, không muốn nổi danh cũng khó khăn a!
Đông Phương Chính Phái quở trách.
Diêm Xuyên:
-......!
- Những tên nhìn ngươi làm chuyện tốt kia vừa trở lại, đã nhanh chóng truyền bá ra xung quanh, một truyền mười, mười truyền trăm, hiện tại cả Cự Lộc thành cũng đang nghị luận về ngươi, có rất nhiều chuyện hay, còn nghĩ ra chuyện xưa của các ngươi, được chia làm tám tập, ở quán trà, dù sáng sớm hay là trong đêm tối, bọn họ đều thay nhau kể chuyện đó! Thậm chí còn có người tổ chức ra một Chinh phạt liên minh, nói là thay Mạnh nha đầu chinh phạt ngươi!
Đông Phương Chính Phái nhìn có chút hả hê, nói.
- Vậy sao?
Diêm Xuyên cổ quái nói.
- Đúng vậy a, lúc trước ta còn đang suy nghĩ, ngươi muốn cùng Tư Mã Vân Thiên tranh đoạt Phong Thần Sách, thế thì phải làm cho lực ảnh hưởng của ngươi đuổi kịp Tư Mã Vân Thiên, hiện tại thì tốt rồi, danh tiếng của ngươi đã vượt qua hắn rồi!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
Diêm Xuyên:
-......!
- Meo meo? Chuyện ngày đó, được chia làm tám tập?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Dĩ nhiên, không chỉ có tám tập, còn có rất nhiều bản lẻ! Dù sao Diêm huynh, ngươi nổi tiếng rồi (hot rồi)! Ở trong Cự Lộc thành, ngươi hoàn toàn nổi tiếng!
Đông Phương Chính Phái hâm mộ nói.
...
Cự Lộc thành!
Trong một cái sân, bảy tám Nho sinh mang áo bào xanh vây quanh một nam tử áo trắng.
Tay Nam tử cầm chiết phiến, mắt lộ ngạo khí.
- Trần Bình huynh, trùng quan giận dữ vì hồng nhan, bọn ta bội phục!
Một Nho sinh mặc áo bào xanh tán thán nói.