Cô gái thản nhiên nói:
- Đây là một thanh trong bộ kiếm đúng không?
Diêm Xuyên híp mắt.
Hoàng trầm giọng nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, lúc trước phụ thân ta hay đi cùng Diêm Tự Tại, ta cũng theo một bên, đương nhiên hiểu chút ít về kiếm.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Hiểu? Làm sao nàng nhìn ra được?
Ánh mắt của Hoàng quá sắc bén, đến nay chưa ai nhìn ra được Ngọc Đế kiếm mà hắn luyện chế thật ra là một thanh trong bộ kiếm. Không ai biết được, nhưng Hoàng một chữ nói toạc ra.
Hoàng trầm giọng nói:
- Kiếm của ngươi luyện chế quá hoàn mỹ. Hễ à kiếm tu giả mới luyện kiếm thì cực kỳ thô ráp, tùy theo tu vi gia tăng, lúc dưỡng kiếm không ngừng hoàn thiện thanh kiếm thích hợp mình, khiến kiếm ngày càng hợp với bản thân. Nhưng kiếm của ngươi thì khác, kiếm không thô ráp. Tu vi hiện tại của ngươi là Tinh cảnh đã có được kiếm này, lại không phải là bảo kiếm của ngươi khác, vậy chắc chắn là ngươi chuẩn bị luyện chế bộ kiếm!
Hoàng không nói làm sao nhìn ra được kiếm này không phải người khác từng dùng, nhưng mọi thứ cũng đủ rồi.
Miêu Miêu tò mò nhìn Diêm Xuyên, hỏi:
- Meo, nàng nói có đúng không?
Diêm Xuyên không đáp, nhưng sự im lặng đã chứng minh mọi thứ.
Hoàng thản nhiên nói:
- Diêm Tự Tại từng nói bộ kiếm rất khó, thật nhiều bộ kiếm đều là bất luân bất loại, không bằng chuyên tập trung một kiếm. Nhưng một khi nó thành thế thì một kiếm không thể sánh bằng uy lực của nó. Diêm Tự Tại có luyện bộ kiếm.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Nếu nàng là người cùng thời đại với tổ tiên ta thì tại sao còn cần ta bảo hộ một tháng?
Hoàng lạnh lùng nói:
- Ta bị phụ thân phong ở chỗ này không biết năm, ta cần một tháng để hồip hục lại. Ngươi phụ trách bảo hộ an toàn của ta là được, khi ta đột phá rồi không cần ngươi ra tay.
Ngay từ đầu Hoàng đã mặt lạnh như băng, Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn nàng.
Diêm Xuyên im lặng một lúc tiêu hóa tin tức Hoàng mới lộ ra, cũng phân tích mọi chuyện.
Hoàng yên lặng chờ.
Cuối cùng Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Được.
Thần thông? Diêm Xuyên rõ ràng nó là thứ tiên nhân mới sáng chế ra, thần thông Diêm Tự Tại tự sáng tạo? Vậy chẳng phải là nói lúc trước Diêm Tự Tại là tiên nhân?
Không rõ tu vi của nàng này lúc đó nhưng tuyệt đối không thấp.
Giống như mình lúc trước dù tu vi kiếp trước đã mất nhưng đối diện cường giả thì không phải không có sức đánh lại.
Nàng này cũng là như vậy, không bằng mạo hiểm đưa một ân tình.
Hoàng lạnh lùng nói:
- Đi đi, bên trong này không có thứ gì, sớm ra ngoài đi, ta phải điều tra cái chết lúc trước của phụ thân.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
Hai người một con mèo dọc theo đường đến chậm rãi lui ra ngoài.
Trên đường đi cô gái mặt lạnh băng.
Đến lối ra.
Giọng la lối của Dương Chí Cửu vọng vào:
- Thanh Long, ngươi thật to gan, ngươi dám đánh người của ta, ngươi dám đánh Đông Dương!
Diêm Xuyên, Hoàng bước ra khỏi hố băng, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Có nhiều cường giả tụ tập nhưng đều là xa xa nhìn, không dám tiến lên.
Dám mạo phạm Thanh Long chỉ có đoàn người Dương Chí Cửu, bốn thuộc hạ của gã ngã trên mặt đất, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Dương Chí Cửu và Thanh Long đối đầu nhau.
Hai người đi ra, tranh phong tạm dừng, ánh mắt ngoài ý muốn nhìn họ.
Dương Chí Cửu bất ngờ nhìn Hoàng:
- A? Lại thêm một?
Nên biết lúc trước người đi vào chỉ có Diêm Xuyên, tại sao thêm một người?
Thanh Long cũng lộ vẻ ngoài ý muốn.
Bảy ngày sau, trong cánh rừng.
Diêm Xuyên, Miêu Miêu, Thanh Long, Dương Chí Cửu, năm người đứng trên đỉnh núi.
Bên dưới, tay 'Hoàng' cầm thanh trường đao.
Phập!
Phập!
Phập!
Từng luồng huyết quang lóe lên, mười yêu lang to lớn ngã xuống đất, Hoàng lạnh lùng nhìn chiến quả của mình.
Thanh Long biểu tình phức tạp nói:
- Diêm công tử, đây là ai?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Xem như là bằng hữu của ta đi.
Miêu Miêu vừa quở trách vừa nhớ lại:
- Miêu Miêu, bằng hữu gì? Lạnh như băng, ngày ngày mặt lạnh, chết cha sao? A, hình như đúng là đã chết cha.
Dương Chí Cửu đứng một bên lạnh lùng nhìn Hoàng dưới núi.
Một tùy tùng sắc mặt khó xem nói:
- Thiếu gia, nàng này rất quái dị.
- A?
Tùy tùng quái lạ nói:
- Tu vi của nàng gia tăng quá nhanh, một ngày nhất trọng. Hôm đó chúng ta nhìn thấy nàng là Lực cảnh nhất trọng, ở trong rừng đồ sát yêu thú, mỗi ngày nhất trọng, bây giờ đã là Lực cảnh lục trọng. Quá quái dị, một ngày có thể tăng một trọng?
- Đúng vậy. Hơn nưa hôm nay giết đến mười yêu thú. Thiếu gia, nàng là Lực cảnh, mười yêu lang này dù tu vi có yếu hơn cũng là Tinh cảnh, thế này không hợp lý!
Dương Chí Cửu sắc mặt âm trầm.
Dương Chí Cửu hỏi:
- Thanh Long, khi nào thì lên đường.
Thanh Long cười nói:
- Dương công tử có thể đi trước.
Dương Chí Cửu hừ lạnh nói:
- Hừ! Ta phải đi với ngươi.
Bên dươis, Hoàng mặc kệ xác yêu thú, đi tới một bên lật tay lấy ra đồ ăn.
Dương Chí Cửu tràn đầy khó hiểu:
- Không gian pháp bảo? Nàng đến cùng dùng pháp bảo gì?
Thanh Long kinh ngạc bật thốt:
- Thịt chung thạch vạn năm?
Hoàng nuốt xuống thịt chung thạch vạn năm xong ngồi một lát. Nguồn tại http://Truyện FULL
Ầm!
Một tiếng trầm đục, lấy Hoàng làm trung tâm có khí lưu thổi tứ phương.
Dương Chí Cửu lộ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Lại đột phá? Lực cảnh thất trọng? Nàng là yêu nghiệt sao? Mỗi thăng nhất trọng, không ổn định cảnh giới sao?
Lại qua mười ngày, vẫn là rừng cây đó.
Ầm!
Một trư yêu đỉnh Tinh cảnh ngã xuống đất.
Hoàng lại khoanh chân ngồi, từ trong không gian pháp bảo lấy ra vài thứ, nuốt xong khoanh chân ngồi.
Ầm!
Hoàng lại đột phá!
Dương Chí Cửu hỏi:
- Đông Dương, như thế nào?
Đông Dương sắc mặt phức tạp nói:
- Lại đột phá, Tinh cảnh ngũ trọng, chưa đến hai ngày nàng lại đột phá sao?
Dương Chí Cửu nhíu mày nói:
- Nàng rốt cuộc là ai?
Đông Dương nói:
- Thiếu gia, không bằng để Bắc Dương đi xuống thăm dò một phen?
Dương Chí Cửu gật đầu, nói:
- Cũng tốt.
Bên kia, Diêm Xuyên tới gần Hoàng.
Diêm Xuyên hỏi:
- Có thể nói chuyện không?
Hoàng mở mắt nhìn Diêm Xuyên, nói:
- Không cần, không đến ba mươi ngày là ta có thể đi.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Nàng đang gom góp tích luỹ sát khí?
Hoàng liếc Diêm Xuyên, thản nhiên nói:
- Ta đang ngưng tụ đao ý, trong một tháng là có thể hoàn thành, lúc đó sẽ không làm phiền ngươi nữa.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Được.
Hoàng thản nhiên nói:
- Có cần ta giết năm người kia giúp ngươi không?
- A?
Diêm Xuyên thuận theo ánh mắt của Hoàng nhìn lại, là năm người Dương Chí Cửu.
Diêm Xuyên cười khổ, lắc đầu, nói:
- Người dẫn đầu không thể giết, ta còn cần dùng.
- Đã biết.
Hoàng gật đầu, nhắm mắt lại, không để ý Diêm Xuyên nữa.
...
Ban đêm, trong rừng cây.
Trong một cái lêu, Dương Chí Cửu nôn nóng chờ đợi.
Trong lều còn có ba tùy tùng của Dương Chí Cửu.
Dương Chí Cửu sắc mặt khó xem nói:
- Tại sao Bắc Dương còn chưa trở về?
Một tùy tùng nói:
- Mặc dù Bắc Dương là sơ kỳ Khí cảnh nhưng chắc chắn mạnh hơn cô gái đó, chắc rất nhanh.
Dương Chí Cửu quở trách:
- Thành sự không đủ!
Bốn người ở trong lều nôn nóng chờ đợi.
Trời tờ mờ sáng.
Dương Chí Cửu tức giận nói:
- Đông Dương, ngươi đi tìm Bắc Dương trở về!
- Tuân lệnh!
Một canh giờ sau.
Trong một sơn cốc bốn chủ tớ Dương Chí Cửu yên lặng đứng.