- Thành chủ, chư vị, lần này có chuyện gì sao?
Thượng Vô Kỵ hỏi.
Giờ khắc này, Diêm Xuyên trầm mặc không nói, thậm chí trên mặt còn biểu hiện ra một tia trầm trọng.
- Vừa rồi Diêm Xuyên đã đồng ý quyền phân phối tài sản của Nhật Nguyệt Minh dành cho thành chủ rồi, Thượng huynh, không cần ngươi bận bịu nữa!
Tông chủ Hạ U Tông nói.
- Cái gì?
Thượng Vô Kỵ biến sắc.
- Diêm Xuyên, ngươi xác thực là vậy?
Thượng Vô Kỵ lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên nhìn Thượng Vô Kỵ, hơi cười khổ một trận, nói:
- Không sai, ta nghĩ, do thành chủ phân phối sẽ tốt hơn!
- Hừ!
Thượng Vô Kỵ hừ một tiếng với Diêm Xuyên, không để ý tới hắn nữa.
- Thành chủ, chuyện gì xảy ra? Ngươi muốn nhúng tay vào làm gì?
Thượng Vô Kỵ nhất thời phẫn nộ, quát.
- Nhúng tay cái gì? Có chỗ nào không thích hợp sao? Chẳng lẽ Thượng U Tông phân phối không phải công bình? Đổi ai phân phối chẳng được?
Tông chủ Hạ U Tông kỳ quái nói.
- Hừ, ta không có hỏi ngươi!
Thượng Vô Kỵ hừ lạnh, nói.
Ngược lại, Thượng Vô Kỵ nhìn về phía Trịnh Hồng, nói:
- Thành chủ, vì sao phải làm như vậy?
Trịnh Hồng khẽ thở dài, nói:
- Không phải là ý của ta, là ý của mọi người, ngươi không tin cứ hỏi một chút.
Thượng Vô Kỵ nhìn về phía mọi người xung quanh.
Diêm Xuyên gật đầu, Mục Dã Vương gật đầu, tông chủ Hạ U Tông gật đầu, Trịnh Hồng gật đầu.
Trong nháy mắt, Thượng Vô Kỵ coi như vị cô lập, trong lòng nhất thời nghẹn ra một cỗ tà hỏa.
- Thượng Vô Kỵ, kỳ thực, ta phân hay ngươi phân cũng đều như nhau, không phải sao?
Trịnh Hồng nói.
Thượng Vô Kỵ cũng có thể nghe ra ý ám chỉ của Trịnh Hồng, đây là nói đồng minh Tam U Tông, đến lúc đó không ít phần tốt cho chúng ta. Thế nhưng, có nhiều chỗ tốt thế nào cũng chẳng bằng tự mình phân chia.
Sắc mặt Thượng Vô Kỵ nguyên một mảnh âm trầm, nhìn tất cả mọi người đều đồng ý, Thượng Vỗ Kỵ chỉ còn biết bất đắc dĩ nói:
- Đúng vậy, tất cả nhờ vào thành chủ.
Lúc này, Diêm Xuyên thấy đã đến lúc, bèn mở miệng nói:
- Lần này tốc độ phân chia của Thượng U Tông quá chậm, không biết Trung U Tông còn cẩn phải bao lâu nữa, ta nghĩ, hẳn nên có một tông môn hỗ trợ thành chủ, như vậy mới có thể thực hiện nhanh chóng một chút.
- A? Mọi người đều nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên suy nghĩ một chút, nói:
- Ta thấy Ngự Yêu Tông là được, mọi người thấy thế nào?
- Ta? Ta sao được!
Mục Dã Vương nhất thời kêu lên. Truyện được copy tại Truyện FULL
Trịnh Hồng nhìn Mục Dã Vương, thần sắc trong mắt khẽ động, nói:
- Cũng tốt, có Ngự Yêu Tông hỗ trợ, Trung U Tông ta hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Đã vậy, Diêm Xuyên chờ tin tức tốt từ thành chủ!
Diêm Xuyên rời đi.
Không lâu sau khi Diêm Xuyên rời đi, Mục Dã Vương cũng rời đi.
Trong đại điện chủ còn có tông chủ Tam U Tông.
Thượng Vô Kỵ bị ép nhổ ra miếng thịt béo, trong lòng tất nhiên không sảng, Trịnh Hồng và tông chủ Hạ U Tông tự nhiên tốt hơn, an ủi đối phương một trận, đồng thời đồng ý giữ lại cho Thượng U Tông rất nhiều chỗ tốt, lúc này mới khiến tâm tình Thượng Vô Kỵ hòa hoãn được chút.
Có điều muốn Thượng Vô Kỵ hết giận thì không thể, mắt thấy thịt béo nuốt vào rồi còn phải nhổ ra, trong lòng hắn khó mà cân bằng lại được.
Trên đường rời đi, trong lòng Thượng Vô Kỵ luôn luôn có loại cảm giác không nói thành lời.
- Không đúng?
Sắc mặt Thượng Vô Kỵ trầm xuống.
Thân hình khẽ động, hắn liền thay đổi lộ tuyến, đi thẳng về phía quý phủ của Mục Dã Vương.
Quý phủ Mục Dã Vương.
- Mục Dã Vương, ngươi nói cho ta biết, trước khi ta đến Vô Ưu Điện, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Thượng Vô Kỵ nói.
- Không có gì à?
Mục Dã Vương lắc đầu không chịu nói, nhưng tỏng mắt lại lóe ra một tia bất định.
- Mục Dã Vương, Thượng U Tông ta và Ngự Yêu Tông ngươi thế nhưng tương giao rất tốt, lần trước ta cũng để lại một phần trầm hương phương tây cho ngươi, ta chỉ muốn biết chuyện thực, ta sẽ không nói gì nhiều, người nhất định phải nói cho ta biết.
Thượng Vô Kỵ chờ đợi nói.
Nhìn Thượng Vô Kỵ, thần sắc Mục Dã Vương biến ảo một trận, cuối cùng khẽ thở dài, nói:
- Ai!
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Diêm Xuyên phải đổi giọng? Muốn cho Trịnh Hồng phân chia?
- Diêm Xuyên? Hừ, tại Phong Yêu sơn mạch có danh tiếng Huyết Ma, nhưng ta và ngươi đều thấy rõ, hắn chỉ có tu vi Tinh Cảnh, tại trước mặt chúng ta không đáng kể chút nào!
Mục Dã Vương trầm giọng nói.
- Không sai!
- Diêm Xuyên có bốn vạn đại quân, thì tính sao? Hiện tại tiến vào Phong Yêu sơn mạch cũng không còn thấy gì nữa, có thể Hoắc Quang kia đã dẫn theo bốn vạn đại quân đi rồi! Một mình Diêm Xuyên tính là gì?
- Đúng.
- Kỳ thực là thành chủ, tông chủ Hạ U Tông mời ta và Diêm Xuyên đi trước Vô Ưu Điện, sau đó hai tông bọn họ bưc bách Diêm Xuyên đáp ứng!
Mục Dã Vương nói.
- Lúc đó ta thấy ánh mắt Diêm Xuyên không được tự nhiên, nguyên lai là do Trịnh Hồng?
Thượng Vô Kỵ biến sắc.
- Trịnh Hồng? Ngay cả ta cũng tính toán?
Trong lòng Thượng Vô Kỵ nhất thời nổi lên sóng giận.
Mục Dã Vương cười lạnh một trận, nói:
- Đây tính là gì? Chỉ cần nuốt vào sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh, thực lực tông môn không nói được gia tăng gấp đôi, tăng thêm hơn phân nửa là hoàn toàn có thể.
- Qua vài chục năm, chỉ cần đào tạo ra gấp đôi số đệ tử Thần Cảnh, làm như thế nào đều đáng giá.
- A a a, Trịnh Hồng!
Con mắt Thượng Vô Kỵ đỏ lên.
…
Thượng Vô Kỵ vốn rất tức giận chuyện Trịnh Hồng bị Mục Dã vương trêu chọc thì nổi lửa giận.
Mục Dã vương làm bộ nói:
- Thoưng huynh, hay là thôi đi. Lúc trước trong đại điện ngươi đã hứa, bây giờ đổi ý thì sẽ bị mọi người chỉ trích.
Thượng Vô Kỵ sắc mặt âm trầm nói:
- Không, ta không thể nuốt trôi cục tức này!
Mục Dã vương khẽ thở dài nói:
- Ài.
Thượng Vô Kỵ đầu óc hơi tỉnh táo lại:
- Không đúng, tại sao? Tại sao Diêm Xuyên muốn nhường cho Thượng U tông ta phân phối rồi lại nhường cho Trung U tông cai quản?
Mục Dã vương cười lạnh nói:
- Hừ! Chuyện này ngươi không nhìn ra sao?
- A?
Mục Dã vương cười lạnh nói:
- Đại Hà tông có bốn phong Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Diêm Xuyên là Thiên phong, hiện tại Hoắc Quang mang bốn vạn đại quân chạy mất, hắn chỉ có một mình, ở Đại Hà tông có quyền thế gì? Ba phong khác không chèn ép hắn sao? Tại sao hắn phải giúp Đại Hà tông?
- Vậy thì tại sao?
Mục Dã vương giải thích rằng:
- Diêm Xuyên tranh giành vì mình, lúc trước chắc là chờ ngươi phân phối hắn sẽ chuyển phần đó vào danh nghĩa của Tử cô nương, khi đó nó là của hắn, Đại Hà tông không thể chia chác gì. Khiến Đại Hà tông tham gia không bằng khiến ngươi phân cho hắn.
Thượng Vô Kỵ mất đi chút nghi hoặc:
- Nói đúng, nói đúng.
Mục Dã vương khuyên:
- Ài, Thương huynh, ngươi nhận mệnh đi. Nhưng ba U tông quan hệ không tệ, chắc thành chủ sẽ cho ngươi nhiều hơn ta một chút.
Thượng Vô Kỵ tròng mắt đỏ rực nói:
- Không được, ta không cam tâm, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tranh giành với ta?
- Thật ra, ài...
Mắt Thượng Vô Kỵ sáng lên, hỏi dồn:
- Mục Dã vương, ngươi có cách gì sao?