- Vi sư không biết!
Mục Dã Vương trầm giọng nói.
- Có thể hắn muốn lừa sư tôn đi rồi sau đó phá hủy nơi này hay không?
Đan Thanh Tử suy nghĩ một chút, nói.
- Không phải như vậy, phá hủy cũng vô dụng. Cung điện nơi này tuy lớn, nhưng cũng chỉ là thứ bày biện mà thôi, căn bản không cần phí sức như vậy!
Lưu Cương suy nghĩ một chút rồi nói.
- Lưu Cương, ngươi nghĩ thế nào?
Mục Dã Vương hỏi.
- Sư tôn, đệ tử nghĩ, Diêm Xuyên đưa bái thiếp tới, hắn làm đầy đủ lễ nghĩa như thế, hẳn là muốn gặp chúng ta, có điều đại sư huynh nói cũng không sai, chúng ta cũng phải chú ý nơi này, thế nên, nếu người đi gặp hắn, hãy mời một vị sư thúc Thần Cảnh đến tọa trấn, chúng ta trở lại Ngự Yêu Tông chờ Diêm Xuyên, xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Lưu Cương trầm giọng nói.
- Ừm, có thể hắn sẽ dẫn theo bốn vạn đại quân tới trước Ngự Yêu Tông ta?
Mục Dã Vương trầm sắc mặt.
- Không thể nào!
Sắc mặt mọi người đều biến đổi.
- Năm ngày sau, Lưu Cương, Đan Thanh Tử theo ta trở về, những người khác ở lại chỗ này, giả bộ không biết điều gì hết.
Mục Dã Vương trầm giọng nói.
- Dạ!
Năm ngày sau.
Trong vô số địa xuyên, một đỉnh núi non lượn lờ mây mù.
Bốn phía có rất nhiều tu giả tụ tập, dường như đang chờ đợi gì đó. Tại sơn khẩu phía nam, có một tấm bia lớn, bên trên khắc ba chữ "Ngự Yêu Tông" lớn.
Ngự Yêu Tông nằm hướng chính nam, trên một mảnh sơn lâm.
Diêm Xuyên, Tử Tử, Phùng Thái Nhiên, Lưu Cẩn đứng ở trong đó, Miêu Miêu nằm trên vai Diêm Xuyên.
- Ngươi thực sự muốn tiến vào?
Sắc mặt Phùng Thái Nhiên phức tạp nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì đâu!
Diêm Xuyên mỉm cười.
- Thế nhưng?
Tử Tử lo lắng nói.
- Yên tâm đi, ta khẳng định có thể đi ra, đến lúc đó sẽ chải đầu cho ngươi!
Diêm Xuyên mỉm cười.
Tử Tử gật đầu, trịnh trọng nói:
- Nếu như ngươi có việc gì, ta sẽ không cho Ngự Yêu Tông được sống dễ chịu!
- Yên tâm!
Diêm Xuyên mỉm cười, giẫm chân cất bước về phía Ngự Yêu Tông.
Gần tới nơi rồi, trên lưng Diêm Xuyên đeo Ngọc Đế Kiếm, vai khiêng Miêu Miêu, giảm tốc độ, chậm rãi đi về phía sơn môn Ngự Yêu Tông.
Ngự Yêu Tông, bên trong một chủ điện.
Trong chủ điện, Mục Dã Vương dẫn đầu, hai bên trái phải là hai lão giả mặc đạo bào, phía sau là một chúng đệ tử Ngự Yêu Tông.
- Sư huynh, Diêm Xuyên sẽ dẫn bao nhiêu người đến?
Một đạo bào lão giả trầm giọng nói.
- Không rõ lắm, hai vị sư đệ khổ cực rồi.
Mục Dã Vương mỉm cười, nói.
- Ta thấy, có lẽ Diêm Xuyên đã để mắt tới Phong Yêu Sơn Mạch rồi, huống hồ hiện tại hắn có Đại Hà Tông làm chỗ dựa, càng có bốn vạn đại quân trong tay, ai!
Đạo bào lão giả kia trầm giọng nói.
- Nào ai ngờ được nhi tử của Diêm Đào sẽ lợi hại như vậy? Chỉ một tên tiểu nhi, khiến toàn tông ta phải ngưng trận chờ đợi?
Đạo bào lão giả cười khổ nói.
Mục Dã Vương cũng cười khổ một trận, chính xác, tại đây Ngự Yêu Tông có ba Thần Cảnh, một chúng Khí Cảnh, đều đứng chờ Diêm Xuyên?
- Báo, chưởng môn, Diêm Xuyên tới rồi!
Một đệ tử Ngự Yêu Tông nhất thời chạy đến kêu lên.
- Tới rồi? Bao nhiêu người?
Mục Dã Vương lập tức hỏi.
- Một người, chỉ một mình hắn!
Đệ tử Ngự Yêu Tông kia bẩm báo.
- Cái gì? Chỉ một người?
Một đạo bào lão giả cứng đờ sắc mặt, nói.
Trong đại điện, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Một người? Hắn một mình tới đây?
Mọi người nhất thời không biết phải nói làm sao.
- Mời hắn tiến đến!
Mục Dã Vương trầm giọng nói.
- Vâng!
Sau khi tên đệ tử tới bẩm báo rời đi, trong đại điện một lần nữa rơi vào trầm mặc.
- Một người? Không phải chứ?
Một lão giả Thần Cảnh nói.
Trước Ngự Yêu Tông.
- Diêm điện chủ, mời!
Một đệ tử dẫn đường cung kính nói.
Biết Diêm Xuyên là Tinh Cảnh, nhưng cũng không người nào dám khinh thường Diêm Xuyên, đây chính là gã huyết ma kinh khủng, một đêm chém giết sáu nghìn Tinh Cảnh a, mấy trăm Khí Cảnh tuyệt thế cuồng ma, người nào không sợ chết rồi đi tìm hắn sĩ diện?
Nghe bên ngoài đồn đại, không lâu trước tại Vô Ưu Điện, một gã Khí Cảnh của Hạ U Tông tìm Diêm Xuyên gây phiền phức, kết quả bị Diêm Xuyên dùng một kiếm trảm chết ngay trong Vô Ưu Điện, khiến các vị điện chủ khác dù một tiếng rắm cũng không dám phát.
Thế nên, đệ tử dẫn đường thể hiện cung kính vô cùng, thậm chí còn cảm giác rất sợ hãi Diêm Xuyên.
Bước vào Ngự Yêu Tông, Diêm Xuyên thấy được cảnh tượng không đồng dạng như Đại Hà Tông.
Bốn phía tông nội có rất nhiều yêu thú chạy qua lại.
Yêu thú qua lại, còn nghe được một ít tu giả đang trò chuyện bình thường.
Một ít tu giả ngồi trên người yêu ngưu, có chút tu giả lại cưỡi trên người yêu lộc, qua lại rất nhanh trong tông.
Trên đường đi vào trong tông, bỗng nhiên có một tu giả cưỡi trên một lão hổ đi qua bên người.
- Meo meo!
Miêu Miêu bỗng nhiên kêu nhỏ một tiếng.
- Rống!
Lão hổ đột nhiên dừng lại, nằm dạt xuống trên mặt đất, tu giả ngồi bên trên nó không kịp phòng bị, nhất thời ngã ra bên ngoài.
- Ngươi!
Tu giả kia bị bụi đất bám đầy trên người, phẫn nộ nhìn về phía lão hổ.
Lúc này lão hổ quỳ rạp trên mặt đấy, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Miêu Miêu.
- Meo meo!
Miêu Miêu đắc ý kêu một tiếng.
Lúc này lão hổ lộ vẻ sợ hãi, chậm rãi thối lui, bái lạy Miêu Miêu cực kỳ cung kính.
Tu giả tại bốn phía đều mờ mịt sắc mặt.
Đầu năm nay, tới lão hổ cũng phải quỳ bái với mèo sao?
Đương nhiên, tu giả dính đầy bụi trên người kia căn bản không dám tìm Diêm Xuyên gây phiền phức.
- Diêm điện chủ, mời qua bên này!
Tu giả dẫn đường cung kính nói.
- Được!
Duyên Xuyên ý vị sâu xa nhìn lão hổ quỳ rạp trên mặt đất, miệng thoáng mỉm cười.
Không bao lâu sau liền đi tới chủ điện Ngự Yêu Tông, chính là điện Ngự Yêu.
Trước điện Ngự Yêu, Mục Dã Vương dẫn theo một chúng cường giả chờ tại trước điện.
- Mục Dã Vương, làm phiên rồi!
Diêm Xuyên cười đi tới.
Mục Dã Vương nhìn Diêm Xuyên, thật là một mình đi tới sao?
- Ha ha, Diêm điện chủ, mời vào bên trong. Nguồn tại http://Truyện FULL
Mục Dã Vương cười nói.
Diêm Xuyên gật đầu.
Trong đại điện, tiệc rượu đã được chuẩn bị từ lâu.
Mục Dã Vương ngồi trên ghế chủ vị phía chính bắc, những người khác của Ngự Yêu Tông ngồi bên trái phía dưới, bên phải chỉ có một bàn rượu, dành cho Diêm Xuyên ngồi xuống.
- Diêm điện chủ đến là điều vinh dự cho Ngự Yêu Tông, ta thay mặt Ngự Yêu Tông kính ngươi một chén!
Mục Dã Vương cười nói.
Diêm Xuyên gật đầu, nâng chén đối ẩm.
- Meo meo!
Miêu Miêu nhảy lên trên bàn, ôm lấy một bầu rượu, há miệng uống khẽ.
- Chậc chậc! Rượu này thật khó uống!
Miêu miêu nhíu mày, nói.
- Ách!
Mọi người trong điện đều giật mình kinh ngạc.
Nó vừa nói sao? Con mèo con này có thể nói?
- Được rồi, Miêu Miêu, đừng gây sự, ngồi gọn một bên đi!
Diêm Xuyên nói.
- Meo meo!
Miêu Miêu ngồi qua một bên, không biết từ chỗ nào đã lấy ra một viên linh thạch thượng phậm, bắt đầu cắn.
Dát băng, dát băng!
Trong đại điện chỉ còn nghe thấy tiếng Miêu miêu cắn linh thạch.
Mọi người Ngự Yêu Tông đều kinh ngạc vô cùng.
- Linh thạch thượng phẩm? Nó đang ăn linh thạch thượng phẩm?
Một đệ tử cả kinh kêu lên.