- Tế đàn Đại Đế thì thế nào?
Minh Vương hiếu kỳ nói.
- Nói vậy các ngươi cũng đã được nghe nói về nguyên nhân của tế đàn Đại Đế. Ta nghĩ nếu không bị ép tới mức bất đắc dĩ, Diêm Xuyên hẳn sẽ không sử dụng!
Sát Đế trầm giọng nói.
- Vì sao?
- Quá ỷ lại vào tế đàn Đại Đế, trái lại khiến sau này sẽ càng lúc càng không có cách nào chống cự lại được Mệnh Số. Diêm Xuyên cũng không muốn bị Mệnh Số chiếm thân thể!
Sát Đế giải thích.
- Ừm!
Mọi người gật đầu một cái, nhìn về phía tinh không, vẫn có chút bận tâm.
Ầm ầm ầm!
Diêm Xuyên và Kiếm Ngạo chiến đấu, dần dần phóng ra hàng ngàn hàng tỉ kiếm quang, giống như hai mặt trời lần lượt va chạm ở trong tinh không.
Thiên địa chấn động, uy lực cực kỳ hùng hậu.
Tốc độ ra kiếm của Kiếm Ngạo càng ngày càng nhanh. Từng kiếm pháp tinh diệu vung ra. Thiên địa khắp nơi nhất thời xuất hiện vô số kiếm ảnh vây giết Diêm Xuyên. Diêm Xuyên lại không vội vàng. Thân hình thoáng né đi, liền né tránh được kiếm cương của Kiếm Ngạo, đồng thời lại tiếp tục phản kích.
Trong nháy mắt này, Diêm Xuyên và Kiếm Ngạo dường như đều hóa thành hai thanh trường kiếm.
Ở trong chiến đấu Kiếm Ngạo không ngừng thể ngộ kiếm pháp của mình. Diêm Xuyên vung kiếm cũng đang thể ngộ trong đạo mà mình vừa cảm ngộ.
Ầm ầm ầm!
Ba ngày sau, hai người chiến đấu đến Nam Ngoại Châu, đã vượt qua một châu.
Một trận chiến đấu vượt qua rất nhiều cương vực. Trong lúc nhất thời bọn họ dã khiến vô số cường giả trong thiên hạ kinh ngạc không nói lên lời.
Nhưng dường như lực lượng hai người ngang nhau, dần dần chiến đấu đến Trung Thiên Châu. Tiếp theo lại đến bầu trời Tây Ngoại Châu.
Ầm ầm ầm!
Hai kiếm quang mặt trời va chạm vào nhau. Võ Chiếu đứng ở cửa Thái Cực Điện, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhưng cũng không dám đi tới nhúng tay vào.
Bởi vì Diêm Xuyên và Kiếm Ngạo chiến đấu, uy lực quá lớn.
Nơi nào hai người đi qua, tất cả trường kiếm của các kiếm tu cương vực phía dưới đều ngân lên thành tiếng.
Kiếm Ngạo sẽ kiếm pháp nào, Diêm Xuyên cũng lập tức có thể tùy ý ra.
Có thể Diêm Xuyên thi triển ra phương thức không giống nhau, nhưng hiệu quả lại như thế.
Lại sau mấy ngày nữa, lưu lại một mảnh hoang mang lo sợ, hai người chiến đấu đến Bắc Ngoại Châu.
Bắc Ngoại Châu, Chung Sơn dẫn theo quần thần nhìn chăm chú vào cuộc chiến trong tinh không.
- Giới chủ, cuộc chiến đã diễn ra mười ngày. Diêm Xuyên và Kiếm Ngạo dường như vẫn không thể phân ra thắng bại?
Một thần tử hiếu kỳ nói.
- Không, bọn họ đang nhanh chóng tăng cao. Kiếm Ngạo hôm nay so với Kiếm Ngạo mười ngày trước đã mạnh hơn gấp mấy lần rồi!
Chung Sơn khẳng định nói.
- A?
Thần tử kia kinh ngạc nói.
- Bản thân Kiếm Ngạo là người càng đánh càng mạnh. Kiếm đạo của hắn có thể còn trở nên mạnh mẽ hơn. Chiến đấu, bình thường đều sẽ nhanh chóng. Nhưng lần này vì sao kéo dài lâu như thế? Bởi vì Kiếm Ngạo cũng trở nên mạnh mẽ. Diêm Xuyên cũng trở nên mạnh mẽ hơn!
Chung Sơn nói.
- Diêm Xuyên cũng trở nên mạnh mẽ hơn?
- Mười năm này không biết Diêm Xuyên đã trải qua những gì. Dường như hắn đã hiểu thông được điều gì đó huyền diệu. Điều huyền diệu này chỉ vừa mới bắt đầu, gần giống như bỗng nhiên tìm tới một đại đạo, vừa bước lên con đường lớn này. Chỉ cần có người bồi tiếp, hắn có thể càng chạy càng xa. Hiện tại, Diêm Xuyên chính là như vậy, càng ngày càng mạnh!
Chung Sơn khẳng định nói.
Diêm Xuyên và Kiếm Ngạo chiến đấu, càng lúc càng hung mãnh, dần dần chiến đấu đến Hoàn Đông Bắc Châu.
Hai người một tia kiếm quang cũng có thể xé rách thiên địa, dường như cắt phá hư không, khiến vô số Thiên Ma xuất hiện.
Liên Thần đứng ở phía sau Đông Phương Bất Bại, trong mắt loé ra một tia kinh hãi.
- Diêm Xuyên, hắn, sao có thể trưởng thành kinh khủng như vậy? Hiện nay, nếu như ta lại tái chiến, nếu chỉ dùng một thanh trường kiếm, ta có khả năng cũng không phải là đối thủ của hắn rồi!
Sắc mặt Liên Thần khó coi nói.
Hai mắt Đông Phương Bất Bại híp lại:
- Mười năm này, Diêm Xuyên dường như thấy được bí mật thiên địa!
- Bí mật thiên địa?
Liên Thần kinh ngạc nói.
- Đây là mà chỉ có thập bát trọng thiên mới có thể nhìn thấy. Nhìn thấu chí lý trong thiên địa, là có thể đạt tới thập bát trọng thiên. Diêm Xuyên đã chạm đến nó. Trên cõi đời này, có thể không cần lâu nữa sẽ lại xuất hiện một cường giả thập bát trọng thiên!
Đông Phương Bất Bại thở dài nói.
- Thập bát trọng thiên? Hắn?
Liên Thần kinh ngạc nói.
- Hắn vừa vào cửa, còn thiếu một chút nữa, còn chưa đủ. Nhưng hắn đã tìm tới được con đường kia rồi!
Đông Phương Bất Bại trịnh trọng nói.
Liên Thần nhìn chằm chằm vào tinh không, trong mắt loé ra một tia cảm thán.
Diêm Xuyên và Kiếm Ngạo chiến đấu ở trên không trung, chiến đấu một vòng khắp thiên hạ, dần dần lại trở lại bầu trời Đông Ngoại Châu.
Diêm Xuyên đã quên hết tất cả. Trong đầu hắn chỉ còn chiến, chiến, chiến!
Càng đánh, Diêm Xuyên cảm ngộ được nhiều hơn. Sinh tức là diệt, diệt tức là sinh. Tất cả quay về một thứ, đó chính là thái cực chi đạo, diễn sinh tất cả thiên địa vạn vật.
Kiếm Ngạo cũng nhận được sự tăng cao vô số. Kiếm đạo quanh thân càng lúc càng băng lạnh, càng lúc càng mạnh mẽ. Tuy bất phân thắng bại, nhưng Kiếm Ngạo phát hiện, mình dường như dần dần đã đạt đến bình cảnh, đã đến cực hạn.
Ầm!
Quanh thân Kiếm Ngạo, đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang. Sau tiếng nổ vang, một kiếm ý hung lệ bạo phát. Quanh thân kiếm khí ầm ầm nổ nát vô số ngôi sao nhỏ xung quanh.
Vù!
Cuộc chiến đấu chợt dừng lại.
- Thập thất trọng thiên? Kiếm Ngạo đã đột phá sao?
Sát Đế đột nhiên nheo mắt.
Diêm Xuyên đứng ở phía trên hư không, chờ đợi Kiếm Ngạo đột phá.
Quanh thân Kiếm Ngạo, kiếm ý vờn quanh.
Ầm!
Một kiếm ý càng hung mãnh hơn thoát thể ra, bắn ra bốn phía xung quanh. Các mảnh vỡ của ngôi sao lại bị cỗ kiếm ý này nghiền ép thành bột mịn.
- Diêm đế, tiếp tục!
Kiếm Ngạo huy động trường kiếm.
Keng!
Lại một tia kiếm quang xông thẳng đến.
Ầm!
Diêm Xuyên sử dụng một kiếm toàn lực xông tới. Nhất thời, trùng kích cực lớn khiến Diêm Xuyên phải rút lui quay về.
Phía dưới, một đám thần tử Hàm Dương nhất thời biến sắc.
Kiếm Ngạo thập thất trọng thiên? Hắn đã chiếm ưu thế?
Diêm Xuyên lại không để ý lắm tới điều này. Tuy rằng bị ép lùi, nhưng Diêm Xuyên lại liên tiếp xung phong liều chết tiến lên.
Ầm! Ầm! Ầm!......
Hai người liên tiếp va chạm kiếm vào nhau, nhưng hết lần này tới lần khác Diêm Xuyên đều bị ép lùi.
- Ngươi còn chưa tới cực hạn?
Kiếm Ngạo vừa chiến đấu, vừa kinh ngạc nói.
Bởi vì trong thời khắc chiến đấu Diêm Xuyên vẫn đang không ngừng tăng cường cho chính mình.
Một lần lại một lần, sự chật vật của Diêm Xuyên từ từ giảm bớt, sau đó lại dần dần chiếm ưu thế.
Kiếm Ngạo lần lượt vung kiếm, hiệu quả càng ngày càng ít.
Phía dưới, Sát Đế kinh ngạc nhìn lên trời:
- Diêm Xuyên vẫn đang tăng cường. Có thể như vậy sao?
- Tổ tiên, hiện tại tình hình Đại Đế thế nào?
Kim Đại Vũ không hiểu nói.
- Lực lượng Diêm Xuyên đã đuổi kịp ta rồi! Không, đã vượt qua ta rồi! Nhưng hắn làm sao vẫn chỉ là thập lục trọng thiên?
Sát Đế cau mày nói.
- A?
Diêm Xuyên lần lượt tăng cường. Sắc mặt Kiếm Ngạo càng lúc càng khó coi.