Mặc dù mình không có cách nào đối phó với Liên Thần, nhưng xông vào báo thù cho dù giết chết thuộc hạ của Liên Thần, đối với mình cũng coi như một phần trút hận.
Diêm Xuyên ra một vài mệnh lệnh. Sau đó tin tức nhanh chóng được truyền khắp thiên hạ.
Sau khi một bản hịch văn được Mạnh Văn Nhược thảo ra, gần như toàn thiên hạ cũng biết, Thiên giới Đại Trăn tuyên chiến với thế giới Đại Ác.
Tất cả thiên hạ đều xôn xao bàn luận.
Mặc dù biết Thiên giới Đại Trăn cường đại, nhưng cũng không trở thành cường đại đến mức có thể lay động Liên Thần chứ?
Nam Ngoại Châu, Vạn Liên Hải, Liên Thần bế quan tu dưỡng.
Đám người Thiên Cương tụ tập cùng một đám ác ma, đồng thời nhìn một bản hịch văn.
- Thiên giới Đại Trăn? Diêm Xuyên? Cũng thật là to gan!
Thiên Cương kinh ngạc nói.
- Diêm Xuyên làm cái gì vậy? Báo thù cho Thông Thiên giáo chủ sao?
Đông Đại Tư Tế kinh ngạc nói.
- Hắn làm vậy là muốn chết sao? Chỉ với Thiên giới Đại Trăn, cũng muốn đối phó thế giới Đại Ác ta hay sao?
Nam Đại Tư Tế cũng không hiểu nói.
Gần như mọi người đều cho rằng, Diêm Xuyên đã phát điên. Cho dù Liên Thần bị trọng thương, Diêm Xuyên cũng không thể so sánh được. Huống hồ tốc độ người siêu thoát hồi phục thương thế lại cực nhanh.
Đại Trăn tập trung binh lực tại biên giới, chỉ đợi Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng, đám binh tướng sẽ thảo phạt thế giới Đại Ác!
Quân chưa tới, hịch văn thảo phạt dĩ nhiên đã truyền khắp thế giới Đại Ác.
Dưới sự chỉ huy của một đám thủ lĩnh ác ma, rất nhiều ác ma tụ tập về phía biên cảnh.
Hịch văn thảo phạt cũng truyền về các nơi trong thiên hạ. Trong lúc nhất thời, ánh mắt quần hùng trong thiên hạ đều tụ tập ở nơi này.
Bắc Ngoại Châu, thư phòng của Chung Sơn.
- Giới chủ, lần này Diêm Xuyên lại đắc tội Võ Chiếu, kết thù Liên Thần!
Một thần tử trầm giọng nói.
Chung Sơn gật đầu nói:
- Tuy rằng Thông Thiên bị Liên Thần giết chết, nhưng nguyên nhân vẫn là chết vì Võ Chiếu, bởi vậy mối thù đối với Võ Chiếu, càng nặng!
- Nhưng vì sao Diêm Xuyên xuất binh Liên Thần, không xuất binh với Võ Chiếu?
Thần tử kia không hiểu nói.
Dù sao, Võ Chiếu khẳng định không có lợi hại bằng Liên Thần mới đúng.
- Bởi vì cuối cùng Thông Thiên cũng không trách Võ Chiếu, thậm chí đem ý chí thập lục trọng thiên truyền cho Võ Chiếu. Thông Thiên không hy vọng Võ Chiếu chết, Diêm Xuyên tôn trọng quyết định của Thông Thiên, mới chuyển phẫn nộ hận thù về phía Liên Thần!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Nhưng Thông Thiên kia thực sự quá kỳ quái. Lẽ nào hắn không nhìn ra Võ Chiếu tại lợi dụng hắn sao?
- Căn cứ vào tư liệu thu thập được, Võ Chiếu có thể mời Phục Hy ra tay, hẳn Thông Thiên cũng biết. Nhưng trong lúc rõ ràng biết được, hắn lại cố ý để Võ Chiếu lợi dụng, cuối cùng trước lúc lâm chung còn truyền thừa ý chí cho Võ Chiếu!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vậy thì vì cái gì?
Thần tử kia thực sự không có cách nào hiểu rõ.
- Hẳn có quan hệ với Hồng Quân đi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Hồng Quân?
- Còn nhớ rõ Thái Thượng chết, Nguyên Thủy chết như thế nào không? Bọn họ đã tiến vào một ván cờ lớn, nằm ở trong cuộc, không quay đầu lại được nữa! Đối với Thông Thiên mà nói, chết trận như vậy, mới là lựa chọn tốt nhất...!
Thần sắc Chung Sơn phức tạp nói.
- A?
- Trẫm cũng không hiểu cục diện cụ thể thế nào. Nhưng trẫm có thể cảm nhận được một ván cờ lớn, một đại cục do Hồng Quân bố trí. Tâm kế của Hồng Quân, không người nào có thể so sánh được. Đại cục của hắn không phải là ai cũng có thể nhìn thấu!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Một đám thần tử gật đầu một cái.
- Vậy, giới chủ, Diêm Xuyên binh phạt thế giới Đại Ác, chúng ta có cần ra tay không?
Thần tử kia lại hỏi.
Trầm mặc một hồi, Chung Sơn lắc đầu nói:
- Không!
- Tại sao?
- Đây là một cơ hội của Diêm Xuyên. Nếu hắn dám đấu cùng Liên Thần, tự nhiên có quyết định của chính mình. Các khanh cứ chờ xem đi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Các thần tử yên lặng một hồi. Qua một hồi lâu, một thần tử mới ngạc nhiên nói:
- Giới chủ, ngày xưa thời điểm Doanh tại thế giới Đại Thiên uy chấn thiên hạ, triều ta vẫn yếu không thể tả. Doanh dường như không nhìn thấy, cung cấp cơ hội khiến triều ta bay cao. Giới chủ là muốn noi theo ngày xưa, hoàn trả lại Diêm Xuyên một phần ân tình sao?
Chung Sơn trầm mặc một hồi nói:
- Không hoàn toàn là như vậy!
- Ồ?
- Liên Thần mượn dùng đại pháp bảo của kỷ thứ nhất mới có thể siêu thoát. Trẫm lại không phải. Cuộc đời này của hắn muốn đột phá nữa thực sự đã vô vọng. Nhưng trẫm lại có thể. Trẫm chỉ cần một thời cơ. Còn thời cơ lần này có thể đã rơi vào trên người Diêm Xuyên!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ồ?
Trong mắt mọi người sáng ngời.
- Ngày xưa siêu thoát, chung quy là nhờ Diêm Xuyên sự giúp đỡ, cuối cùng cũng chịu ơn của người, có tỳ vết. Tỳ vết này chỉ khi nào tương lai chiến đấu cùng Diêm Xuyên một trận, mới có thể tiêu trừ. Khi Diêm Xuyên cùng trẫm có lực lượng ngang bằng, chính là thời khắc trẫm cùng với Diêm Xuyên chiến đấu một trận!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Quần thần theo tiếng.
- Nếu Đại Trăn xuất binh, trẫm tất nhiên không thể cái gì cũng không làm. Diêm Xuyên kết thù với Võ Chiếu, vào thời khắc Diêm Xuyên đối chiến với Liên Thần, Võ Chiếu sẽ có động tác. Việc quan trọng nhất của các khanh bây giờ chính là ngăn cản tất cả mưu kế của Võ Chiếu đối với Thiên giới Đại Trăn!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
- Còn nữa, trẫm chuẩn bị vào cõi âm một chuyến! Thi tiên sinh, ngươi đi trước đưa một thiếp cho trẫm!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Thiếp? Cho Minh Hà lão tổ sao?
Một quan viên giật mình.
- Không sai. Tại cõi âm Bắc Ngoại Châu, Minh Hà lão tổ chỉ lấy mười cương vực, còn có hai mươi sáu cương vực còn lại lại vật vô chủ. Trẫm muốn lấy mười cương vực thế giới Đại Thiên, đổi lấy hai mươi sáu cương vực Bắc Ngoại Châu!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Thế giới Đại Thiên lại dung hòa với cõi âm Bắc Ngoại Châu?
Các thần trầm giọng nói.
Chung Sơn gật đầu một cái.
...
Dương gian, Hoàn Đông Bắc Châu, giáo trường Đông Phương.
Trước Đông Phương điện, Tướng Thần lại đến đây, ngồi cùng một chỗ với Đông Phương Bất Bại.
Mắt hai người nhìn về phía xa. Bọn họ vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng các binh sĩ đang chuẩn bị chiến đấu tại ranh giới giữa thế giới Đại Ác và Thiên giới Đại Trăn.
- Thân thể tướng thần? Ha ha, cương thi Diêm Xuyên kia đã hoàn toàn nắm giữ, ngươi làm sao còn chưa động thủ?
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng rót chén trà nói.
Tướng Thần vừa uống rượu, vừa lắc đầu một cái:
- Vẫn không phải lúc!
- Ồ? Không phải lúc?
Đông Phương Bất Bại thoáng nghi ngờ nói.
Tướng Thần lại lắc đầu một cái, cũng không tiếp tục đàm luận về vấn đề này nữa.
- Cũng được. Lần này hịch văn thảo phạt của Diêm Xuyên vừa ra, cương thi Diêm Xuyên tất nhiên muốn từ cõi âm tới. Ta đã nhìn ra được, thân thể tướng thần này, rốt cuộc có chỗ nào độc đáo. Để nghênh chiến Liên Thần, hắn dường như còn thiếu chút nữa!
Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.
- Thật mỏi mắt mong chờ!
Tướng Thần cười nói.
- Tuy nhiên, có vẻ như ngươi chưa từng quan tâm đối với tế đàn Đại Đế?
Tướng Thần nhìn về phía Đông Phương Bất Bại nói.