Liên Thần cường đại thế nào, không chỉ có một cái danh hiệu đơn giản như vậy. Phong ấn hắn? Quá khó khăn.
- Thánh Vương Đại Tề, ngươi vẫn đứng lên đi. Trước tiên ngươi cùng ta vào Hàm Dương, chờ Đại Đế trở về. Sau đó mới có thể quyết định được?
Quỷ Cốc Tử tiến lên đỡ Tôn Ngộ Không.
Nhưng Tôn Ngộ Không lại lắc đầu một cái, con mắt đỏ ửng nói:
- Ta biết tiên sinh khó xử. Thiên giới Đại Trăn dù sao cũng là do Diêm đế làm chủ. Tiên sinh cứ để ta quỳ ở đây, cầu xin Diêm đế. Cho dù ta phải trả giá bằng tất cả mọi thứ ta có, ta cũng muốn cầu xin Diêm đế báo thù cho ân công!
- Nhưng Đại Đế đang ở cõi âm xử lý một chuyện cực kỳ quan trọng. Chờ Đại Đế trở về rồi nói sau!
Quỷ Cốc Tử khuyên nhủ.
Đối với Tôn Ngộ Không, Quỷ Cốc Tử vẫn cực kỳ thưởng thức. Ít nhất về phía Thông Thiên, hắn là người có tình có nghĩa.
- Không, đa tạ lòng tốt của tiên sinh, ta sẽ quỳ ở đây chờ Diêm đế trở về!
Tôn Ngộ Không cắn môi, trong mắt tuôn ra một dòng nước mắt.
Tôn Ngộ Không không đứng dậy, một đám đệ tử mặc áo tang phía sau cũng quỳ theo không dậy.
- Ôi!
Quỷ Cốc Tử nhìn một đám người khoác áo tang trước mắt, thở dài.
...
Cõi âm, Đại Tần Thành.
Ba Diêm Xuyên đứng ở phía trước Trung Ương Điện, nhìn thiên địa trước mắt. Sự hỗn độn trước kia dần dần trở nên rõ ràng.
Rốt cuộc tất cả cõi âm thế giới thứ nhất, thế giới Đại Thiện đã hợp nhất.
Trong hư không, nguyên khí thiên địa tăng lên vô số. Không gian cũng càng lúc càng rắn chắc.
- Tốt!
Cương thi Diêm Xuyên thoả mãn nói.
Nam Ngoại Châu, Thiên giới Tướng Thần.
Bắc Ngoại Châu, khu vực thập điện.
Nội Bắc Châu, Giáo trường Bất Tử!
Đông Ngoại Châu, Nam Ngoại Châu, Thiên giới Đại Trăn.
Tuy rằng không có trùng điệp nhiều như Thiên giới Tướng Thần, nhưng cương vực Thiên giới Đại Trăn lại không thua bất kỳ người nào.
Thời điểm ba Diêm Xuyên thoả mãn quan sát thiên hạ phía trước mắt.
- Đại Đế, dương gian truyền tin tức đến!
Sắc mặt Lưu Cương khó coi đi tới trước mặt ba Diêm Xuyên.
- Thế nào?
Cương thi Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Thông Thiên giáo chủ, đã chết!
Lưu Cương trầm giọng nói.
- Cái gì?
Chân mày cương thi Diêm Xuyên đột nhiên nhíu lại, trong mắt loé ra một sát khí nồng nặc.
Nhân thân Diêm Xuyên không chút do dự nào, đạp không xông thẳng vào Hoàng Tuyền Lộ vội vàng tiến về phía dương gian.
- Nói rõ ràng cho trẫm, Thông Thiên giáo chủ, hắn làm sao vậy?
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một tia khẩn trương nói.
- Thông Thiên giáo chủ, bỏ mình trong tay Liên Thần!
- Không thể nào, vì sao hắn phải đối địch cùng Liên Thần?
Sắc mặt Diêm Xuyên khó coi nói.
-Đây là sự thật. Đây là tất cả mọi chuyện xảy ra lúc đó. Còn nữa, lúc này Tôn Ngộ Không đang quỳ ở phía nam bên ngoài Hàm Dương Thành, khẩn cầu Đại Đế báo thù cho Thông Thiên giáo chủ!
Lưu Cương lập tức đưa ra một thẻ ngọc.
Diêm Xuyên lập tức tiếp nhận, nhanh chóng đọc lấy nội dung bên trong. Sau khi đọc được một chút, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn.
- Võ Chiếu, ngươi đúng là gian nhân!
Ầm!
Diêm Xuyên căm phẫn cầm thẻ ngọc trong tay bóp nát nắm xuống mặt đất.
Ầm ầm ầm!
Tại thời khắc cõi âm thế giới Đại Thiện cùng thế giới thứ nhất dung hợp. Thế giới thứ nhất, Hoàn Tây Nam Châu của thế giới Đại Thiên đang nhanh chóng dung hợp.
Chư hùng cùng nổi lên, xé rách thiên hạ.
Sau khi dung hợp, thiên hạ lại khôi phục lại yên lặng.
Đông Ngoại Châu, Hàm Dương.
Tôn Ngộ Không dẫn theo một trăm tên đệ tử và người của Thông Thiên chạy tới, vẫn quỳ gối ở bên ngoài Hàm Dương Thành.
Cửa Triều Thiên Điện, Diêm Xuyên đứng chắp tay, Quỷ Cốc Tử đứng ở một bên, đồng thời nhìn về phía đám người Tôn Ngộ Không quỳ gối ở bên ngoài Hàm Dương Thành.
- Đại Đế, chuyện này ta đã điều tra xong. Chuyện xảy ra đúng là như vậy. Thông Thiên nói muốn chết để báo ơn lão sư. Tình cảm này của hắn đã bị Võ Chiếu lợi dụng. Cuối cùng hắn bị Liên Thần giết chết!
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.
Diêm Xuyên bóp bóp nắm đấm.
- Võ Chiếu?
Diêm Xuyên quát nhẹ một tiếng.
Ầm!
Một sóng âm xông thẳng về phía tây. Âm thanh chấn động thiên hạ. Gần như khắp thiên hạ đều là giọng nói của Diêm Xuyên.
Trong lúc nhất thời, vô số cường giả thiên hạ dương gian mờ mịt nhìn về phía đông.
Tây Ngoại Châu, thành Lạc Dương.
Ầm!
Thái Cực Điện đột nhiên bị một sóng âm trùng kích, trong nháy mắt đại điện nổ vang một trận.
Võ Chiếu ngồi ở bên trên long ỷ, văn võ cả triều lộ vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Võ Chiếu âm trầm, chậm rãi rời khỏi long ỷ, dẫn theo quần thần đi ra khỏi Thái Cực Điện, đứng ở quảng trường Thái Cực Điện, mắt nhìn về phía đông.
Diêm Xuyên, Võ Chiếu, đối mặt nhìn nhau.
- Diêm Xuyên?
Võ Chiếu trầm giọng nói.
- Gian nhân!
Phía xa Diêm Xuyên gầm lên một tiếng.
- Ừm?
Võ Chiếu trừng mắt một cái, ánh mắt cũng lộ ra một tia hung ác.
Tại quảng trường Thái Cực Điện, quần thần hoảng sợ.
Thiên hạ ồ lên!
Bởi vì rất nhiều người đã hiểu ra. Đó chính là giọng nói của Diêm Xuyên. Diêm đế Đại Trăn đang sỉ nhục Đại Chu Vũ đế? Ta không nghe lầm chứ?
- Làm càn!
Võ Chiếu khiển trách.
Diêm Xuyên lại không để ý lắm. Hai bên cách nay cương vực, vốn nên là nước giếng không phạm nước sông. Nhưng lúc này Diêm Xuyên dường như lại cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa hai bên.
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, Võ Chiếu ngươi cùng Thiên giới Đại Trăn ta chính là kẻ địch sinh tử! Hừ!
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Âm thanh phẫn nộ của hắn truyền khắp thiên hạ.
Đông Phương Bất Bại, Hoàng Kim Đại Đế, Chung Sơn, Liên Thần đều nắm tới một ánh nhìn ngoài ý.
Dù sao, tâm thuật của đế vương sẽ rất ít người tỏ thái độ lập trường quyết tuyệt nào đó. Có lúc, bất luận là thù hận gì đi nữa đều có thể bị lợi ích hóa giải. Nhưng hôm nay, Diêm Xuyên lại trước mặt mọi người trong thiên hạ, cùng Võ Chiếu không chết không thôi?
Tất cả thiên giới Đại Chu xôn xao.
Một đám thần tử Đại Chu nhất thời lộ ra vẻ kinh sợ. Bọn họ không biết làm sao mở miệng, lại đồng thời nhìn về phía Võ Chiếu.
Ánh mắt Võ Chiếu lạnh lẽo, lại không nói được lời nào.
Bởi vì Diêm Xuyên ở cửa Triều Thiên Điện đã không tiếp tục để ý tới Võ Chiếu nữa. Ánh mắt đã chuyển hướng về phía Liên Thần ở Vạn Liên Hải Nam Ngoại Châu.
Hai mắt Diêm Xuyên lạnh lẽo, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía.
Quỷ Cốc Tử giải thích ở bên cạnh:
- Đại Đế, ngày ấy Võ Chiếu bóp nát ngọc phù, mời Phục Hy Thiên Ma giới tới. Binh tướng của Liên Thần vừa tới thành Lạc Dương. Phục Hy ra tay, Liên Thần đã bị trọng thương!
- Liên Thần bị trọng thương sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng, trong thời gian chiến đấu, bọn họ lại tiến vào trong vô cực. Thời điểm trở về, Liên Thần chật vật cực độ. Thậm chí trên mặt còn in dấu vết của một Bát Quái Dồ, thật lâu không thể hồi phục. Cuối cùng, Liên Thần dẫn theo thuộc hạ lui về Nam Ngoại Châu.
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.
- Phục Hy? Nếu như gian nhân Võ Chiếu kia sớm mời hắn đi ra một chút, Thông Thiên sẽ không phải chết rồi!
Diêm Xuyên nắm chặt nắm tay, trong mắt hàm chứa sát khí nói.
- Đúng vậy. Nhưng đáng tiếc, Võ Chiếu quá mức âm trầm. Đại Đế, nhóm người Tôn Ngộ Không lúc này vẫn quỳ gối bên ngoài Hàm Dương!