Ba thứ bay lên trời, dần tụ lại.
Tuyết trắng dưới chót, hoa hồng tôn vinh, ánh lửa chính giữa, ở không trung hình thành một đfóa hoa to lớn, một đóa hoa xinh đẹp chưa từng có ai thấy.
Diêm Xuyên lần nữa dịu giọng nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đây là món quà cuối cùng ta nghĩ ra tặng cho nàng. Ta gọi nó là 'Tam sinh hoa', tam sinh tam thế, không bao giờ phân ly! Gả cho ta đi!
Cô gái áo trắng sử dụng "Nhĩ Tâm Thông" bỗng nhiên khẽ đồng ý:
- Được.
Các nha hoàn tò mò hỏi:
- Tiểu thư, ngươi nói cái gì?
Cô gái áo trắng lộ vẻ sầu lo, ta làm sao vậy? Tại sao ta đồng ý?
- Tiểu thư?
Cô gái áo trắng lắc đầu, nói:
- Đừng quấy rầy ta!
Chân Nhu đồng ý Diêm Xuyên, màn cầu hôn hoành trán cũng buông rèm.
Cảnh tượng thay đổi.
- Phu quân, đây là phụ thân chuẩn bị cho ta, nghe nói ăn ngon lắm, ta đút cho chàng.
Hai người nuốt thứ gì vào, chớp mắt mặt Diêm Xuyên đỏ lên.
Diêm Xuyên giật mình kêu lên:
- Đây là cái gì? Độc Đằng cũng không thể giải trừ?
Miệng Chân Nhu hộc ra máu, nàng ngã xuống.
Chân Nhu suy yếu khóc nói:
- Phu quân, thực xin lỗi, ta không biết, ta không biết!
Diêm Xuyên như phát điên:
- Không liên quan đến nàng, ta hiểu, ta hiểu mà! Nàng sẽ không sao, nàng sẽ không có việc gì!
- Phu quân, Nhu nhi đi trước, chàng pahir giữ gìn sức khỏe.
- Nàng sẽ không sao, không được nhắm mắt, không được nhắm mắt!
Diêm Xuyên ôm Chân Nhu, khóc.
- Phu quân, ta còn nhớ được, ngày hôm đó chàng tặng tam sinh hoa cho ta thật đẹp, thật đẹp, thật đẹp...
Trong một chuỗi 'thật đẹp' Chân Nhu rơi lệ, khép mắt.
- Đừng!!!
Cô gái áo trắng sử dụng "Nhĩ Tâm Thông" hốc mắt ướt nước.
Nha hoàn giật mình kêu lên:
- Tiểu thư khóc? Tại sao tiểu thư khóc?
Đông Phương Chính Phái đứng phía xa cũng kinh ngạc nhìn cô gái áo trắng.
Đông Phương Chính Phái ngạc nhiên hỏi:
- Thiên Nữ? Không... Không phải ngươi đã chém hết tình cảm rồi sao? Không phải ngươi vĩnh viễn sẽ không...
Cô gái áo trắng mặc kệ mọi người, tiếp tục xem.
Trong hình ảnh, Lương Kinh bên ngoài Phong Yêu sơn mạch.
- Ong!
- Ong!
Thanh Loan kéo xe bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Diêm Xuyên, 'Chân Nhu' đạp bước đi ra. Chân Nhu đã chết lần nữa hiện ra trước mặt Diêm Xuyên, hắn nhìn ngây ngốc.
- Nhu nhi, Nhu nhi, nàng còn sống sao? Nếu không thì tại sao nàng sẽ xuất hiện ở trước mặt ta?
............
......
Hình ảnh bỗng nhiên ngừng lại.
Cô gái áo trắng giơ lên ngón tay khỏi ngực Diêm Xuyên, ngơ ngác đứng đó,biểu tình cực kỳ phức tạp.
Nha hoàn lo lắng hỏi:
- Tiểu thư? Ngươi không sao chứ?
Cô gái áo trắng hít sâu, lắc đầu, nói:
- Ta không sao.
Nha hoàn tò mò hỏi:
- Vậy Nhu nhi là ai?
Cô gái áo trắng lắc đầu, nói:
- Hắn nhận sai người, một cô gái rất giống ta.
Nha hoàn lạnh lùng nói:
- Tiểu thư, xử lý người này thế nào? Hắn ô nhục tiểu thư, tội đáng muôn chết, không bằng...
Cô gái áo trắng vội lắc đầu, nói:
- Đừng!
Chính cô gái áo trắng cũng không biết tại sao mình ngăn cản.
Im lặng một lúc sau cô gái áo trắng lắc đầu, nói:
- Chúng ta mặc kệ hắn đi, chúng còn có việc phải làm, hắn chỉ là nhận sai người.
- Vậy...?
Cô gái áo trắng kêu lên:
- Đông Phương Chính Phái!
Đông Phương Chính Phái bộ dạng nịnh nọt hỏi:
- Có, có, Thiên Nữ có gì sai bảo?
Cô gái áo trắng lạnh nhạt nói:
- Ta biết ngươi muốn một khối 'bình an phù', thay ta chăm sóc hắn, chờ hắn tỉnh lại. Lần sau đi Cự Lộc thư viện ta sẽ mang một khối bình an phù cho ngươi.
Đông Phương Chính Phái lập tức bảo đảm:
- A, bình an phù? Thiên Nữ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc hắn như nhi tử của mình!
Cô gái áo trắng nhướng mày nói:
- A?
Đông Phương Chính Phái vỗ ngực bảo đảm lại:
- Không, nói sai rồi, hắn là gia gia của ta, ta chắc chắn sẽ chăm sóc hắn như gia gia!
Cô gái áo trắng khẽ thở dài nói:
- Ừm! Còn nữa, đừng nói cho hắn biết ta là ai.
Đông Phương Chính Phái kích động nói:
- Biết, biết rồi!
Cô gái áo trắng thản nhiên nói:
- Đi đi!
Mọi người gật gật đầu:
- Tuân lệnh!
- Ong!
- Ong!
Thanh Loan hú dài, kéo mọi người đạp gió mà đi.
Bên hồ lớn chỉ còn lại Đông Phương Chính Phái và Diêm Xuyên.
Đông Phương Chính Phái ngoái đầu nhìn Diêm Xuyên.
- Tổ cha nó, trong lòng tiểu tử ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì? Lại khiến ta kiếm được một khối bình an phù? Còn làm băng sơn nữ khóc? Ghê gớm thật, chờ ngươi tỉnh phải nói cho ta biết!
Đông Phương Chính Phái cực kỳ kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.
…
Đại Hà tông, trong Đại Hà điện ở chủ phong.
Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật được đưa về.
Phong chủ ba phong nhìn hai người. Đoạn Tam Thuật người đầy kim châm, ở trạng thái chết giả. Đi cùng còn có Túy Kiếm Sinh.
Mạc Vô Hối la lên:
- Cái gì? Một mình Diêm Xuyên ở lại Phong Yêu sơn mạch? Quá bậy!
Túy Kiếm Sinh khẽ thở dài nói:
- Sư phụ, khi đó là tự sư thúc muốn như vậy, chúng ta khuyên không được.
Mạc Vô Hối tức giận nói:
- Khuyên? Khuyên không được thì không biết kéo trở về sao? Khách sáo với hắn làm gì?
Túy Kiếm Sinh rối rắm nói:
- Kéo? Nhưng mà...
Phùng Thái Nhiên suy yếu nói:
- Được rồi, Vô Hối, không liên quan gì Túy Kiếm Sinh, là Diêm Xuyên không chịu trở về.
- Chưởng môn?
Mạc Vô Hối nhíu mày nhìn Phùng Thái Nhiên, thở dài.
Vèo!
Một bóng người xuất hiện bên ngoài Đại Hà điện.
Ngoài điện truyền đến thanh âm kích động:
- Chưởng môn, các vị phong chủ, có tin tức của Phong Yêu sơn mạch!
Phùng Thái Nhiên la lên:
- Vào đi!
Rất nhanh, một đệ tử Đại Hà tông vào điện, biểu tình hân hoan.
Mạc Vô Hối nghi hoặc hỏi:
- Là tin gì?
- Là phong chủ của Thiên phong, tin tức về sư thúc Diêm Xuyên!
- Cái gì? Nói mau!
Người kia hưng phấn nói:
- Vâng, một ít tu giả đi ra nói sư thúc Diêm Xuyên cũng có thể hóa thân thành Huyết Ma, trong Phong Yêu sơn mạch đại sát tứ phương, chém giết gần sáu ngàn tu giả Nhật Nguyệt Minh, cực kỳ biến thái.
Mạc Vô Hối khó hiểu hỏi:
- Nói xạo, sáu ngàn tu giả?
Phùng Thiên Vũ trầm giọng nói:
- Đúng vậy, mới có mấy ngày, nói đùa cái gì?
- Thật sự là như vậy. Ta hỏi mấy tu giả mới dám khẳng định. Năm ngàn bảy trăm tu giả Tinh cảnh, gần ba trăm tu giả Khí cảnh đều bị sư thúc giết. Sư thúc quá lợi hại, là thật sự!
Mạc Vô Hối:
-....
Phùng Thái Nhiên:
-....
Túy Kiếm Sinh:
-....
Túy Kiếm Sinh quái dị nói:
- Xem ra căn bản không cần lo lắng an nguy cho sư thúc.
Phùng Thiên Vũ biểu tình quái dị nói:
- Đùa giỡn đi? Giết sáu ngàn tu giả?
Cao Bất Phàm kinh dị nói:
- Phụ tân biến thái, nhi tử cũng biến thái!
Mạc Vô Hối, Phùng Thái Nhiên thầm thở phào.
Phong Yêu sơn mạch.
- Chít chỉt!
- Chít chỉt!
Mơ hồ nghe có tiếng chim hót.
Diêm Xuyên không biết mê mang bao lâu rốt cuộc mở mắt ra.
Diêm Xuyên nhìn bầu trời, vẫn xanh như vậy, tay hắn sờ soạng, dưới thân có chiếc giường.
Giường?
Tư duy hỗn loạn của Diêm Xuyên tỉnh táo lại ngay.
Diêm Xuyên còn nhớ hắn đào ra một hang động, ẩn bên trong, tại sao giờ lại nằm trên giường?
Vèo!
Diêm Xuyên bật dậy, quan sát bốn phía.
Không sai, chính là hồ lớn lúc trước, khối đá to bên cạnh nó vẫn còn hang đá lúc trước mình tước.
Vù vù!
Ngọc Đế kiếm khẽ rung.
Diêm Xuyên nheo mắt, mau chóng nhớ lại tình hình.