Một Nhị đại đệ tử Nhật Nguyệt Minh la lên:
- Diêm Xuyên, ngươi không chạy thoát được!
- Không có người có thể cứu ngươi, lần này ngươi chết chắc rồi, bên ngoài còn có trận pháp của chúng ta, ngươi không có đường trốn!
- Tự đoạn kinh mạch đi, ta có thể lo lắng cho ngươi toàn thây.
............
......
...
Thật nhiều cao thủ Khí cảnh không ngừng rống, nhìn Diêm Xuyên như xem vật chết.
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Các ngươi cho rằng, các ngươi có thể ngăn cản ta?
Một gã đàn ông đầu trọc lạnh lùng nói:
- Kiếm pháp của ngươi đúng là cao, nhưng ngươi rốt cuộc chỉ là tinh cảnh, chỉ là tinh cảnh!
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Vậy nếu như ta là Khí cảnh thì sao?
Một cao thủ Khí cảnh nói:
- Đừng nghe hắn nói nhảm, chắc chắn hắn là Tinh cảnh, chỉ cần tu vi vượt qua hai cảnh giới là có thể nhìn thấu tu vi của đối phương. Sư thúc là Thần cảnh, thấy rõ ràng Diêm Xuyên chính là Tinh cảnh tam trọng!
Đám cường giả vững bụng, chế giễu nói:
- Hừ! Diêm Xuyên, ngươi đừng giãy dụa nữa, ngươi chết chắc rồi!
Diêm Xuyên cười nói:
- Vậy sao? Ta không nói trạng thái hiện nay.
Gã đàn ông đầu trọc quát:
- Hừ! Đừng nghe hắn nói nhảm, giết, giết cho ta!
- Giết!
Quanh bầu trời trên ngọn núi thật nhiều tu giả ồ ạt tiến lên.
Gần bốn ngàn Tinh cảnh, dù cho ngươi chém cũng sẽ mỏi tay.
Đối diện bốn ngàn tu giả giết tới, Diêm Xuyên khép hờ mắt, phóng thích tà khí Ngọc Đế kiếm rót vào người mình.
Bùm!
Bùm!
Tiếng tim Diêm Xuyên đập ngày càng nhanh, chớp mắt đã lớn gấp đôi.
Bùm!
Quần áo của Diêm Xuyên vỡ ra, bỗng nhiên không gió tự bay, từng đợt khí thế cường đại phát ra từ người hắn.
Vèo!
Tóc dài bay phất phơ trong gió.
Tóc không chỉ bay mà còn biến dài ra, chậm rãi chuyển sang màu đỏ.
Ầm ầm!
Quanh thân Diêm Xuyên bỗng bốc lên nhiều khí thể đỏ, khí thể tự thành gió lốc vòng quanh hắn, xoay nhanh.
Ầm ầm!
Xung quanh cát bay đá chạy, phút chốc bão tố nổi lên bốn phía, tà khí cực tà toát ra.
Diêm Xuyên như biến thành một yêu ma màu đỏ, khiến đám đệ tử Nhật Nguyệt Minh ban đầu nhào tới biến sắc mặt, khựng bước chân.
Ầm ầm!
Khí thế của Diêm Xuyên không ngừng tăng lên, khí thế cuồng bạo hình thành từng lốc xoáy thổi hướng đỉnh núi bốn phía.
- Huyết Ma Diêm Đào?
- Không đúng, là Diêm Xuyên, Diêm Xuyên cũng có thể hóa thành Huyết Ma! Huyết Ma?
- Thật sự là Huyết Ma!
............
......
...
Đệ tử Nhật Nguyệt Minh xung quanh giật mình kinh kêu.
Có một đệ tử Nhật Nguyệt Minh giật mình kêu lên:
- Khí cảnh? Đây làh ơi thở Khí cảnh, thật sự là Khí cảnh!
Bản thân Diêm Xuyên giờ phút này đang trong trạng thái cực kỳ phấn khởi.
Máu sôi sục phát ra tiếng ùng ục, Diêm Xuyên cảm giác huyết mạch cho mình lực lượng cường đại. Chưa đủ, vẫn chưa đủ còn chưa hoàn toàn phấn khởi!
Khí thế quanh thân Diêm Xuyên ngày càng mạnh mẽ.
- Sợ cái gì? Giết cho ta! dù có biến thành yêu ma gì thì chỉ là một người, chúng ta có tới mấy ngàn người, sợ gì hắn?
- Giết!
- Giết!
............
......
...
Các cường giả xung quanh không ngừng bơm hơi, lại rút kiếm giết lên. Truyện được copy tại Truyện FULL
Rất nhanh, Diêm Xuyên bị vây ở chính giữa.
Vù vù!
Diêm Xuyên bỗng mở mắt ra, đôi mắt tuôn ra luồng sáng đỏ.
Người đứng đối diện Diêm Xuyên khựng lại, vẻ mặt kinh khủng nhìn vào đôi mắt của hắn.
Hai mắt Diêm Xuyên là con ngươi đỏ.
Dưới đáy con ngươi đỏ lộ ra tà ý chưa từng thấy, chí tà!
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Chỉ nhìn đôi mắt này đã cho người cảm giác tim đập chân run.
Diêm Xuyên bị bão tố đỏ xoay quanh bỗng nở nụ cười tà, cười tà cuồng ngạo.
Tính tình Diêm Xuyên biến đổi cực lớn, nói:
- Huyết đồng? Siêu cấp thần thông? Vậy ta chính là siêu cấp Diêm Xuyên? Thật vui vẻ, ta thích cảm giác này, thích loại này, ha ha ha ha!
Mặc dù Diêm Xuyên vẫn còn lý trí nhưng tính cách từ nội liễm biến ngang nhiên.
- Hơn bốn ngàn người? Các ngươi muốn chết hay là chịu chết? Ha ha ha ha!
Diêm Xuyên cười to xông vào đám người.
Phập phập phập phập phập!
Ngọc Đế kiếm múa may, từng luồng kiếm khí đỏ bắn ra.
Tốc độ của Diêm Xuyên cực nhanh, nhanh đến trong mắt nhiều người chỉ còn lại cái bóng, chớp mắt hắn đã xông vào đám người.
Phập!
Phập!
Phập!
Trườmg kiếm bay múa, ngày càng nhiều người bao vây Diêm Xuyên vào chính giữa, ngày càng nhiều. Vô số đệ tử liều mạng vọt tới, hình thành đống người to lớn vây khốn Diêm Xuyên vào giữa.
- Cùng ra tay, giết hắn!
- Giết!
- Grao!
Diêm Xuyên rống to, gần trăm tu giả bị sức mạnh siêu lớn đánh bay ra, như là nổ tung. Gần trăm tu giả bay lên trời, như hoa rơi đầy trời, như mưa rơi xuống.
- A!
- Cứu mạng!
Phập phập phập phập phập!
Gần trăm luồng kiếm khí bay lên trời, tới gần trăm tu giả chém đứt eo, chỉ để lại từng tiếng hét thê thảm.
Bùm!
Thật nhiều mảnh vụn cơ thể rơi xuống, Diêm Xuyên không thèm để ý, nhanh chóng vọt hướng đống người.
Cuộc giết chóc như máy xay, Diêm Xuyên xông vào đám đông, đầy trời mảnh vụn cơ thể tứ tung.
Gã đàn ông đầu trọc rống lên:
- Nguy rồi, tất cả Khí cảnh cùng ra tay, nhanh lên!
- Giết!
Gần hai trăm Khí cảnh giơ kiếm chém hướng Diêm Xuyên.
Nhưng Diêm Xuyên không đối chiến với họ mà liên tục giết đám đệ tử Tinh cảnh.
Hiện tại thực lực của Diêm Xuyên đạt đến Khí cảnh, tốc độ tuyệt đối không kém hơn Khí cảnh khác, bởi vậy đám cao thủ Khí cảnh tức ói máu vội truy sát.
Diêm Xuyên ở bốn phía truy sát, tìm giết cao thủ Tinh cảnh.
Theo Tinh cảnh bị giết, Ngọc Đế kiếm hút đi nhiều huyết khí cho Diêm Xuyên, khiến hắn càng giết càng hắn, căn bản không biết mệt.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Diêm Xuyên đi qua đâu là đầy trời thịt vụn, ai nấy kêu cha gọi mẹ.
- Huyết Ma, Huyết Ma đến rồi!
- Cứu mạng!
- Sư phụ cứu mạng!
- Đừng giết ta!
...............
.........
...
Trong Nhật Nguyệt Luân Hồi đại trận cuộc đồ sát chưa từng có đã mở màn.
...
Trong Nhật Nguyệt Luân Hồi đại trận.
Đỉnh một ngọn núi, tóc đỏ của Diêm Xuyên tung bay, huyết khí vòng quanh thân, tay cầm Ngọc Đế kiếm đỏ rực, máu như huyết quang, giống như ác ma đến từ địa ngục. Diêm Xuyên nhìn xuống dưới núi đám đệ tử Nhật Nguyệt Minh kinh hoàng.
Một canh giờ, đã có gần một ngàn năm trăm Tinh cảnh chết dưới kiếm của Diêm Xuyên, có mười Khí cảnh cũng bị hắn giết.
Diêm Xuyên chính là cối xay thịt, đi qua đâu đều là chết chóc.
Nhưng đấu với đám Khí cảnh làm cánh tay của Diêm Xuyên bị vạch ra một vết máu.
Đây là vết thương duy nhất sau khi Diêm Xuyên giết một ngàn năm trăm đệ tử Nhật Nguyệt Minh.
Máu chảy ra một chút, Diêm Xuyên nhìn miệng vết thương, không tức giận, ngược lại lộ nụ cười tà.
Diêm Xuyên giơ vết thương lên trước mặt, thè lưỡi liếm máu, ánh mắt càng tà. Dù Diêm Xuyên còn lý trí nhưng bản tính biến cực kỳ tà khí.
Thè lưỡi liếm máu, nếu trước khi ma hóa thì Diêm Xuyên không thể nào làm chuyện này, nhưng hiện tại hắn làm, còn rất hưởng thụ.
Nụ cười tà ác, ánh mắt tà khí, phối hợp hình ảnh liếm máu, đám đệ tử Nhật Nguyệt Minh nhìn mà nhũn chân, ai nấy da đầu tê rần.
Đây... Đây là quái vật gì thế này?
Diêm Xuyên nghiêng đầu, cười tà nói:
- Mới bắt đầu cuộc chơi, tiếp tục đi! Khục khục khục khục!
Một Khí cảnh ớn lạnh hỏi:
- Ngươi... Ngươi... Diêm Xuyên, ngươi định làm gì?
Diêm Xuyên mặt vặn vẹo nói:
- Thì đua, quên sao? Không phải các ngươi giết chết ta, chính là ta giết chết các ngươi, toàn bộ. Đến giết ta đi, ta đến đây, đến đây!