Bắc Ngoại Châu, trước Thanh Long Điện.
Thanh Long Đại Đế dẫn theo một đám thuộc hạ cũng nhìn về phía nam.
- Khổng tước xòe đuôi, che đậy thiên hạ?
Ánh mắt Thanh Long Đại Đế ngưng trọng nhìn về phía cương vực Vĩnh Hằng xa xôi.
- Chủ thượng, tại cương vực Vĩnh Hằng, thực lực của Khổng Hoàng Thiên thật sự mạnh như vậy sao? Hắn có thể cường hãn hơn Trường Sinh Đại Đế sao?
Một thuộc hạ hiếu kỳ nói.
- Không sai, Khổng Tước linh che kín bầu trời, tất cả cương vực Vĩnh Hằng đều bị bao vây. Hắn đối mặt với sự trùng kích của Trường Sinh Đại Đế, thậm chí có phần thành thạo điêu luyện. Khổng Hoàng Thiên không hổ danh là thiên hạ đệ nhất nhân kỷ thứ ba!
Thanh Long Đại Đế trầm giọng nói.
- Hắn lợi hại như vậy sao?
Thuộc hạ kia kinh ngạc nói.
- Báo!
Lúc này, bỗng nhiên lại có một thuộc hạ chạy tới.
- Thế nào?
Thanh Long Đại Đế nghi ngờ nói.
- Chủ thượng, thám tử của chúng ta từ Tây Ngoại Châu lấy mạng bài truyền tin tức đến, Diêm Xuyên xuất hiện tại thành Lạc Dương của Thiên đình Đại Chu!
Thuộc hạ kia bẩm báo nói.
- Thành Lạc Dương sao?
- Vâng, Lạc Dương. Ngoại trừ Diêm Xuyên ra, còn có Thông Thiên giáo chủ và một đám người mang hồ lô trên lưng!
Người thuộc hạ kia nói.
Thanh Long Đại Đế nhìn về phía nam, lại nhìn về phía tây nam.
- Như vậy là tốt rồi. Hiện tại trẫm sẽ đi Lạc Dương!
Thanh Long Đại Đế trầm giọng nói.
- A? Chủ thượng, không cần chờ tới lúc cuộc đại chiến giữa Khổng Hoàng Thiên và Trường Sinh Đại Đế kết thúc sao?
- Không cần, cương vực Vĩnh Hằng bên kia hết sức hỗn loạn. Chỉ có thể nhìn thấy đại khái. Vậy không bằng không nhìn nữa. Nếu như Diêm Xuyên, Thông Thiên đều đang ở thành Lạc Dương, vậy hiện tại ta đi qua đó bắt bọn chúng. Bằng không, sợ là lát nữa hắn sẽ không còn ở đó!
Thanh Long Đại Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
- Các ngươi trông coi Thanh Long Điện, chờ trẫm trở về!
Ầm!
Trong lúc đang nói chuyện, Thanh Long Đại Đế bay vút lên trời, nhanh chóng bay về phía Tây Ngoại Châu.
Tây Ngoại Châu, bên trên một khu vực biển rộng mênh mông.
Mặc Vũ Hề hóa thân phượng hoàng đen, mang theo Diêm Xuyên nhanh chóng bay về phía cương vực Vĩnh Hằng.
- Miêu Miêu, chuyến đi này rất nguy hiểm. Ngươi không nên đi theo chúng ta!
Diêm Xuyên đứng ở trên lưng phượng hoàng đen kêu lên.
- Meo, ta muốn đi. Mỗi lần ngươi đi đánh nhau đều không dẫn ta theo!
Miêu Miêu tỏ ra vô cùng đáng thương nói.
Diêm Xuyên cười khổ một hồi. Quên đi. Miêu Miêu có thần thông không gian. Đến lúc đó nếu gặp nguy hiểm, Miêu Miêu có thể bỏ chạy trong nháy mắt.
- Diêm Xuyên, vừa nãy chúng ta đi gấp như vậy, thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Mặc Vũ Hề mang theo Diêm Xuyên bay rất nhanh, nói.
- Trường Sinh Đại Đế bị khống chế!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Sao?
- Hắn chiến đấu một trận với Khổng Hoàng Thiên, không phải do hắn tự nguyện, mà do bị Tử Vi Đại Đế khống chế tư tưởng. Hiện tại hắn đã trở thành một con rối của Tử Vi Đại Đế. Ta nhất định phải mau chóng đi hủy bỏ trận giao đấu này!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Hủy bỏ? Nhưng hiện tại Trường Sinh Đại Đế lục thân không nhận mà?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
- Lần trước chúng ta gặp nguy hiểm, hắn có thể việc nghĩa chẳng từ nan tới giúp chúng ta. Lần này hắn gặp phải nguy cơ như vậy, ta tất nhiên phải đi vào giúp hắn!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Nhưng... nhưng làm sao có thể hủy bỏ trận giao đấu này được. Hai người bọn họ đều có thực lực thập lục trọng thiên!
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
- Sẽ có biện pháp!
Hai mắt Diêm Xuyên híp lại.
Trong lúc Thanh Long Đại Đế lao về phía Tây Ngoại Châu, Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề, Miêu Miêu đã rời khỏi Tây Ngoại Châu, đi tới cương vực Vĩnh Hằng.
Tại Tử Vi Điện, Tử Vi Đại Đế đang quan sát cuộc đại chiến diễn ra tại cương vực Vĩnh Hằng Nam Ngoại Châu.
Bỗng nhiên có một thuộc hạ đến báo:
- Chủ thượng!
- Sao?
Tử Vi Đại Đế nghi ngờ nói.
- Thanh Long Đại Đế đã rời khỏi Thanh Long Thiên Giới!
Thuộc hạ kia mở miệng nói.
- Ồ?
Ánh mắt Thanh Long Đại Đế đột nhiên sáng ngời.
- Ngay vừa lúc này, Bắc Ngoại Châu truyền tin tức đến, Thanh Long Đại Đế tiến về phía phía tây nam, có khả năng hắn đi Tây Ngoại Châu!
Thuộc hạ kia nói.
- Liên tục chú ý tới tung tích của Thanh Long Đại Đế!
Tử Vi Đại Đế hít sâu một cái nói.
Nói xong, Tử Vi Đại Đế từ trên long ỷ đứng lên, đi tới giữa đại điện. Tả Phụ Hữu Bật đi theo phía sau.
- Ngươi lại tự mình đi ra. Cũng tốt. Ha ha, một khi đã ra khỏi Thanh Long Thiên Giới, vậy ngươi cũng đừng mong trở về được nữa!
Ánh mắt Tử Vi Đại Đế nhất thời cứng lại.
Tử Vi Đại Đế dùng mắt quan sát khắp nơi một lượt, dường như muốn tự mình tìm kiếm tung tích của Thanh Long Đại Đế.
Tuy nhiên thiên hạ quá rộng lớn. Không có mục tiêu cố định, Tử Vi Đại Đế muốn tìm kiếm Thanh Long Đại Đế thật giống như mò kim đáy biển, căn bản không nhìn thấy.
Tử Vi Đại Đế vung tay lên, hắn từ trong đại điện Tử Vi Điện bay ra ngoài.
Lúc này Tử Vi Đại Đế an vị ở quảng trường Tử Vi Điện, vừa quan sát cương vực Vĩnh Hằng, vừa tìm kiếm Thanh Long Đại Đế.
Sau thời gian gần hai ngày, Mặc Vũ Hề lấy tốc độ cực nhanh, mang theo Diêm Xuyên đã tới cương vực Vĩnh Hằng.
Đây là lần thứ hai Diêm Xuyên tới đây. Lần trước Diêm Xuyên bị Thôn Thiên Vĩ Thú nuốt vào, tiếp theo gây họa loạn khắp cương vực Vĩnh Hằng.
Lúc này, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Miêu Miêu đứng ở bên ngoài cương vực Vĩnh Hằng.
Nước biển xung quanh cương vực Vĩnh Hằng đều dâng lên những cơn sóng gió động trời. Giống như ngày ấy, cương vực Vĩnh Hằng lại xuất hiện hiện tượng sụp đổ, bị bao phủ trong biển lửa, biển mây mù. Bên trong bắn ra từng kiếm quang chói mắt phóng đi bốn phía.
Phía bên ngoài còn có rất nhiều Khổng Tước linh bồng bềnh, che khuất tất cả mọi điều diễn ra bên trong.
Ở cách đó không xa, lần lượt có hai đám người đang đứng.
Một bên là Khổng Tước Tử, Khổng Hạt Tử dẫn dắt quần hùng Nam Ngoại Châu.
Một phía khác là một đám quân đoàn trưởng của Thiên giới Trường Sinh, dẫn dắt một đám thuộc hạ.
Người của hai phe đều đang chờ đợi kết quả cuối cùng.
Nhìn thấy đám người Diêm Xuyên đến đây, người của hai phe đều cảm thấy có chút bất ngờ.
- Meo, Diêm Xuyên, làm sao bây giờ?
Miêu Miêu hỏi.
- Đi, chúng ta đi vào!
Diêm Xuyên nói.
- Meo!
- Được!
Miêu Miêu và Mặc Vũ Hề lên tiếng trả lời.
Ba người đạp không xông vào chiến trường đang bị sương mù dày đặc và Khổng Tước linh bao phủ.
Một đám cường giả Khổng gia và cường giả Thiên giới Trường Sinh đều có phần sững sờ. Tuy rằng bọn họ muốn đi tới ngăn cản, nhưng tất cả đều đã muộn. Đám người Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề đã biến mất trong sương mù dày đặc.
Tây Ngoại Châu, thành Lạc Dương.
Nhờ có Thông Thiên giáo chủ trợ giúp, Võ Chiếu nhanh chóng đoạt lại thân thể của mình.
- Ma quỷ, ngươi đúng là ma quỷ!
Bị đánh về nguyên hình thú giao hoán, bám vào trên người một cung nữ, hắn sợ hãi quay về phía Võ Chiếu kêu lên.
- Hừ!
Võ Chiếu hừ lạnh một tiếng.
- Mời bảo bối, thu!
Mộng Tam Sinh quát to một tiếng.
Con thú giao hoán cuối cùng đã bị thu vào trong hồ lô Hồng Mông.
- Cáo từ!
Mộng Tam Sinh nói.