- Thông Thiên, nhớ kỹ, cứu lại số 108, đừng rơi vào trong tay Diêm Xuyên!
Thú giao hoán số một quay về phía xa quát lớn.
Phía xa, thân thể Thông Thiên lập tức đáp lời.
Một phía khác, Văn Khúc đã nhìn ra manh mối.
- Phá Quân, ngươi nhanh đi cứu Vũ Khúc. Vũ Khúc cũng bị thú giao hoán thay đổi thân thể. Người đang bị đuổi giết kia mới là Vũ Khúc. Ngươi nhanh đi, nhanh đi cứu Vũ Khúc!
Văn Khúc kêu lên.
- A?
Sắc mặt Phá Quân biến đổi.
Vừa nãy Phá Quân chỉ kinh ngạc về Diêm Xuyên và thú giao hoán. Dù sao theo Phá Quân thấy, cả hai đều là kẻ địch của mình. Cả hai lưỡng bại câu thương mới tốt. Bây giờ hắn nghe thấy Văn Khúc nói như vậy, mới đột nhiên giật mình, nhất thời nhớ tới cảnh tượng dị thường phía trên trời cao.
- Văn Khúc, cẩn thận, đây là một cái bẫy!
Lúc này trên trời cao mới có âm thanh gian nan truyền đến.
Vù!
Phá Quân bay vút lên trời.
- Chạy đi đâu? Thỉnh bảo bối, du lịch!
Thú giao hoán số một hét lớn.
Ầm!
Những con quạ lửa cuồn cuộn phóng về phía không trung.
- Cự Môn, trợ giúp Phá Quân, cứu Vũ Khúc!
Văn Khúc kêu lên.
- Được!
Ầm!
Cự Môn xông thẳng ra.
- Các tướng sĩ nghe đây. Phía đối diện có thú giao hoán ẩn núp. Đặc điểm của thú giao hoán nhất định phải tới gần mới có thể trao đổi. Trong giây lát trao đổi, nếu có đề phòng, có thể tránh thoát, cẩn thận!
Văn Khúc quát to một tiếng, âm thanh truyền khắp ba quân.
- Vâng!
Ba quân hét lên đáp lời.
- Giết!
Tay phải của Văn Khúc đột nhiên vung lên.
- A!
- Giết!
Toàn quân ầm ầm xung phong liều chết lao tới.
Sắc mặt Địch Nhân Kiệt trầm xuống hét lớn:
- Giết!
- A!
Quân đoàn Đại Chu cũng xông thẳng tới. Trong lúc nhất thời hội chiến cửa Tùng Giang chính thức bắt đầu.
Ầm ầm ầm!
Cõi âm, Đại Tần Thành.
Tử Tử, Nhạc nhi, Triệu A Phòng đồng thời nhìn cương thi Diêm Xuyên, chờ đợi cương thi Diêm Xuyên nói chuyện.
Cương thi Diêm Xuyên ngồi bên trên long ỷ, không nhúc nhích. Trong tay cầm lấy một khối mạng bài. Đó là một động vật do Miêu Miêu mang tới, Miêu Miêu trước đây không lâu đã bị Minh Hà lão tổ bóp nát.
Mạng bài nghiền nát, chính là tín hiệu cho cương thi Diêm Xuyên phối hợp với bên kia, đồng thời ra tay.
Quả nhiên, trò lừa gạt lần này cuối cùng đã thành công.
Một lát sau.
Vù!
Cương thi Diêm Xuyên mở hai mắt ra.
- Thế nào?
Nhạc nhi vội vàng nói.
- Thành công không?
Triệu A Phòng lo lắng nói.
- Có đổi lại được không?
Tử Tử cũng lo lắng nói.
Cương thi Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Được rồi. Rốt cuộc đã đổi lại được!
- Thật tốt quá!
Các nàng nhất thời hài lòng nói.
- Lưu Cương, truyền tin tất cả Hán vệ Tây Ngoại Châu, tất cả hạn chế lúc trước đều giải trừ! Hồi phục như lúc ban đầu.
Cương thi Diêm Xuyên lại nói.
- Vâng!
Cách đó không xa Lưu Cương lên tiếng trả lời.
Tại cửa Tử Vi Điện.
Hữu Bật là một trong chín quân đoàn trưởng dưới trướng Tử Vi Đại Đế.
Hữu Bật đứng ở trên quảng trường đại điện. Đi theo phía sau hắn là một thuộc hạ.
- Đại nhân, bên Văn Khúc đại nhân đã có Vũ Khúc, Phá Quân, tại sao còn muốn Cự Môn đi tới đó hỗ trợ vậy? Thiên đình Đại Chu thật sự mạnh như vậy sao?
Một thuộc hạ cảm thấy khó hiểu nói.
Thập ngũ trọng thiên, đó là thập ngũ trọng thiên. Ngày xưa, thập tam trọng thiên đã nhòm ngó thiên hạ. Nhưng hôm nay ba thập ngũ trọng thiên, còn có một đám thập tứ trọng thiên cũng không làm gì được Thiên đình Đại Chu sao?
Hữu Bật không nói gì, mà vận dụng hết thị lực, nhìn về phía cửa Tùng Giang.
Tất cả đều xảy ra hết sức kỳ quái. Mãi đến tận lúc Diêm Xuyên trao đổi thân xác với Minh Hà lão tổ, con ngươi Hữu Bật mới đột nhiên co lại.
- Thú giao hoán? Lại có thể là thú giao hoán sao? Chẳng trách, chẳng trách Văn Khúc coi trọng như vậy!
Hữu Bật kinh ngạc nói.
- Thông Thiên giáo chủ? Còn có hồ lô kia nữa? Đó là Hồ lô Hỏa Nha sao? Hồ lô Hỏa Nha thật lợi hại!
Hữu Bật kinh ngạc nói.
- Đại nhân, xảy ra chuyện gì sao?
- Không tốt. Xem ra Thiên đình Đại Chu không phải chi có một con thú giao hoán. Vũ Khúc gặp họa rồi.
- A?
- Lập tức thông báo chủ thượng, nói với ngài binh phạt Thiên đình Đại Chu gặp trở ngại, cần một đám quân đoàn trưởng trở về trợ giúp!
Hữu Bật kêu lên.
- A? Nhưng chủ thượng đang đối phó với Trường Sinh Đại Đế!
- Chủ thượng tự biết chừng mực, không cần ngươi lo lắng. Ngươi đi nhanh đi!
- Vâng!
Hữu Bật đứng ở trước Tử Vi Điện, sắc mặt âm trầm.
Thú giao hoán xuất hiện thật sự khiến người ta cảm thấy quá bất ngờ.
Thú giao hoán? Thiên đình Đại Chu có bao nhiêu thú giao hoán? Lại có bao nhiêu cường giả tuyệt thế?
Đại chiến tại cửa Tùng Giang càng lúc càng kịch liệt.
Phía bên Đại Chu người thật sự mạnh nhất, chỉ có một. Đó chính là thú giao hoán số một trên lưng mang hồ lô Hỏa Nha, đối chiến với Cự Môn, Vũ Khúc, lấy một địch hai.
Một phía khác, thân thể Thông Thiên truy đuổi theo nhóm người Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên đứng ở bên trên lưng phượng hoàng đen, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Đều là thập ngũ trọng thiên, thực lực của Thông Thiên so với Mặc Vũ Hề lại cường đại hơn rất nhiều.
Ầm! Ầm!...
Thân thể Thông Thiên lần lượt vung kiếm, khiến lông mày Diêm Xuyên nhíu chặt.
- Meo, Diêm Xuyên, không phải ngươi có ba nghìn thiên đạo sao? Thiên đạo tuần hoàn không đối phó được hắn sao?
Miêu Miêu lo lắng kêu.
- Thiên đạo tuần hoàn cũng có điểm yếu. Nó chỉ có thể bao vây một khu vực mà thôi. Lần trước Chu Tước Đại Đế bởi vì vội vã rời khỏi, mới cũng không thể lưu hắn lại Hàm Dương được.
Diêm Xuyên giải thích.
- Hơn nữa, lúc này không thích hợp để đối phó với Thông Thiên!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Tại sao?
- Ta nghĩ, lúc này thành Lạc Dương đã nhận được tin tức. Những người mang hồ lô trên lưng, cũng không chỉ có hồ lô Hỏa Nha. Dường như còn có một cường giả mang hồ lô màu lam. Nếu chúng ta dây dưa lâu, cường giả mang hồ lô màu lam kia tất nhiên sẽ ra khỏi Lạc Dương đến đây!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Meo! Ngươi nói nhóm người mang hồ lô trên lưng như đám người Sát Đế sao? Tại sao bọn họ lại không xuất hiện? Không phải nói lần trước Sát Đế, Mẫn Hoàng đã đánh nhau với bọn họ một trận sao? Tại sao lại không có tin tức? Còn nữa. Không phải còn có Mộng Tam Sinh sao? Hắn cũng có một hồ lô Hồng Mông. Sao cũng không có tin tức của hắn vậy?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
- Ta không rõ. Nói vậy hẳn bọn họ đã bị chuyện gì đó làm trì hoãn?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Đứng lại!
Thân thể Thông Thiên quát to một tiếng.
Phượng hoàng đen tiếp tục điên cuồng bay đi.
Đúng lúc này, phượng hoàng đen đang bay về phía trước, hư không chợt vặn vẹo một hồi. Thời khắc hư không vặn vẹo, dường như có một quang ảnh vạn trượng xuất hiện.
Trong quang ảnh là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp. Nửa thân trên của nữ tử vô cùng xinh đẹp. Nhưng nửa người dưới lại là một cái đuôi rắn thật dài.
- Meo? Đó là tiểu nha đầu Chỉ Trần? Không đúng. Chỉ Trần đã chết. Đây là một người cùng bộ tộc với nàng, bộ tộc Nhân Xà?
Miêu Miêu nhất thời kinh ngạc nói.
Đầu người mình rắn?
Vù!
Hư không vặn vẹo, chấn động mạnh một cái. Nhất thời quang ảnh hơi thu lại, xuất hiện một vết nứt không gian.