Tam Kiếm hiệp khó hiểu hỏi:
- Sư huynh, ngươi nói người này là Lục sư thúc? Sao có thể, Lục sư thúc đẹp trai như vậy, cũng không có râu!
Mắt Túy Kiếm Sinh chớp lóe, ngẫm nghĩ rồi nói với Diêm Xuyên:
- Ta chắc chắn một người trong tranh chính là Lục sư thúc, vì không lâu trước đó ta có chính mắt gặp. Còn người kia, nếu ta đoán không sai chắc là Tam sư thúc.
Thất Kiếm hiệp mờ mịt:
- A?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
Túy Kiếm Sinh trầm giọng nói:
- Ừm! Ngày hôm đó ba ngàn người ở Thiên phong cùng độ kiếp, không lâu sau trong tông vang tiếng cảnh báo, không biết mọi người còn nhớ chuyện này không?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Lúc đó chưởng môn đang giao di vật của phụ thân cho ta, ta chưa mở ra thì chuông ngân lên, chưởng môn rời đi. Ngày thứ hai chưởng môn đến gặp ta, nói là có hai Nhất đại đệ tử trong tông cùng nhau đi Phong Yêu sơn mạch, một chết một bị thương trở về.
Túy Kiếm Sinh trầm giọng nói:
- Người chết chính là Lục sư thúc. Lúc đó khi ta nghe chuông ngân thì cũng đi qua, chính mắt nhìn thấy, Lục sư thúc giống y như bức tranh. Bọn họ hơi hóa trang để người không nhận ra, nhưng ta từng thấy Lục sư thúc mặt mày chính là như vậy.
Tam Kiếm hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Thật sự là Lục sư thúc?
Túy Kiếm Sinh sắc mặt khó xem nói:
- Lục sư thúc trở về không bao lâu thì chết, trước khi chết có nói chuyện với chưởng môn một thời gian. Khi đó chưởng môn xua mọi người đi hết, nhưng lúc Lục sư thúc hấp hối thì cho chúng thấy thấy lần cuối. Lục sư thúc chết rất thảm, cả người nổi bọt máu, càng lúc càng nhiều, hình như trong người bốc lửa muốn đốt chết hắn, chưởng môn nói đó là nguyền rủa!
Tam Kiếm hiệp ngạc nhiên hỏi:
- A? Lục sư thúc thật sự đã chết rồi?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Nhưng khi đó chưởng môn nói một chết một bị thương trở về.
Túy Kiếm Sinh trầm giọng nói:
- Không, chỉ có Lục sư thúc trở lại, Tam sư thúc còn ở trong Phong Yêu sơn mạch, nhưng chưởng môn dặn chúng ta nói với bên ngoài là hai người cùng nhau về, chẳng qua một chết một bị thương.
Mọi người nét mặt sa sầm, hỏi:
- A? Vậy là đám Cổ Nguyệt thánh tử đang tìm kiếm Tam sư thúc?
Lưu Cẩn trầm giọng nói:
- Vương, còn có một tin tức, chính là người trong tranh ở trong vòng vây của họ, bởi vì có người từng phát hiện người trong tranh. Chẳng qua người này lẩn trốn rất giỏi, trong một chốc họ không tìm được, nhưng bốn phía đã bị cao thủ bao vậy, bị tìm ra chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Mọi người biến sắc mặt, hỏi:
- Vậy chẳng phải là Tam sư thúc gặp nguy hiểm?
Túy Kiếm Sinh biểu tình sốt ruột nhìn Diêm Xuyên, hỏi:
- Sư thúc, hiện tại nên làm gì?
Diêm Xuyên nhíu mày, sư tuy một lúc.
Túy Kiếm Sinh, Thất Kiếm hiệp vẻ mặt mong chờ nhìn Diêm Xuyên.
Lát sau Diêm Xuyên ánh mắt kiên quyết nói:
- Hoắc Quang, kêu các tướng sĩ ăn cơm mau lên, nghỉ ngơi hai canh giờ, sau hai canh giờ thì lên đường.
Hoắc Quang kêu lên:
- Tuân lệnh!
Tám người cảm kích kêu lên:
- Đa tạ sư thúc!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Nếu đã vào Đại Hà tông thì đương nhiên ta sẽ không mặc kệ an nguy của hắn. Các ngươi cũng vậy, hai canh giờ sau xuất phát, hãy điều tiết trạng thái cho tốt.
Tám người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Hai canh giờ sau, đại quân Diêm Xuyên áp giải mười bốn thích khách nhanh chóng xuyên qua rừng cây.
Tám trăm tu giả Khí cảnh thấy đại quân bỗng nhiên tăng tốc thì ngoài ý muốn, nhưng lòng họ rất vui mừng, Diêm Xuyên rốt cuộc 'Hiểu chuyện'.
Có mười bốn thích khách dẫn đường, xem như đi suôn sẻ.
Tin tức thích khách bị bắt hai canh giờ sau truyền hướng Cổ Nguyệt thánh tử.
Vẫn là đỉnh ngọn núi đó, mấy tên thuộc hạ cung kính đứng trước mặt Cổ Nguyệt thánh tử. Cổ Nguyệt thánh tử ngồi trên một bảo tọa, nghe thuộc hạ bẩm báo.
Thuộc hạ kia cung kính nói:
- Hai mươi Khí cảnh, chắc là người của Nhật Nguyệt Minh.
Một thuộc hạ đứng sau lưng Cổ Nguyệt thánh tử khinh thường nói:
- Người của Nhật Nguyệt Minh? Chắc là Ngụy Ngã ra lệnh ám sát Diêm Xuyên. Hai mươi Khí cảnh ám sát một Tinh cảnh, cuối cùng còn toàn quân bị diệt? A, Nhật Nguyệt Minh quả nhiên có nhiều phế vật.
Văn Nhược Tiên Sinh cười nói với người kia:
- Thánh tử chỉ là lợi dụng Ngụy Ngã, ngươi cần gì để ý nhiều vậy?
Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên nói:
- Đi xuống đi.
- Tuân lệnh!
Người báo tin lập tức đi xuống.
Nhưng người kia mới đi thì lại có người chạy tới.
Người kia kích động nói:
- Thánh tử, tìm được, tìm được rồi!
Vèo!
Cổ Nguyệt thánh tử đứng bật dậy.
Người đó kích động nói:
- Thánh tử, đã tìm ra người trong tranh, minh chủ của Nhật Nguyệt Minh, Ngụy Ngã đang dẫn người đi trước, ở...
Cổ Nguyệt thánh tử la lên:
- Dẫn đường!
- Tuân lệnh! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đoàn người Diêm Xuyên hành quân gấp gáp, chỉ một ngày sau đã đến vòng Cổ Nguyệt thánh tử sưu tầm.
Túy Kiếm Sinh bắt một người Tinh cảnh đến hỏi.
Lưu Cẩn cung kính nói:
- Vương, người kia đã khai. Bọn họ tìm được người đó ở phía bắc hang ổ của Ma Ngưu đại yêu. Ma Ngưu đại yêu bỗng nhiên biến mất, không ai biết đi đâu, nhưng không lâu trước đó có người tìm thấy chưởng môn và Tam sư thúc gì đó, hiện giờ Cổ Nguyệt thánh tử mang tất cả cao thủ tụ tập tới đó. Mọi cao thủ từ Khí cảnh trở lên đều đi, cao thủ Tinh cảnh vẫn đang lao tới.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hạng ổ của Ma Ngưu đại yêu? Đi, nhanh lên!
- Tuân lệnh!
Gần ba ngàn cẩm y quân, tám trăm tu giả Khí cảnh cùng nhau đi hướng hang ổ của Ma Ngưu đại yêu.
Hang ổ của Ma Ngưu đại yêu.
Đó là một hiệp cốc to lớn, vốn là có nhiều cung điện, giờ phút này chỉ còn một đống đổ nát. Vài ngọn núi lớn xung quanh sụp đổ, kể lại nơi này từng có chiến đấu như trời long đất lở.
Cổ Nguyệt thánh tử đứng trên một đài cao, xung quanh gã vây đầy thuộc hạ.
Văn Nhược Tiên Sinh đứng sau lưng Cổ Nguyệt thánh tử.
Xung quanh hiệp cốc ngày càng nhiều cường giả tụ tập, nhưng đa số là người của Nhật Nguyệt Minh.
Bên dưới hiệp cốc đang có hai bóng người dắt dúy nhau.
Chưởng môn Đại Hà tông, Phùng Thái Nhiên, và Tam sư thúc của Túy Kiếm Sinh, nhưng bây giờ mặt gã không còn râu mép.
Phùng Thái Nhiên, Tam sư thúc mặt đen như than, hiển nhiên là bị trúng kịch độc. Miệng Phùng Thái Nhiên không ngừng ọc ra máu tươi, lạnh lùng nhìn năm người trước mặt Cổ Nguyệt thánh tử.
Năm người này dẫn đầu chính là minh chủ của Nhật Nguyệt Minh, Ngụy Ngã.
Ngụy Ngã biểu tình khó xem bẩm báo với Cổ Nguyệt thánh tử.
Ngụy Ngã sắc mặt khó xem nói:
- Thánh tử, lúc chúng ta có được tin tức sợ hai người này chạy, không kịp bẩm báo đã chạy đến trước.
Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:
- Vậy sao?
Ngụy Ngã biện minh:
- Thật sự là vậy, Ngụy Ngã ta nào dám gạt thánh tử, lúc đó tình huống thật tình rất khẩn cấp!
Văn Nhược Tiên Sinh trầm giọng nói:
- Tình huống khẩn cấp? Năm ngươi cùng nhau đến đây? Bọn họ chỉ có hai người còn cần năm ngươi cùng lên sao? Không biết để lại một người báo cho thánh tử biết trước? Nếu không phải người chúng ta được tin tức thì hiện tại vẫn bị ngươi giấu giếm!
Ngụy Ngã quát mắng:
- Văn Nhược, ngươi đừng ngậm máu phun người! lúc đó chuyện quá khẩn cấp, chúng ta chỉ nghĩ đến chuyện không để hai người này chạy, nào có rảnh suy nghĩ gì khác?