- Lúc trước thì thôi không tính làm gì. Bây giờ, ngươi cũng thấy đấy, muốn đánh chúng ta trọng thương, ngươi tất nhiên cũng phải trả một cái giá nặng nề!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ngươi cho rằng trẫm sẽ sợ các ngươi sao?
Thanh Long Đại Đế lạnh lùng nói.
- Ngươi không cần sợ. Bởi vì bốn người chúng ta hợp lại, cũng chưa hẳn là đối thủ của ngươi. Vừa nãy chỉ là trùng hợp. Nhưng ngươi cũng nên hiểu rõ, cho dù trùng hợp, vậy cũng không hẳn không có lần thứ hai. Ngươi muốn hoàn toàn loại bỏ được bốn người chúng ta, ngươi nhất định phải trả cái giá cực kỳ đắt, có đúng không?
Cương thi Diêm Xuyên nhe răng lộ ra một nụ cười nói.
Thanh Long Đại Đế lạnh lùng nhìn cương thi Diêm Xuyên.
- Ta nghĩ, lúc này chiến đấu một trận, không chỉ có riêng người cảu Đại Trăn ta chú ý theo dõi. Sợ rằng tất cả cường giả tuyệt thế cõi âm đều chăm chú nhìn về nơi này. Thậm chí bao gồm cả cường giả dương gian. Một khi ngươi bị trọng thương, ngươi cho rằng, bọn họ sẽ ngồi đợi ngươi chữa thương hồi phục sao? Ít nhất, ta nghĩ Thiên Cương sẽ không chờ. Hắn cũng sẽ không chờ ngươi khỏi hẳn mới trở lại đoạt lại bảo vật của hắn!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Hừ!
Thanh Long Đại Đế hừ lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục ra tay nữa.
- Những thuộc hạ này của ngươi còn sống, đối với ngươi mà nói không phải đã đủ rồi sao? Có được ắt phải có mất! Vẫn mong ngươi tự trọng!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Thanh Long Đại Đế nhìn chằm chằm vào cương thi Diêm Xuyên, trong ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Xung quanh, Thông Thiên giáo chủ, Hóa Thê Lương, Hoàng cũng không một ai tiếp tục ra tay. Tất cả đều đề phòng nhìn chằm chằm vào Thanh Long Đại Đế.
Cương thi Diêm Xuyên không hề nhượng bộ, cũng lạnh lùng nhìn lại. Hiện tại tu vi cách biệt quá lớn. Cương thi Diêm Xuyên chỉ có thể lấy thế đẩy lùi kẻ địch. Chờ tương lai khi tu vi hồi phục, mới có thể lấy lực phá địch.
Sau khi nhìn một hồi lâu, Thanh Long Đại Đế bỗng nhiên cười lạnh lên tiếng:
- Ha ha ha ha ha, được, rất tốt!
- Ngang!
Đầu rồng vung một cái, lao xuống phía dưới.
- Chủ thượng!
Một đám thuộc hạ kêu lên.
- Đi!
Thanh Long Đại Đế quát to một tiếng.
Ầm!
Thanh Long Đại Đế cuốn theo một đám thuộc hạ, nhanh chóng bay về phía nam.
Ầm ầm ầm, một nhóm Thanh Long Đại Đế đã biến mất không còn hình bóng.
- Quyết định cũng thật là nhanh!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Thông Thiên giáo chủ, Hoàng, Hóa Thê Lương đều híp hai mắt lại nhìn chằm chằm về phía xa.
Quần thần Đại Trăn phía dưới lại hoan hô.
Chỉ có người của một phương lại ngạc nhiên há hốc miệng.
Thuộc hạ của Chu Tước Đại Đế đã bị bắt, nhìn theo bóng dáng Thanh Long Đại Đế dẫn thuộc hạ rời đi, mọi người đều suy sụp.
Chúng ta tới đây để giúp ngươi. Tại sao các ngươi có thể bỏ đi một mình như vậy được?
Không chỉ có đám người bị bắt cảm thấy phiền muộn. Tại một chỗ khác phía trên tinh không, Chu Tước Đại Đế cũng cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
Chu Tước Đại Đế vẫn bị Hoàng Kim Đại Đế, Sát Đế áp chế.
Hắn vốn đã đủ phiền muộn. Hắn vẫn chờ Thanh Long Đại Đế giải quyết xong đối thủ, sẽ trở lại giúp mình. Nhưng cuối cùng, Thanh Long Đại Đế lại bỏ chạy một mình?
Nhịp điệu này dường như không đúng? Mình từ Chu Tước Thiên Giới đến Đại Tần Thành này, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ hắn không hiểu hay sao?
Hoàng Kim Đại Đế, Sát Đế cũng không buông tha Chu Tước Đại Đế. Hai người chém giết càng lúc càng hung ác. Những tiếng nổ lớn vang vọng, truyền khắp thiên hạ cõi âm.
Ầm! Ầm!
- Khốn kiếp!
......
...
...
Trong lòng đầy phẫn nộ, Chu Tước Đại Đế chỉ có thể vừa đánh vừa lui, tiến dần về phía Chu Tước Thiên Giới.
Bọn họ càng đánh càng xa, dần dần không nhìn thấy thân ảnh của ba người nữa. Nhưng phía chân trời vẫn truyền đến từng tiếng nổ vang, chứng tỏ trận chiến đấu vẫn tiếp tục.
Nhóm người cương thi Diêm Xuyên bay xuống quảng trường phía trước điện Trung Ương.
Mọi người đều đang hoan hô.
Một đám hoàng hậu cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
- Được rồi, Nhạc nhi, đi theo ta đi!
Hoàng bỗng nhiên mở miệng nói.
- A?
Trên mặt Nhạc nhi đang sung sướng, bỗng nhiên trở nên cứng đờ.
- Đi? Đi đâu vậy?
Cương thi Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
Nhạc nhi nhất thời nhíu mày, lộ ra một vẻ ủy khuất. Trong lúc nhất thời nàng không biết phải nói như thế nào.
- Nhạc nhi đã đáp ứng ta, ta giúp ngươi khiến Thanh Long Đại Đế rút đi, Nhạc nhi sẽ đi theo ta!
Hoàng trầm giọng nói.
- Nhạc nhi, thật sao?
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Phải!
Nhạc nhi khổ sở nói.
- Được rồi, Thanh Long Đại Đế đã rút đi. Hiện tại nàng đi theo ta đi!
Hoàng lại mở miệng nói.
- Không được!
Cương thi Diêm Xuyên nhất thời quát lớn. Tiếp đó, cương thi Diêm Xuyên nhanh chóng kéo Nhạc nhi ra phía sau người. Thần sắc của hắn đầy phức tạp nhìn về phía Hoàng.
- Diêm Xuyên, đây là quyết định của Nhạc nhi, không có liên quan gì đến ngươi. Ngươi để nàng theo ta đi!
Hoàng trầm giọng nói.
Cương thi Diêm Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu một cái:
- Nhạc nhi là thê tử của ta. Tại sao ta có thể để Nhạc Nhi đi theo nàng được!
- Sao?
- Hoàng, điều này cũng là ý nguyện của nàng lúc trước. Nàng muốn Nhạc nhi ở lại Đại Trăn, chính là không để nàng dẫn đi! Lần này nàng đã chiến đấu một trận, ta cảm ơn nàng. Nhưng phần cảm kích này không thể nào đổi lấy Nhạc nhi được!
Cương thi Diêm Xuyên lắc đầu nói.
...
Cõi âm, Đại Tần Thành, bên ngoài điện Trung Uơng!
Mọi người đều đang chờ đợi. Một ít thần tử thậm chí đã nắm lấy chuôi kiếm, đề phòng bất ngờ xảy ra.
Bên ngoài điện, một đám hoàng hậu lộ vẻ lo lắng. Nhạc nhi đứng ở một bên, nhìn cánh cửa đại điện trước mắt đóng kín. Nàng cắn môi, bàn tay nắm chặt tới mức móng tay cũng muốn cắm vào trong lòng bàn tay. Trong lòng nàng không ngừng lo lắng.
Cách đó không xa, Hóa Thê Lương và Thông Thiên giáo chủ đứng chung một chỗ.
Thông Thiên giáo chủ không biết lấy từ đâu ra một chén rượu ngon, nhẹ nhàng thưởng thức. Ánh mắt còn mang theo một sự hiếu kỳ mỉm cười nhìn điện trung ương.
Hóa Thê Lương nhíu chặt lông mày.
- Hoàng kia? Vì sao Thiên Đế không cho ngươi và ta nhúng tay vào? Với lực lượng của ngươi và ta, không đến mức không thể ép nàng rời đi!
Hóa Thê Lương cau mày nói.
- Bởi vì trong này có một phần tình!
Thông Thiên giáo chủ cười nói.
- Sao?
Hóa Thê Lương nghi ngờ nói.
- Ngay vừa nãy, thời điểm Diêm Xuyên nhìn tới Hoàng, Hoàng đang ở trạng thái biến thân, vì sao bỗng nhiên lại muốn hóa thành hình người?
Thông Thiên giáo chủ cười nói.
- Điều này có quan hệ sao?
- Đương nhiên là có. Hoàng muốn cướp Nhạc nhi đi, nếu dùng lý trí bình thường, không thể nào loại bỏ trạng thái biến thân được. Dù sao, nếu như Hoàng không biến thân, so với ngươi và ta đều cách biệt một đoạn. Nhưng nàng lại hồi phục hình dạng người một cách không thể giải thích được!
Thông Thiên giáo chủ khẳng định nói.
- Điều này có thể chứng tỏ điều gì?
- Chứng tỏ nàng đang quan tâm tới ánh mắt của Diêm Xuyên!
Thông Thiên giáo chủ tự tin nói.
- Không thể nào đâu. Nàng là không mạng chi hồn. Tất cả tình cảm của nàng đã chuyển cho hoàng hậu!
Hóa Thê Lương kinh ngạc nói.
- Có lẽ vậy!
Thông Thiên giáo chủ nhấp một hớp rượu cười nói.