Sắc mặt Hoàng lập tức trầm xuống.
Vèo!
Quỷ Cốc Tử, Hóa Thê Lương, Bạch Khởi và các thần tử khác lập tức chắn phía trước Nhạc nhi.
Chỉ cần hoàng hậu không muốn đi, bất kỳ ai cũng đừng mong dẫn hoàng hậu đi khỏi Đại Trăn. Điều này không chỉ là bảo vệ ý chí của Nhạc nhi, quan trọng hơn là giữ gìn thể diện Đại Trăn.
Nếu như bất kỳ người nào tới cũng có thể tùy tiện dẫn hoàng hậu đi, vậy Đại Trăn còn mặt mũi gì nữa?
Một đám thần tử nhất thời trở nên đề phòng. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ sự lợi hại của Hoàng.
- Tại sao nàng lại muốn dẫn ta đi? Ta ở Đại Trăn, cảm giác rất tốt!
Nhạc nhi lắc đầu nói.
Hoàng nhìn chằm chằm vào Nhạc nhi, trầm giọng nói:
- Ta cảm giác, nàng ở lại Đại Trăn rất nguy hiểm. Một thời gian trước nàng ở Tuyệt Cung không phải đã gặp nguy hiểm hay sao? Diêm Xuyên còn khiến nàng phải mặt ủ mày chau, còn khiến nàng phải hoảng hốt thất thố!
Nhạc nhi lắc đầu nói:
- Cái này gọi là lo lắng, nàng biết không? Đây là thứ trước đây nàng trân quý nhất!
Thứ trước đây mình trân quý nhất?
Chân mày Hoàng nhíu lại. Chợt một cảm giác buồn bực không tên trào dâng trong lòng.
- Lo lắng, ta tình nguyện không cần. Như bây giờ là tốt nhất!
Hoàng lắc đầu một cái.
- Đó là vì nàng đã mất nó, nàng đã quên mất cảm giác về nó. Nhưng ta nhớ được. Ta sẽ vì nàng mà giữ lại nó. Ta sẽ giữ lại tất cả những điều này. Cuối cùng sẽ có một ngày, ta trả lại cho nàng!
Nhạc nhi ôn nhu nói.
- Ta không cần!
Hoàng lắc đầu một cái.
Nhạc nhi lộ ra một tia cay đắng:
- Ta không trở lại với nàng được. Lúc trước ta gặp nguy hiểm, đó là bởi vì ta tùy hứng. Ở lại Hàm Dương, ta sẽ không gặp nguy hiểm nữa. Nàng đừng khiến ta biến thành loại người giống như nàng!
Hoàng yên lặng, trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu. Sau đó Hoàng lại nhìn về phía Nhạc nhi. Hoàng biết mình mất đi tình cảm. Nhưng tình cảm thật sự tốt như vậy sao? Tình cảm có thể khiến Nhạc nhi không để ý đến sự an nguy của mình để ở lại bên cạnh Diêm Xuyên sao?
Nếu như Nhạc nhi có chuyện, mình cũng sẽ gặp chuyện. Nàng chỉ có ở bên cạnh mình, mới có thể bảo đảm sự an toàn của mình.
Ánh mắt Hoàng dần dần trở nên kiên định. Nàng quyết định phải mang Nhạc nhi đi.
Tử Tử ở bên cạnh thấy ánh mắt của Hoàng như vậy, nàng liền giật mình, lập tức kêu lên:
- Hoàng!
Hoàng nhíu mày nhìn về phía Tử Tử.
- Nhạc nhi, là do nàng năm đó đã giao vào trong tay Diêm Xuyên. Nếu nàng muốn mang Nhạc nhi đi, có phải nàng nên chờ Diêm Xuyên xuất quan, sau khi nói với hắn mới mang Nhạc nhi đi hay không?
Tử Tử lập tức nói.
Hoàng nhìn Tử Tử, yên lặng một hồi.
Tuy rằng Hoàng muốn lập tức mang Nhạc nhi đi, nhưng trong lòng Hoàng biết, trước đây, khẳng định mình còn có dự định khác. Nàng đành tôn trọng bản thân mình ngày xưa một chút, chờ Diêm Xuyên đi ra.
Quan trọng nhất là, Hoàng cùng Nhạc nhi dù sao một người, mình không muốn quá mức miễn cưỡng mình, vẫn hi vọng Nhạc nhi có thể cam tâm tình nguyện theo mình rời khỏi.
- Được! Ta chờ Diêm Xuyên xuất quan!
Hoàng gật đầu một cái.
Đám người Quỷ Cốc Tử thầm thở phào một hơi.
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
Hai ngày sau.
Ầm!
Phía nam đột nhiên xuất hiện một khí tức hung mãnh tới cực điểm xông thẳng đến.
- Bày trận!
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử biến đổi.
Quỷ Cốc Tử vung tay lên, trận pháp Đại Tần Thành nhanh chóng mở ra.
Bên ngoài Đại Tần Thành, từng làn sóng khi hung hãn cuồn cuộn lao tới bao phủ Đại Tần Thành.
Trong lúc nhất thời, ngoài thành có rất nhiều ngọn núi đổ nát. Một sự uy hiếp diệt thế xông thẳng xuống. Tất cả trận pháp Đại Tần Thành, đều chấn động mãnh liệt.
Mọi người nhìn về phía xa. Đó là một nhóm hơn hai trăm người. Người dẫn đầu toàn thân mặc thanh bào, mặt lớn trán rộng. Trên trán có thiên cốt. Thân thể phát ra một khí phách hung mãnh.
Phía sau hắn là hơn hai trăm người. Tất cả đều mang theo khí thế hùng hổ. Nhưng bọn họ so với người dẫn đầu lại kém hơn rất nhiều.
- Thanh Long Đại Đế?
Sắc mặt Hóa Thê Lương trầm xuống.
Rất nhiều quan viên Đại Trăn nhất thời biến sắc. Đặc biệt là cường giả kỷ thứ hai bị chiêu an. Lúc này bọn họ nhìn thấy Thanh Long Đại Đế, nhất thời cũng hoang mang lo sợ không thể giải thích.
Dù sao, một thời gian trước bọn họ đã bắt được không ít người của Thanh Long Đại Đế. Bắt đầu từ kỷ thứ hai Thanh Long Đại Đế đã lộ rõ sự hung hãn của mình.
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử âm trầm, tiến lên một bước. Hắn đứng trước mặt bách quan, lạnh lùng nhìn Thanh Long Đại Đế phía xa.
Thanh Long Đại Đế chỉ đứng ở giữa không trung, vậy mà nửa thiên địa đã bị nhuộm thành màu xanh.
Thanh Long Đại Đế còn chưa mở miệng.
Đột nhiên, lại một khí tức mạnh mẽ từ một phía khác xông thẳng đến.
Ầm!
Nửa bầu trời khác bị nhuộm thành hoả hồng.
Ba mươi mốt người, người dẫn đầu toàn thân mặc trường bào đỏ thắm. Đó chính là Miêu Như Lai ngày xưa.
- Miêu Như Lai?
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử trầm xuống.
- Không, là Chu Tước Đại Đế!
Hóa Thê Lương tỏ ra ngưng trọng lắc đầu nói.
Chỉ một Thanh Long Đại Đế đích thân tới, đã đủ khiến Hóa Thê Lương đau đầu. Hiện tại, bỗng nhiên lại thêm một Chu Tước Đại Đế tới nữa?
Mặc dù Hóa Thê Lương vô cùng cao ngạo, nhưng lúc này hắn cũng hiểu rõ, lần này Đại Trăn sẽ gặp nguy hiểm.
Thanh Long Đại Đế quay đầu nhìn về phía Chu Tước Đại Đế.
- Chu Tước Đại Đế?
Thanh Long Đại Đế trầm giọng nói.
Một đám thuộc hạ phía sau Thanh Long Đại Đế nhìn về phía Chu Tước Đại Đế, trong lòng vẫn canh cánh.
- Thanh Long Đại Đế, ha ha, trước đây không lâu trẫm xem thường Đại Trăn, khiến thuộc hạ của ngươi tổn thất mấy chục người. Lần này ta đến đây, để bù đắp khuyết điểm ngày xưa!
Chu Tước Đại Đế trầm giọng nói.
- Ha ha ha ha, người không biết không có tội. Ta tin tưởng ngươi!
Thanh Long Đại Đế gật đầu một cái.
Chu Tước Đại Đế gật đầu một cái, tiếp theo cười nói:
- Nơi đây xảy ra chuyện lớn như vậy, ta tin tưởng ngươi chắc chắn đã phát hiện ra. nhưng vẫn không có cách nào trở về. Xem ra, ngươi cũng có thu hoạch lớn chứ?
Thanh Long Đại Đế ý vị thâm trường nhìn Chu Tước Đại Đế, cuối cùng gật đầu một cái:
- Không sai!
- Ồ? Thiên hạ ngày nay, thứ có thể khiến ngươi coi trọng cũng không nhiều? Chẳng lẽ?
Chu Tước Đại Đế giật mình.
Chu Tước Đại Đế nhất thời nghĩ tới vật của kỷ thứ nhất. Nghĩ tới đây, Chu Tước Đại Đế nhìn về phía Thanh Long Đại Đế, trong ánh mắt loé lên một tia sáng đố kị.
Nhưng Chu Tước Đại Đế lại che giấu vô cùng tốt. Hắn nhìn ngược về phía mọi người ở trước Trung Ương Điện.
- Quỷ Cốc Tử? Lại là ngươi sao? Lẽ nào Đại Trăn bây giờ là do ngươi làm chủ?
Chu Tước Đại Đế trầm giọng nói.
Một tiếng chất vấn này lại diệt tâm đến cực điểm. Đại Trăn chính là Đại Trăn của Diêm Xuyên. Quỷ Cốc Tử sao có thể làm chủ.
- Chu Tước Đại Đế, ngươi nói đùa. Đại Trăn chính là của Thiên Đế Đại Trăn, là Đại Trăn của vạn dân Đại Trăn. Tại hạ chỉ là một thần tử mà thôi! Lấy thân phận Chu Tước Đại Đế, không cần thiết làm ô nhục tấm thân thần tử của ta chứ?
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.