Hoàng, Tuyệt Cung Chủ, Diêm Xuyên, ba người tiến vào trong.
Vừa vào đại điện, sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống. Hoàng và Tuyệt Cung Chủ nhất thời biến sắc.
- Phụ thân!
Hai nữ tử gần như đồng thời cả kinh kêu lên.
Trong thanh âm có phần vui mừng, bất ngờ, có phần kích động.
Bởi vì lúc này trong đại điện có một nam tử đang đứng. Nam tử này toàn thân mặc áo bào tro, khuôn mặt chữ điền. Ba người đứng gần nhau. Một sự kiêu ngạo c từ lúc sinh ra đã có, bắn thẳng từ mi tâm của ba người ra.
Dung mạo của nam tử này giống hệt với con rối Đao Ma lúc trước.
Đao Ma, Quân Nhất Mộng?
- Nhạc nhi, Hoàng!
Nam tử khẽ mỉm cười.
Đúng là Đao Ma? Đao Ma không phải đã chết rồi sao? Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
- Phụ thân, đúng là người sao?
Ánh mắt cương nghị của Hoàng bỗng nhiên chảy ra nước mắt.
Lúc này sương mù trên khuôn mặt Tuyệt Cung Chủ đã tan hết. Ánh mắt nàng cũng kích động, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Hai nữ tử tiến lên. Đột nhiên, hai nữ tử nhất thời biến sắc, đưa tay chụp vào Đao Ma.
Một chụp đã bắt hụt. Đây chỉ là một hình chiếu ảo giác.
- Phụ thân?
Hai nữ tử nhíu mày nhìn về phía Đao Ma.
- Ta chỉ là một tia tàn niệm lưu lại năm đó, cũng không phải là bản thể!
Đao Ma lắc đầu nói.
- Tàn niệm?
Hai nữ tử nhất thời cảm thấy cay đắng.
- Người đứng phía sau này là ai? Là bạn đời của Nhạc nhi, hay là bạn đời của Hoàng?
Nam tử bỗng nhiên nhìn về phía Diêm Xuyên đứng cách đó không xa.
- Tại hạ là Diêm Xuyên!
Diêm Xuyên tiến lên một bước nói.
- Đây là Hoàng...!
Tuyệt Cung Chủ nói.
- Không phải!
Hoàng lập tức phủ nhận nói.
Đao Ma nhìn hai nữ tử, lộ ra một tia bất ngờ. Đao Ma khẽ mỉm cười, cũng không tiếp tục hỏi.
- Mười tám con rối lúc trước, là ngài để Bàng Thiên Hà kế thừa sao?
Diêm Xuyên bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Mười tám con rối?
Hai nữ tử giật mình.
- Không sai, đao pháp của ta đều ở đó!
Đao Ma nhìn về phía Hoàng.
- Đúng!
Hoàng gật đầu một cái, con mắt dần dần đỏ lên:
- Phụ thân, phụ thân còn ở đó hay không?
- Ta chỉ là tàn niệm năm đó lưu lại, đã tách ra khỏi bản thể. Bản thể thế nào, ta cũng không biết! Ta thế nào, hẳn là con biết hơn ta mới đúng.
Tàn niệm của Đao Ma lắc đầu một cái.
- Phụ thân đã chết. Con nhận được tin tức, phụ thân bị Kiếm Ma Diêm Tự Tại giết chết!
Hoàng khóc nói.
- Cái gì?
Tuyệt Cung Chủ nhất thời biến sắc.
- Diêm Tự Tại?
Tàn niệm Đao Ma nhíu mày.
- Phụ thân!
Con mắt Hoàng đỏ lên nhìn Đao Ma.
Diêm Xuyên đứng phía sau, khe khẽ thở dài, cũng không hề ngắt lời.
- Phụ thân, có phải hắn hay không?
Tuyệt Cung Chủ cũng lo lắng nói.
Tàn niệm của Đao Ma lắc đầu nói:
- Ta không biết, năm đó bản thể tách ra phần tàn niệm ta. Chuyện sau đó ta cũng không biết. Diêm Tự Tại? Tuy nhiên dựa vào tính cách của ta, nếu như chết, tất nhiên sẽ không chết trong tay hạng người vô danh. Nếu là hắn, có lẽ đúng!
- Sao có thể như vậy được. Phụ thân, sao phụ thân có thể chết được?
Mắt Tuyệt Cung Chủ đỏ ửng nói.
Tàn niệm Đao Ma lại khẽ mỉm cười nói:
- Chết hoặc không chết, đều không quan hệ nhiều lắm. Nhạc nhi, con không nên đau lòng. Sau này con sẽ rõ!
- Nhưng phụ thân, con không muốn đợi tới sau này. Con không muốn phụ thân chết!
Tuyệt Cung Chủ khóc ròng nói.
Hoàng cầm lấy trường đao, cắn môi. Dù sao nàng đã biết từ lâu, cũng không quá mức thương tâm.
- Phụ thân, rốt cuộc con và Tuyệt Cung Chủ có quan hệ thế nào? Tại sao... tại sao chúng con lại giống nhau như vậy? Chúng con đều là con gái của phụ thân sao?
Hoàng cau mày nói.
Tuyệt Cung Chủ cũng lau nước mắt, nhìn về phía Đao Ma.
Đao Ma trầm mặc một hồi, nhìn Diêm Xuyên đứng cách đó không xa một chút, dường như không muốn cho Diêm Xuyên biết.
- Phụ thân, người yên tâm. Diêm Xuyên sẽ không hại chúng con. Con và Tuyệt Cung Chủ đều đã được Diêm Xuyên cứu mạng!
Hoàng trịnh trọng nói.
Nhất thời, thần sắc Đao Ma hòa hoãn xuống.
- Các con?
Đao Ma nhìn hai nữ tử.
- Nhạc nhi, trước hết lấy viên gạch màu xanh này ra đi. Sự tồn tại của ta chính là giải thích nghi hoặc cho các con!
Tàn niệm Đao Ma nói.
Tuyệt Cung Chủ Nhạc nhi vung tay lên. Nhất thời, gạch xanh trên mặt đất bị đẩy ra. Phía sau gạch xanh, phía dưới là một hầm ngầm.
Đao Ma đi vào hầm ngầm.
Hai nữ tử nhìn một chút, sau đó cũng bước vào theo. Diêm Xuyên đi ở cuối cùng.
Đoàn người về sâu xuống phía dưới. Trên vách hầm ngầm có vô số trận pháp, dường như để bảo vệ không để hầm ngầm bị hao tổn.
Bên trong hầm ngầm có rất nhiều dạ minh châu, chiếu sáng phía bên trong.
Mọi người theo bậc thang đi ước chừng hai trăm trượng, cuối cùng đã tới dưới đáy.
Đó là một gian phòng trống trải. Trên vách tường xung quanh phòng khắc hoạ rất nhiều đao pháp.
Tại nơi trung tâm nhất có một vỏ trứng cao bằng một người, có màu xanh lam! Vỏ trứng bị vỡ, bên trong rỗng không. Không biết bên trong ấp cái gì.
Tuy rằng vỏ trứng màu xanh lam rỗng từ lâu, nhưng cho dù là lúc này, Diêm Xuyên vẫn có thể cảm nhận được một khí tức cực kỳ nồng đậm từ trên vỏ trứng màu xanh lam phát ra.
- Phụ thân, đây là chỗ nào?
Nhạc nhi hiếu kỳ nói.
- Đây là nơi con sinh ra!
Ánh mắt Đao Ma loé ra một tia từ ái nói.
- Con? Sinh ra sao?
Nhạc nhi kinh ngạc nói.
Hoàng cũng lộ vẻ tò mò.
- Đúng vậy. Con được ấp ở chỗ này. Năm đó phụ thân đã phải chờ rất lâu rất lâu!
Đao Ma thở dài nói.
Nói đến thời gian rất lâu, trong mắt Đao Ma lại bắt đầu hồi tưởng.
- Vỏ trứng?
Nhạc nhi kinh ngạc nói.
Nhạc nhi khó có thể tin được. Nàng đi về phía trước, dùng tay chạm nhẹ vào vỏ trứng.
Vù!
Phía trên vỏ trứng đột nhiên phát ra từng hào quang màu xanh lam lập lòe.
- Con.. con có cảm giác thân thiết!
Nhạc nhi kinh ngạc nói.
- Phụ thân, làm sao... sao con lại được ấp ra từ trong quả trứng vậy?
Nhạc nhi nhất thời không thể nào tiếp nhận được chuyện kỳ quái này.
Đao Ma lắc đầu một cái, thở dài.
- Phụ thân, vậy mẫu thân con là ai?
Nhạc nhi lại hỏi.
- Mẫu thân con?
Trong mắt Đao Ma loé ra sự yêu thương, tiếp theo lại là sự cay đắng sâu sắc.
- Phụ thân, phụ thân nói đi!
Nhạc nhi lo lắng nói.
- Mẫu thân con đã chết. Con không nên hỏi tới nữa. Con chỉ cần nhớ kỹ, mẫu thân con là một người vĩ đại. Nàng đã vì thiên địa chúng sinh mà chết!
Đao Ma khổ sở nói.
- Vì thiên địa chúng sinh mà chết? Tại sao không thể hỏi?
Nhạc nhi không hiểu nói.
- Tin tưởng phụ thân, cuối cùng cũng có một ngày, chờ khi sự hy sinh của mẫu thân con đáng giá, con sẽ biết. Đừng hỏi, được không?
Đao Ma ôn nhu nói.
Nhạc nhi cắn cắn môi. Nàng nhìn ra được vẻ thống khổ trong mắt phụ thân. Nàng tỏ ra hiểu chuyện gật đầu.
- Năm đó, ta chỉ là một tiểu bối vô danh, có thể được mẫu thân con coi trọng, là hạnh phúc lớn nhất của ta. Mẫu thân con sinh ra con, sau đó liền chết đi. Ta vẫn bảo vệ con, vẫn chờ đợi con được ấp ra. Con không làm ta và mẫu thân con thất vọng. Con thừa kế thiên phú của ta và thiên phú mẫu thân con! Người có thiên phú trong thiên hạ này không có bao nhiêu người có thể vượt qua được con!
Đao Ma nhớ lại nói.