Tiền Phu, Nhĩ Hảo (Chào Anh, Chồng Trước)

Chương 9: Năm ấy…



Tựa đề: năm ấy…

Tóm tắt nội dung: chờ đợi sự theo đuổi của anh.

Tiêu Duệ nhìn Tiêu Sanh đang ngồi ngoài sân, pa pa gặp phải vấn đề khó. Mỗi khi pa pa gặp vấn đề khó giải quyết, sẽ cầm một tách cà phê Lam sơn, ngồi yên lặng nghĩ cách giải quyết. Bình thường uống xong một tách cà phê, một cách giải quyết hoàn hảo cũng được ra lò.

Nhìn tách cà phê đã thấy đáy, Duệ Duệ đặt một ly sữa ấm lên tay ba, thay cho tách cà phê đã trống rỗng tên tay ba cậu. Uống nhiều cà phê không tốt cho cơ thể, mà sữa có thể làm giảm quá trình hấp thu cà phê.

Tiêu Sanh thu hồi ánh mắt đang nhìn bóng đêm, vui vẻ nhìn con trai, đứa con yêu quý này, vuốt ve mái tóc mềm của con trai, để nó ngồi lên chiếc ghế cạnh mình.

Tiêu Duệ nhìn đôi mắt như hạt huyền trong suốt của ba: “Pa pa, hôm nay gặp chuyện gì sao?” Lúc sẩm tối, pa pa vừa trở về đã gọi điện ra nước ngoài cho uncle Hoằng, gọi điện thoại xong thì yên lặng ăn cơm tối, tiếp đó vẫn ngồi suốt ở ngoài sân suy nghĩ.

“Duệ Duệ, con có một đứa em trai, một đứa em trai chảy chung dòng máu với con.” Tiêu Sanh chậm rãi tuyên bố tin tức vừa được xác định tối hôm nay: “Tiêu Tiêu là em trai con.”

“Nhưng Tiêu Tiêu nhỏ hơn con hai tuổi mà!” Duệ Duệ từ trước đến nay theo ba đi khắp nơi rất nhanh liền phát hiện chỗ có vấn đề, ba ba lấy thời gian ở đâu để sinh em trai chứ.

“Đúng” Tiêu Sanh gật đầu: “Tiêu Tiêu có lẽ được nuôi trong ống nghiệm. Uncle Hoằng ngu ngốc của con nói gần đây anh ta mới phát hiện tinh trùng ba tình cờ gửi lại ở bệnh viện bị lấy cắp, anh ấy tra ra là người của Lăng gia trộm. Căn cứ thông tin này, lại dựa trên bề ngoài của Tiêu Tiêu, còn có động cơ và thế lực của tên cha kia của con, liền đoán được Tiêu Tiêu là con trai của ba.”

“Vậy pa pa định thế nào?” Pa pa bình tĩnh thế kia, nhất định đã tính xong mọi việc.

Tiêu Sanh nhìn về phía màn đêm đen đặc: “Là đồ của ba đương nhiên phải trở về với ba.” Trong mắt lóe lên tia kiên quyết.

“Nhưng cơ thể Tiêu Tiêu cũng chảy dòng máu của người ấy mà, con nghĩ người cha kia của con sẽ không buông tay. Ông ấy có biết ba đã phát hiện ra bí mật này không?”

“Chắc chắn anh ta đã biết ba sẽ điều tra, anh ta hiểu rõ phương thức làm việc của ba như ba hiểu rõ anh ta, lừa không được anh ta.” Hơn nữa hành động buổi chiều của anh ta rõ ràng là không sợ mình phát hiện bí mật này.

“Ồ, vậy ổng chắc chắn sẽ dùng điều đó làm lợi thế, không để ba dễ dàng gặp Tiêu Tiêu.”

“Không” Tiêu Sanh mỉm cười tự tin: “Anh ta sẽ tự động đưa Tiêu Tiêu đến cửa.”

Nhà họ Lăng

“Tiêu Tiêu đã ngủ chưa?” Lăng Dục Dương nhìn thấy em trai vừa bế con đi ngủ xuống lầu, quay đầu nhìn em mình.

“Ừm, vừa trèo lên trên giường đã ngủ ngay.” Lăng Dục Vũ đi đến quầy bar, rót ba ly vang đỏ đi tới.

“Tiêu Tiêu rất giống Tiểu Sanh, bất kể là bề ngoài, hay là tính cách, trí tuệ.” Phương Cạnh uống một ngụm rượu: “Buổi chiều hôm nay, bộ dạng kia của Tiểu Sanh, có lẽ nó còn chưa biết Tiêu Tiêu là con của nó.”

“Nhưng cậu ấy đã nghi ngờ, chắc chắn cậu ấy sẽ điều tra.” Sanh của anh không phải người đàn ông ngu ngốc.

“Dục Vũ, sự tình năm đó cụ thể như thế nào?” Lăng Dục Dương nghĩ bản thân cần phải làm rõ ràng chuyện này mới có thể giúp đỡ em trai cho tốt. Năm đó nhận được điện thoại của ba mẹ kêu về nước, liền nhìn thấy đứa em vẫn được cho là kiêu ngạo của mình thất hồn lạc phách tìm kiếm Tiêu Sanh khắp thế giới như người điên, chứng kiến em trai vốn lạc quan trở thành như vậy, tim mình như bị đao quả(1). Việc bản thân có thể làm cũng chỉ là huy động chính mình cùng Cạnh và toàn bộ nhân lực đi tìm Tiêu Sanh, cũng không thể ngăn lại em trai làm việc tự ngược như điên dại. Cho đến khi ngẫu nhiên biết Tiểu Sanh tại bệnh viện do Tiêu thị đầu tư để lại tinh trùng làm thí nghiệm, phái người trộm nó ra, mới khiến Dục Vũ bình tĩnh lại mà nuôi nấng Tiêu Tiêu lớn lên. Mà sau khi Dục Vũ bình tĩnh cũng chỉ là kể lại qua loa nguyên nhân của sự tình, còn bản thân cũng không truy hỏi em trai cùng ba mẹ đã bị hù doạ nữa.

“Năm đó ư, năm đó nếu như em có thể tin tưởng Sanh nhiều một chút thôi, sẽ không đến nông nỗi này……” ……

Năm ấy…

………………………………………

Champagne hảo hạng, áo quần sang trọng(2), chủ tịch Tống Bách Tường của tập đoàn Tống thị đại thọ tám mươi tuổi, tập hợp toàn người có tiếng thương giới, viên chức cấp cao trong nước, thế gia đại tộc(3) đến chúc mừng.

Lăng Dục Vũ hai mươi tuổi đại diện xí nghiệp Lăng thị hướng gia gia(4) Tống gia mang lên lễ vật sau, liền cùng cháu trai duy nhất của Tống gia – Tống Kiệt giao hảo từ nhỏ cùng thương nhân đàm luận tình hình thương nghiệp gần đây, chiếm lĩnh tin tức thương nghiệp, cũng lấy đó trốn tránh sự hâm mộ của mĩ nữ cùng các phóng viên.

Đang đàm luận đến cao trào, trong đám người phát sinh nhốn nháo cùng kinh thán(5): “Trời ạ! Đó thực sự là người sao? Đẹp đến như vậy!” “Là một cậu thiếu niên!” “Đó là ai nhỉ, hình như là con cháu thế gia đó.” Ánh đèn flash không ngừng chớp.

Lăng Dục Vũ theo tầm mắt của mọi người nhìn về phía thiếu niên trẻ tuổi đang đi tới, thiếu niên mặc một bộ âu phục đơn giản màu trắng, lại tụ hội toàn bộ ánh sáng, đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ mang theo nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt, đi hướng Tống Bách Tường, mỉm cười đưa lên lễ vật, nói chuyện, Lăng Dục Vũ lại rõ ràng nhìn thấy trong mắt thiếu niên trái lại hàm chứa sự thiếu kiên nhẫn.

“Người đó là ai?” Lăng Dục Vũ cũng như mọi người phát ra nghi vấn.

“Cậu ta gọi Tiêu Sanh, là tiểu công tử của gia tộc Tiêu thị, người điều hành thực chất của tập đoàn Tiêu thị. Năm nay mới mười lăm tuổi đã tốt nghiệp đại học Cambridge(6).” Tống Linh Linh vừa xuống phi cơ trở về từ Anh quốc trả lời nghi vấn của ông anh kia. Mặc dù Tiểu Sanh nhỏ hơn cô ba tuổi, lớn lên còn xinh đẹp tinh tế hơn con gái nhưng hôm nay lúc trên máy bay, khi gặp phải, Tiểu Sanh đã chăm sóc và bảo vệ cô, so với bất cứ người đàn ông nào đều nam tính hơn cả.

Trong lòng Tống Kiệt không khỏi sợ hãi. Khiến hắn sợ hãi không phải sự sùng bái đối với Tiêu Sanh hiện rõ trong mắt của em gái mình, mà là trong mắt Dục Vũ cũng cũng loé lên tia sáng như vậy, không ngừng dõi theo bóng dáng của con người tên Tiêu Sanh kia, biết rằng người đó đã đi rồi, vẫn còn ngẩn ngơ nhìn cánh cửa không người………

“Người nắm quyền thực chất của tập đoàn Tiêu thị… Giỏi Ju-do, thạo quyền đạo… Tinh thông tiếng Anh Ý Pháp Đức Nhật… Hội trưởng hội học sinh của đại học Cambridge, có danh xưng là hoàng tử Cambridge…” Lăng Dục Vũ cầm tư liệu điều tra về Tiêu Sanh vừa được nhóm thám tử chuyển tới. Trước đây anh chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, lại càng không cho rằng bản thân sẽ thích một người con trai, nhưng từ lần gặp thoáng qua tại dạ tiệc của Tống thị, hình ảnh cậu thiếu niên tựa như ngọc mài kia đã bén rễ ở trong lòng, bất ngờ xuất hiện trong đầu, khiến anh nóng lòng muốn biết tất cả về cậu thiếu niên đó.

Mải đọc, không nhìn rõ phía trước, Lăng Dục Vũ đụng vào một người, cũng làm rơi tập tư liệu trên tay. Đang định xin lỗi, bên tai đã vang lên giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo: “Tôi xin lỗi đã đụng vào anh, anh không sao chứ?” Ánh mắt vừa chuyển, chủ nhân của giọng nói đã ngồi xuống giúp nhặt những tờ giấy rơi trên mặt đất lên.

“Tiêu Sanh, mười lăm tuổi, tốt nghiệp đại học Cambridge…” Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo mang theo sự tức giận đọc tài liệu bị rơi rải rác của Lăng Dục Vũ.

“Anh sao lại động vào đồ của người khác… Tiêu Sanh?” Khẩu khí của Lăng Dục Vũ một khắc trước còn tức giận chỉ trích đối phương sau khi nhìn rõ người kia thì chuyển sang vừa như phạm sai lầm vừa như kinh hỉ.

“Đồ của anh?” Tiêu Sanh cười như không cười đưa giấy tờ trong tay trả lại cho Lăng Dục Vũ: “Vậy hiện tại tổng giám đốc Lăng tổng tài có thời gian cùng tôi thảo luận các vấn đề trong hợp đồng chứ, chúng ta đã hẹn trước rồi.”

Lăng Dục Vũ lúc này mới nhớ ra hôm nay có cuộc hẹn hợp tác với tập đoàn Tiêu thị, lại không nghĩ tới Tiêu Sanh tự mình đến…

Trải qua một buổi sáng đàm luận căng thẳng, cuối cùng xác nhận lợi ích song phương cùng phân rõ nhiệm vụ, cũng khiến Lăng Dục Vũ hiểu đến phương thức ngoại giao cao siêu cùng năng lực đỉnh cao về thương nghiệp của thiếu niên mười lăm tuổi này. Ở gần càng lâu càng khiến Lăng Dục Vũ khẳng định rõ tâm tư mình.

Lệnh những người khác ra ngoài sau, lưu lại Tiêu Sanh ở phòng làm việc của mình, Lăng Dục Vũ kiên định bày tỏ với Tiêu Sanh: “Anh thích em, có lẽ em cảm thấy bị một người đàn ông thích là một chuyện đáng sợ, nhưng sau này anh sẽ cố gắng khiến em chấp nhận anh, thích anh, em đồng ý nhận lời thách thức này chứ?”

Tiêu Sanh nhìn về phía ánh mắt kiên định của Lăng Dục Vũ, tĩnh lặng không gợn sóng nhìn chừng ba phút, nói ra bốn chữ khiến Lăng Dục Vũ tưởng như âm thanh trên trời: “Thức mục dĩ đãi(7)“

Trong mười lăm năm qua, Tiêu Sanh chưa từng động đến môn học ái tình, cậu không biết tình yêu có nhanh như cậu cùng Vũ hay không: bày tỏ, kết giao, yêu nhau. Nhưng mỗi ngày cùng Vũ đấu trí, đùa mắng nhau là niềm hạnh phúc không gì sánh được. Cậu không biết hôn nhân có nhanh chóng như bọn họ hay không: kết giao, yêu nhau, kết hôn. Nhưng mỗi ngày cùng Vũ hiểu nhau bên nhau, đồng cam cộng khổ là vô cùng hạnh phúc.

Nếu như không có Tống Kiệt ở sau lưng Vũ bằng mọi cách gây khó dễ cho cậu và xí nghiệp Tiêu thị của cậu. Nếu như không có Tống Linh khăng khăng về nước bám lấy cậu. Nếu như không có cha mẹ của Vũ năm lần bảy lượt phản đối rồi không thừa nhận cuộc hôn nhân của bọn họ. Quan trọng nhất chính là, nếu như hai xí nghiệp Tiêu, Lăng không phải là đối thủ của nhau, vậy Tiêu Sanh cậu sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.

————————————–

(1) Đao quả: dùng đao róc xương lóc thịt. Thường được dùng trong các hình phạt thời phong kiến.

(2) Vân thường tấn ảnh: vân: mây, thường: trang phục/ váy áo, tấn: tóc mai, ảnh: bóng dáng/ tấm hình. Không biết nên để chỗ này ra sao nên tớ đành chém bừa.

(3) Thế gia đại tộc: dòng họ lớn có nhiều người làm quan chức.

(4) Gia gia: Ông nội. Tớ nghĩ có thể hiểu là người đứng đầu của Tống gia.

(5) Kinh thán: lời thán/ thốt lên đầy kinh ngạc.

(6) Cambidge: trường đại học ở phía nam nước Anh.

(7) Thức mục dĩ đãi: thành ngữ, mỏi mắt mong chờ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv