Dạo vòng vòng ở thế gianmấy ngày, sư phụ không rời khỏi ta một phút nào. Người đối xử với ta vô cùngtốt, khiến ta cảm thấy rất khó thích ứng nhu tình mật ý như vậy, có lẽ tronglòng bản thân ta có bóng ma, dù sao vẫn cảm thấy trong lòng người không giốngnhư vậy, cho nên giờ phút này ta đề cao cảnh giác, chỉ sợ không cẩn thận, sẽ bịngười gạt đến Tỏa Yêu Tháp đánh tráo cho Thủy Dạng thượng thần.
Ngày đó hiện thân đi dạotrên đường phố, lúc đi ngang qua một cái quán nhỏ hai mắt mở to, không ngờ gặpđược cố nhân.
Ta vui sướng nghĩ muốnchào hỏi hắn, kết quả bị hắn tát một bạt tai. Ta nhất thời sửng sốt không cóphản ứng gì, nếu không phải sư phụ giữ cổ tay hắn, bàn tay kia liền trực tiếprơi xuống trên người ta.
"Ngươi đánh ta làmcái gì?" Ta trừng mắt hắn nói.
"Ngươi là ai, làmsao mang gương mặt của Miêu Miêu."
Trong lòng ta giật mình,may mắn hắn phản ứng như thế, bằng không ta đã lộ tẩy . Ta không dám nhiều lời,nghiêng người tránh ở sau lưng sư phụ.
Hồ Phỉ thấy sư phụ củata, sắc mặt càng là đại biến. Hắn mắng sư phụ: "Con chim thối, Miêu Miêulà ngươi hại đúng hay không? Nàng ấy với trình độ gà mờ kia có thể phong ấnđược ma vương? Cả ngày ngươi tránh ở Nguyên Hoàng cung không đi ra, làm hại tabáo không được thù, hiện tại oan gia ngõ hẹp, ta cho ngươi biết sự lợi hại củata!" Sau khi nói xong, hắn giơ nắm đấm đánh ‘oanh’ đến, tay sư phụ vừa lậtliền phủ lên kết giới, bao lấy chúng ta nhanh chóng bay khỏi trấn nhỏ nhân giannày.
Đến phía trên một vùngđất bằng phẳng vắng ngươi, ba người chúng ta cùng nhau rơi xuống .
Chỉ qua trăm năm thờigian, Hồ Phỉ thế nhưng tu thành thượng tiên, lúc này trên người lộ ra ánh sángbạc nhàn nhạt, cùng cảnh giới với sư phụ.
Hồ Phỉ ngưng kết ra trườngkiếm, hét lớn một tiếng, "Xem kiếm!"
Kiếm khí kia như cầuvồng, có khí thế khai thiên lập địa, nhìn thấy ta có chút kinh hãi, chẳng qualúc đánh tới bị sư phụ nhẹ nhàng cản lại, kiếm quang kia liền chuyển vị trí,chém ra một khe sâu trên trên mặt đất.
Tuy rằng Hồ Phỉ cũng làthượng tiên, nhưng chênh lệch giữa hai người không hề nhỏ, kết quả hắn thấykhông thể gây thương tổn sư phụ, liền chú ý đánh tới trên người ta, mắt thấyhồng quang kia đánh về phía mặt ta, ta ngửa người ra sau, chỉ cảm thấy thấy hoamắt, thân mình liền bay lên, sư phụ đã kéo ta ra, mà kiếm Hồ Phỉ đã cắt đứt tayáo của người.
Ta lấp tức giận đến khôngtự chủ, "Hồ Phỉ, ngươi làm cái gì!"
Sư phụ và Hồ Phỉ đều làchấn động.
Sư phụ nhìn ta với vẻ mặtkỳ lạ, chỉ là người cũng không nói chuyện, ánh mắt như kiếm, như là muốn nhìnxuyên qua ta. Mà Hồ Phỉ còn lại lấy mũi kiếm chỉa vào ta, "Ngươi là ai?Muốn dùng mặt Miêu Miêu làm gì? Là ý của hắn?" Hồ Phỉ quay đầu nhìn vềphía sư phụ, dừng lại một lúc nói: "Nếu như ta là ngươi, lúc trước thàchết cũng sẽ không thể để cho Miêu Miêu phong ấn cùng ma vương; tu vi của takhông đủ, không thề xông vào Tỏa Yêu Tháp, lại cũng sẽ không thể mang theo mộtMiêu Miêu thế thân đi dạo ở nhân gian; nếu như ta có thực lực của ngươi, cũng sẽkhông lãng phí thời gian ở nhân gian, mà là liều tánh mạng cũng muốn xông vàoTỏa Yêu Tháp kia cứu Miêu Miêu ra! Viêm Hoàng thượng thần? Ta khinh!" Saukhi hắn nói xong thì cười ha ha, "À, hiện tại đã không còn là thượng thần,mà là thượng tiên."
Bị Hồ Phỉ cười nhạo nhưvậy, thần sắc của sư phụ cũng không đổi, càng là không nhìn Hồ Phỉ một cái. Tầmmắt Hồ Phỉ liền rơi xuống trên người ta, "Tiểu tiên này là cây đào? A, thếnhưng còn có tu vi thượng tiên." Trên mặt Hồ Phỉ mang theo nụ cười châmbiếm, ngay sau đó lại đâm một kiếm đến, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: "Hóalại nguyên dạng của ngươi, bằng không ta cào da mặt của ngươi."
Trong lòng ta nóng lên,"Hồ Phỉ ngươi, tên tiểu bá vương, một trăm năm còn lỗ mãng như thế."
Tay hắn cầm kiếm hơingừng lại, ta vội vã vọt đến, vốn muốn sờ sờ đầu của hắn, lại phát hiện vócngười hiện thời của hắn đã cao hơn ta không ít, mà bộ dạng hắn lớn hơn, khí thếgiữa mi mày sắc bén hơn, thoạt nhìn cũng khí khái anh hùng bức người. Ta khôngbiết mở miệng ôn chuyện cũ như thế nào, suy nghĩ hồi lâu nhân tiện nói:"Hồ Phỉ, ngươi cũng biết trấn nhỏ lúc trước chúng ta cùng đến đã bị baovây trong hoàng thành, nhưng mà bánh bao nơi đó vẫn còn, hương vị cũng khôngtệ, ngươi có muốn ăn hay không? Ta dắt ngươi đi."
Nét mặt Hồ Phỉ biến đổirồi lại biến đổi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hồ nghi, cuối cùng biến thànhmừng rỡ, tay hắn chỉ vào ngươi ta mà run run, hồi lâu sau mới lắp bắp nói:"Miêu... Miêu..."
Ta gật đầu liên tục.
"Thật là nàng?"Hắn nhất thời kích động nhào về hướng ta, còn quên thu hồi kiếm trong tay. Tađang muốn nhắc nhở hắn, lại phát hiện trong nháy mắt sư phụ đã dịch chuyển đếnchắn ở phía trước ta. Người quay đầu nhìn ta, sắc mặt thập phần âm trầm.
Tuy rằng ta biết căn bảngiở vờ không được bao lâu, lại không dự đoán được ngày hôm nay tới nhanh nhưvậy.
Lúc trước Hồ Phỉ bất kínhđối sư phụ lẫn ta, lúc này lại rất là kính cẩn."Thối... Viêm Hoàng ThầnQuân, ngươi đã cứu Miêu Miêu ra ?"
Ta từ phía sau sư phụ thòđầu ra, "Ta không là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, phong ấn trong TỏaYêu Tháp đương nhiên cũng không phải ta."
Mới đầu Hồ Phỉ sửng sốt,sau đó cười ha ha, "Ta chỉ biết chắc chắn nàng không phải. Nàng làm sao cóthể là thượng thần được." Nhưng mà tiếng cười của hắn ngừng lại im bặt,"Vậy một trăm năm này nàng chạy đi đâu, như thế nào mà nàng không tới tìmta?"
Ta không thích sư phụ cheở trước mặt, có chút vướng tầm mắt, cho nên đưa tay đẩy người ra, vốn xuống taykhông nặng vì muốn nhìn phản ứng, mắt thấy người tựa hồ vẫn chưa tức giận, chonên sải bước ra ngoài đứng đối diện với Hồ Phỉ, "Hình như ta ngủ một trămnăm." Nói tới đây ta sờ sờ cái ót, sau đó quay đầu nhìn sư phụ một cái,"Tỉnh lại còn mất kí ức, lúc nãy ngươi lấy mũi kiếm chỉa vào ta, trong lòngta hoảng hốt mới nhớ ra."
Sư phụ ở sau cười lạnhmấy tiếng, tuy ta có chút chột dạ, lại hạ quyết tâm không để ý người. Chuyện cũđã quá rõ ràng, lúc trước người đối xử với ta như vậy, ta, ta đương nhiên phảioán người.
Mặc dù nghĩ như vậy,trong lòng lại thập phần yếu đuối, ngay cả phía sau lưng cũng thầm run lên. Tựahồ ánh mắt sư phụ dừng ở trên người của ta, giống như kim đâm.
Hồ Phỉ kéo tay của ta, tavốn muốn tránh ra, ngưng mà thấy nụ cười tươi sáng trên mặt hắn, cũng khôngmuốn tính toán nhiều, lời hắn nói lúc trước, bây giờ vẫn còn quanh quẩn tronglòng ta, hắn bảo hộ ta như vậy, khiến ta thật sự có chút cảm động.
"Đi!" Hồ Phỉlôi kéo tay của ta, nói.
"Đi chỗ nào? Ăn bánhbao sao?" Ta hỏi.
"Nàng đã còn sống,cũng không phải Thủy Dạng thượng thần, Viêm Hoàng Thần Quân kia đương nhiênthích không là nàng, nàng cũng không có hôn ước với hắn." Tay Hồ Phỉ hơihơi có chút phát run, chẳng qua hắn giương cổ vẻ mặt xem thường như cũ nói,"Dù sao không có ai cần nàng nữa, không bằng đi theo ta. Chúng ta trở vềthành thân đi!"
Ta ngây ngẩn cả người,lúc trước Hồ Phỉ có ý với ta, chưa từng nghĩ sau một trăm năm, tâm tư của hắnvẫn chưa thay đổi sao.
Chỉ là lúc trước luônluôn xem hắn là đứa nhỏ, hiện tại mặc dù hắn cao hơn ta, cũng vẫn như cũ khônghề thay đổi ấn tượng của ta đối với hắn. Còn nữa lúc trước sư phụ cũng nóithành thân cùng ta, sau này quả thật lại chịu kết quả đau khổ vì tình, bây giờđáy lòng ta thật sự có chút mâu thuẫn đối với hai chữ ‘thành thân’ này,. Tađứng trơ ra ngay đó không biết trả lời như thế nào, mặc dù không có hứng thúvới thành thân, trong lòng ta cũng vui vẻ theo Hồ Phỉ rời đi .
Chỉ là ta lại sợ cùng hắnrời đi sẽ bị hắn hiểu lầm là bởi vì ta nguyện ý thành thân, đến lúc đó lại nóikhông muốn, hắn khẳng định sẽ đánh ta một cái. Sau đó, chắc là còn có thể cóvài phần đau lòng.
Trong lòng ta rối bời,nhưng mà Hồ Phỉ lại không cho ta nhiều thời gian để do dự, hắn nắm bắt cổ tayta kéo ta đi về phía trước, cổ tay ta bị hắn nắm chặt đến phát đau, lại khôngcó sức lực để giãy dụa, đành phải cất bước đi theo, nào ngờ mới vừa đi chưađược hai bước, tay kia đã bị kéo lại.
Ta quay đầu nhìn lại, sưphụ cũng cầm lấy cổ tay ta, mặt người đen đi giống như đáy nồi.
Hồ Phỉ cũng theo ta quayđầu nhìn lại, hắn trừng mắt, lớn tiếng nói: "Ngươi muốn làm gì đó? MiêuMiêu cũng không phải Thủy Dạng thượng thần, tuy rằng ngươi là sư phụ của nàngấy, cũng không thể can thiệp chuyện nàng ấy lấy chồng!"
Ta: "..."
Sư phụ không nói một lời,người vẫn chưa nhìn Hồ Phỉ, mà ánh mắt nhìn chằm chằm ta không hề chớp. Trongđồng tử màu đen như tích tụ thật nhiều mưa mây, ngay lập tức sẽ là cuồng phongbão táp.
Ánh mắt kia khiến cholòng ta kinh sợ. Ta hơi cúi đầu, không dám đối diện với người
Hồ Phỉ ‘hừ’ lạnh mộttiếng, hắn cũng không nói chuyện, trên tay lại gia tăng thêm sức lực.
Bên kia Hồ Phỉ bùng nổsức mạnh, sức lực không ngừng gia tăng, hắn không nói gì mà nhếch môi, dướichân cũng biến thành tư thế đứng tấn, xem ra là muốn đánh chiến lâu dài.
Bên này sư phụ vững nhưThái Sơn không chút sứt mẻ, ta vụng trộm nhìn, phát hiện vẻ mặt người vẫn nhưcũ không biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ nhìn ta, lập tức ta lại làm rùa đen rút đầu.
Giằng co một lát, ta liềncảm thấy bản thân chịu không nổi. Tuy rằng ta có tu vi thượng tiên, nhưng haingười này mạnh hơn ta không ít, sau khi dùng linh khí trong cơ thể kiên trì mộtlát, ta cảm thấy ta cánh tay sắp bị cắt đứt.
Nhưng vào lúc này, ta nhớtới một cuốn thoại bản năm đó đã xem qua.
Ta yếu ớt cất tiếng, sauđó đáng thương kêu đau.
"Buông tay! Con chimthối!" Vẻ mặt Hồ Phỉ đỏ bừng, hắn thét lớn.
Sư phụ buông cổ tay tara. Bởi vì bên kia Hồ Phỉ còn dùng quá nhiều sức, cho nên ta cùng hắn thiếuchút nữa té ngã trên đất.
Ta quay đầu thoáng nhìnsư phụ, trong lòng thật không có tư vị.
Sư phụ người buông tay,là sợ ta đau sao? Giống như lời trong thoại bản kia?