Ta không thể động đậy,muốn nói nhưng miệng lại không mở ra được, đợi đến khi yêu ma định thân ta đixa, ta mới cảm giác áp lực trên người được buông lỏng, đang muốn giãy dụa, ÂmLy đột nhiên phát ra tiếng nói, "Thấy ngươi có vài phần hiểu chuyện nên takhông định tra tấn người, vẫn còn muốn lộn xộn..." Hắn dừng một chút sauđó giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn, "An phận chút đi, tiểu đạotử."
Mặc dù hắn cũng chưa nóira những thủ đoạn uy hiếp ta, chỉ là âm thanh tay của hắn khuấy hồ máu, thỉnhthoảng có tiếng “tí tách” của giọt máu rơi vào trong hồ máu, cùng với mùi máutươi xung quanh, đã khiến cho ta vạn phần sợ hãi, tu vi hiện tại của ta xem nhưthượng tiên, nhưng bởi vì lịch kiếp đơn giản, cũng chưa từng trải qua chiếnđấu, hoàn toàn là nuông chiều đến hư rồi, lần này thấy mấy cảnh máu tanh, chỉcảm thấy tứ chi vô lực, trái tim đập mạnh đến suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
"Ta, ta có vài lờimuốn nói với Thủy Dạng thượng thần." Ta lắp bắp nói.
"Nói, nàng ngheđược." Âm Ly ngẩng đầu nhìn thoáng qua nói với bình Tử Sa trên cột đá.
"Thủy Dạng thượngthần, sau khi người dùng cơ thể của ta, nếu, nếu gặp được bằng hữu của ta, xinđối xử với bọn họ tốt hơn một chút."Sau khi ta nghẹn ngào nói xong, bìnhTử Sa không hề có tiếng động gì, nhưng Âm Ly kia ‘Ồ’ một tiếng, "Ngươimuốn giấu giếm?"
Ta không muốn làm cho mọingười đau buồn.
Âm Ly cười lạnh một tiếngkhông nói gì, trong bình Tử Sa cũng yên ắng vô cùng. Lúc ta đang thấp thỏm loâu lại nghe thấy tiếng bước chân, cẩn thận phân biệt, một nhẹ một nặng, hìnhnhư có hai người đang cùng nhau đi đến. Đợi đến khi hai người kia đi ra khỏibóng tối, ta mới nhìn rõ đối phương là một nam một nữ, trong tay ma nữ kia cònôm một đứa trẻ sơ sinh.
Chẳng lẽ là thi hài concủa Cẩm Văn? Trong lòng ta căng thẳng, dùng linh khí xung quanh bao quanh thânthể, sau đó đột nhiên dùng sức, mạng nhện cực kỳ dẻo, mặc dù bị ta kéo biếnhình, cũng không có nới lỏng chút nào. Nữ yêu kia cười khanh khách, vừa lật cổtay, trong tay nàng ta liền xuất hiện một cây nến trắng.
Sau khi thấp sáng cây nếntrắng kia, ánh lửa màu xanh biếc, dễ sợ, in lên mặt nàng ta hết sức quỷ dị.Nàng ta mỉm cười đi về phía ta, ánh nến lay động trên tay, khiến cho không khítrong cái động sâu này càng quỷ dị u mịch hơn.
Ta chỉ cảm thấy ba yêu manày âm trầm quỷ dị, làm cho người ta phát lạnh từ sâu trong đáy lòng. Tuy rằngta hạ quyết tâm đem tánh mạng trả lại cho Thủy Dạng thượng thần, nhưng tronghoàn cảnh này, lại khiến cho ta nảy sinh lòng hối hận, ta sợ hãi .
Ma nữ kia dường bước đếntrước mặt ta, nàng ta vươn tay sờ má của ta, móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng lướtqua mặt ta."Thật sự là một thân xác non nớt búng ra sữa." Sau khinàng ta nói xong, lại bắt đầu tự sờ mặt mình, "Bị giam giữ nhiều năm nhưvậy, đã già đi nhiều rồi."
Ta nhìn gương mặt tươiđẹp như hoa đào của nàng ta, sóng mắt lưu chuyển quyến rũ vô cùng, ngay cả lòngta cũng ngưng trệ lại, tại sao lại nói là già nua. Chỉ thấy nàng ta cười khanhkhách, "Còn cần phải ăn mấy nữ tử thanh xuân, mới có thể phục hồi lại nétxuân của ta như ban đầu." Nàng ta quay đầu nhìn về phía Âm Ly, "Emtrai, tiểu thần tiên này cho ta cắn một cái được không?"
Nàng ta vừa dứt lời, taliền nhìn thấy ánh sáng đen chợt lóe trước mặt, đợi khi lấy lại tinh thần liềnnhìn thấy Âm Ly đã đứng phía trước ta, "Dám đụng thân thể A La, mặc dù làtỷ, cũng đều phải chết!"
Ma nữ kia lùi về sau nửabước, thoạt nhìn nàng ta vẫn chưa tức giận, chỉ có nét mặt trêu chọc, "Emtrai, chẳng lẽ ngươi thật sự yêu thượng thần kia? Yêu thương một hồnphách?"
Người Âm Ly lạnh lẽo nói,"Chỉ cần hai ngày, nàng ấy không còn là hồn phách nữa."
Ma nữ cười ha ha,"Cái thể xác này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cuối cùng vẫn không được tính làtuyệt sắc, đáng tiếc đáng tiếc."
Trong cuộc đối thoại củahai người họ, ta nghe thấy phải mất thời gian hai ngày Thủy Dạng thượng thầnmới có được thân xác của ta, bố trí trong động sâu này, dường như là một trậnpháp, mặc dù ta không có nghiên cứu về trận pháp, nhưng cũng biết, loại trậnpháp này là dùng máu tươi và thi thể để dâng tế, quỷ dị cực kỳ. Chẳng lẽ bọn họmuốn khiến cho Thủy Dạng thượng thần nhập ma?
Nghĩ đến đây, ta càngthêm khẩn trương, sau đó không hiểu được vì sao hô hấp lại dồn dập, ta cảm thấyđầu ta có chút choáng váng, trong tay ma nữ trước mặt kia luôn luôn cầm ngọnnến trắng, nơi này vốn không gió, ánh nến không gió mà tự động, ta không thểnào di chuyển tầm mắt, ánh nến kia lay động sang trái rồi sang phải trước mắtta, đến cuối cùng, ta chỉ cảm thấy ánh mắt tan rã, thần trí cũng dần dần khôngrõ.
Lúc sắp hôn mê, bờ vai tatruyền đến một trận đau nhức.
"Đừng sợ, đây làKhóa Linh Đinh. Đợi đến khi trong nháy mắt linh hồn của ngươi tiêu tan, nó sẽgiữ lại sức sống trong cơ thể này, sau đó có thể dẫn hồn phách A La vào."
Ta hơi cúi đầu nhìn vềphía vai, chỉ thấy nơi đó cắm một cây đinh dài màu trắng, mà ma nữ đang đóngđinh vào, toàn thân ta đau đến phát run, lại cắn chặt răng, không cho vang ratiếng kêu thảm thiết.
"Tiểu cô nương rấtcố gắng nhịn đau nhỉ, nhưng ta thích nhất nghe tiểu cô nương khóc." Saukhi ma nữ kia nói xong thì quay đầu nhìn Âm Ly một cái, "Cái này ta cũngkhông phải muốn thương tổn thân xác của A La, nếu đệ tức giận, ta cũng khôngcần đóng Khóa Linh Đinh này."
"Đóng!" Âm Lynhìn lướt qua ta, thản nhiên nói.
Ma nữ kia cười rạng rỡ,lại đóng cây đinh vào bả vai còn lại của ta. Ta đau đớn đến ngất đi.
...
Ta không biết bản thânhôn mê bao lâu, lúc tỉnh lại hai bả vai đã tê dại, không có cảm giác gì. Ta mởmắt nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không có người, nhưng có một âm thanh‘khoang khoang’ không ngừng vang lên, thật giống như tiếng hơi nước sôi luồnqua đỉnh nắp ấm trà.
Lúc này, bình Tử Sa trêncột đá lơ lửng giữa không trung, nước trong bình giống như nấu sôi, khiến chonắp bình luôn luôn bắn lên, nhưng bởi vì làn sương màu đỏ, áp chế cái bình,giống như Thủy Dạng thượng thần muốn giãy dụa thoát ra, lại bị làn sương màu đỏvây chặt, ngăn cản.
"Thủy Dạng thượngthần, là người sao? Là người sao?" Ta nhịn không lên tiếng hỏi, trong nháymắt bình Tử Sa kia lại yên tĩnh, sau một lát có một giọng nói từ trong đótruyền ra, "Đừng nói chuyện."
Ta thấy bình Tử Sa kiakhông ngừng lay động, đến cuối cùng có lẽ đã dùng hết sức lực, Thủy Dạng thượngthần không còn giãy dụa mà thầm thở dài.
"Trận phong ma này.Ta đã cho rằng trong lòng ta vô ma, đương nhiên không có gì sợ hãi, đángtiếc..." Giọng nói trong bình Tử Sa mơ hồ, "Thì ra từ lần trước dínhmáu của ngươi vào, trong lòng ta liền có ma. Thì ra trong lòng ta cũng muốnđoạt lại thân thể..." Giọng nói kia thì thầm, "Đúng rồi, nó vốn làcủa ta. Ta chỉ lấy lại cái thuộc về mình, vì sao phải kháng cự, vì sao phảikháng cự?"
Giọng nói của Thủy Dạngthượng thần bắt đầu cất cao, đến cuối cùng thế nhưng lại cuồng bạo vô cùng,"Vì sao phải kháng cự? Vì sao phải kháng cự? Vốn là của ta, vốn là củata..." Giọng nói của nàng ấy điên cuồng hẳn đi, làn sương màu đỏ xungquanh dày đặc, bao lấy bình Tử Sa, khiến cho từ trong ra ngoài bình Tử Sa đềuẩn ẩn phát ra ánh sáng đỏ.
Ta lập tức hiểu ra, ThủyDạng thượng thần là bị làn sương màu đỏ kia quấy nhiễu.
Đúng lúc này, ta pháthiện trong tay áo ta bay ra một vật, đó là cọng lông vũ truyền âm sư phụ từngcho ta, ta luôn luôn đặt ở trong túi càn khôn mà không hề ném đi, cũng khôngngờ nó thế nhưng có thể tự mình bay ra.
Lông chim màu đỏ như mộtthanh kiếm sắc bén xuyên thấu bức màn ngăn cách của làn sương màu đỏ, thế nhưngxé rách đám sương mù, giọng nói của sư phụ truyền ra, "Thủy Dạng, ThủyDạng..."
Lúc trước ta không biếtđau, chỉ hai tiếng gọi này, bả vai vốn đã tê dại của ta bỗng nhiên cảm thấy đaunhư dùng dùi đâm vào tim, nỗi đau kia lan chảy vào trong lòng, khiến cho ta hítthở khó khăn, chỉ có thể không ngừng thở dốc.
Lông chim kia ép lànsương màu đỏ quanh bình Tử Sa mở rộng ra, sau đó vây nó vào bên trong, lôngchim màu đỏ dần dần kết hợp với làn sương màu đỏ thành một thể, sau một lát,mọi chuyện khôi phục lại như ban đầu, như tất cả sự việc vừa rồi chỉ là ảo giáccủa ta.
Đúng lúc này, trên đỉnhđầu chấn động kịch liệt, có vài bụi đá rơi xuống, ta bị một tảng đá nhỏ đậptrúng, bỗng nhiên cảm thấy đầu bị đập chảy máu, cuống quít vận chuyển linh khítoàn thân, tạo ra bình chướng hộ thể để chắn, tuy rằng tảng đá rơi từ trênxuống được ngăn trở, nhưng ta cảm giác chỗ bị rơi trúng lúc trước rất nghiêmtrọng, máu chảy từ trên đầu xuống tiến vào trong tầm mắt, làm cho tầm mắt ta mơhồ, chỉ cảm thấy nơi nơi đều một màu đỏ rực.
Lại không biết qua baolâu, chung quanh có tiếng người.
Ta miễn cưỡng nâng mí mắtlên, lại chỉ nhìn thấy một mảnh màu đỏ, quanh mình tất cả đều là mơ hồ, có bóngngười lay động ở trước mắt ta, cũng có bóng người màu đỏ đứng ở trước mặt ta,hắn tựa hồ đang nhìn ta, nhưng là ta không nhìn rõ hắn.
Xung quanh mạng nhện cóđặt ngọn nến màu trắng mà lúc trước ma nữ cầm trong tay, vây quanh toàn bộ mạngnhện, mà ta ở ngay chính giữa trung tâm. Ngọn nến này đốt không lâu, ta cảmgiác hít thở không thông, trong đầu lại mê mê trầm trầm, bên tai tựa hồ cógiọng nói đang gọi ta ‘Miêu Miêu’.
Đây là ảo thanh ta nghetrước khi chết sao?
"Sư phụ..." Ta lẩmbẩm nói.
Ngay lúc ý thức sắp biếnmất, thân mình ta bỗng nhiên cứng đờ, sau đó một cảm giác đau như xé ráchtruyền đến, đây là đau đớn từ sâu trong linh hồn mình, giống như có ngàn vạnđộc châm đang châm vào toàn thân ta từ trên xuống dưới, rốt cuộc ta nhịn khôngđược mà khóc thét lên!
Ngay sau đó ta liền pháthiện bản thân chậm rãi bay lên, chỗ xương quai xanh bị một cái móc sắt khóatrụ, trong tay ma nữ kia nắm xích sắt, cũng không ngừng kéo ta ra bên ngoài. Tacúi đầu nhìn thấy, thân thể ta còn nằm bên trong mạng nhện, bây giờ ngoại trừchân ta còn dính với thân thể, các chỗ khác đều đã tách ra khỏi.
Bình Tử Sa chấn động baylên khỏi ao máu, cuối cùng thoát khỏi làn sương màu đỏ kia, trôi nổi trên đỉnhđầu của ta.
"Cốc Miêu Miêu, đâyvốn không phải là thân thể của ngươi, ngươi còn không buông tay!" Ma nữkia lớn tiếng trách mắng, ta có chút giật mình, chỉ thấy sắc mặt nàng ta trắngbệch, xích sắt kia đã bị nàng ta kéo căng, lần này đang lay động vang lên tiếng‘lách cách’.
"Tất cả những gì củangươi đều là của người khác, ngươi đã sống hơn ba trăm năm, còn có cái gì chưathỏa mãn!" Âm Ly nói.
Bọn họ đang nói cái gì?Vì sao lại nói như vậy đây? Ta rõ ràng rất phối hợp, hiện tại đã đau đến nóikhông nên lời, vì sao còn muốn nói như vậy đây?
"Thân thể kia là máutừ tim và máu thịt của A La đúc nên, còn không mau ra đi!" Âm Ly tiếp tụcthét to, bình Tử Sa trên đỉnh đầu ta càng chấn động kịch liệt, mà thân bình kiađã có vết rạn.
"Nhanh lên chút đi,ta sắp chịu không nổi rồi!" Thân mình ma nữ ngửa ra sau, "Trên ngườinàng ta có năng lượng của máu trong tim thượng thần, nếu không phải tự nguyệnkhóa câu hồn cũng khó kéo ra ngoài hoàn toàn! Đến lúc đó trong thân thể có mộtphần mảnh linh hồn còn lại, linh hồn suy yếu của A La kia khẳng định sẽ bị lấnát."
Ta thật sự nguyện ý đemthân thể trả lại cho Thủy Dạng thượng thần mà, đau đớn dữ dội khiến cho ta càngthêm tỉnh táo, nhưng vẫn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.
‘Phách’ một tiếng,bình Tử Sa trên đỉnh đầu nổ thành mảnh nhỏ, một luồng sáng màu xanh ngưng tụthành hình người trước mặt ta, lại mơ hồ bất định, tựa như một làn khói nhẹ, sẽbị gió thổi đi bất cứ lúc nào.
"Ra mau! Ngươi cònlưu luyến cái gì!" Nhìn thấy làn khói nhẹ kia, hai mắt Âm Ly mở to muốnnứt ra, hắn lớn tiếng quát, "Lăn ra đây cho ta!" Dứt lời, hắn đưa taykéo xích sắt, lại bị một sức lực lớn đánh văng ra.
"Ngươi bất quá chỉlà kẻ thế thân, nếu không phải nghĩ đến ngươi là Thủy Dạng thượng thần chuyểnthế, ai sẽ tôn trọng ngươi yêu ngươi? Lăn ra đây!" Âm Ly ói ra một ngụmmáu tươi, hắn đứng lên vẻ mặt dữ tợn thét giận về phía ta, sau đó ngẩng đầunói: "A La, kiên trì chống đỡ nha!"
Có ai sẽ tôn trọng ta yêuta? Ta cảm giác một phần hồn phách của ta lại bị kéo khỏi cơ thể, ta quay đầunhìn thân thể của chính mình, nghĩ tới chỉ cần kinh hoảng, liền sẽ biến thànhmột cây lúa nước, kia thật là cơ thể của ta, tuy rằng ta là tự nguyện, nhưng vìsao ta tự nguyện còn phải bị mắng đây? Lúc trước ta lại không phải cố ý có đượcthân thể Thủy Dạng, ta không có sai đâu...
"Ta không có saiđâu." Ta thì thào nói nhỏ, chỉ nghe ma nữ kia thét kinh hãi một tiếng,"Nguy rồi, nàng ta đang phản kháng!"
"Đáng chết! A La, cốgắng kiên trì chống dỡ!"
Đúng lúc này, ta phảngphất cảm thấy có người nhẹ nhàng chạm vào sau lưng ta.
"Miêu Miêu, rời điđi."
Cả người ta chấn động.
"Nếu như nàng khôngrời khỏi, Thủy Dạng, nàng ấy sẽ hoàn toàn tan thành tro bụi."
"Miêu Miêu, ta biếtnàng lương thiện nhất ."
Ta chậm rãi quay đầu,liền nhìn thấy hồng y của sư phụ đứng ở phía sau, bởi vì chung quanh đầy mùimáu tươi, trên người của người đỏ đến có vẻ yêu diễm mà lại tuyệt đẹp, hình nhưtrong lòng đang chảy máu, đúng vậy, trong lòng ta đang chảy máu.
Ta đột nhiên hiểu rõ ràng vì sao có một tia lưu luyến kia, mà lần nàydây đàn đứt, đoạn tơ tình, đau đớn toàn thân cũng không bằng nỗi đau lòng domột câu nói của sư phụ...
Trong nháy mắt sau đó, tabị ma nữ kia kéo bay ra ngoài, Âm Ly kia dùng một cái chuông đồng, một lực mạnhhút ta vào, ta thấy trong chuông kia tối đen như mực, hơn nữa bên trong truyềnra tiếng gào thét giống như tiếng khóc của vạn quỷ, lúc này ra sức phản kháng,nhưng mà hồn phách phản kháng không có chút tác dụng.
Lúc sắp thấy bị hút vàobên trong, một luồng hồng quang sáng lên, hất bay cái chuông đồng kia, ngay sauđó, giọt máu văng khắp nơi, không trung như đổ xuống trận mưa máu.
Trong lòng đột nhiên cómột tiếng nói vang lên, "Thì ra đây mới là tình kiếp của ta, ta luôn luôncho rằng lúc đánh chiến với bọn chúng thì có thể độ kiếp, thì ra đây mới là,đây mới là tình kiếp."
Ta rơi vào trong bóngtối, trong nháy mắt mất đi ý thức.