Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 99: Đọa Quỷ Sơn



Không khác với dự kiến của Phá Thiên và Tử Phục, học kỳ mới kết thúc thì tông môn lại phát xuống đạo phù chiếu thứ hai. Chỉ có điều phù chiếu lần này không chỉ gói gọn ở những đệ tử ngoại môn năm nhất nữa mà cho phép tất cả các đệ tử ngoại môn cùng tham gia.

Sở dĩ xảy ra việc này là vì sau đợt phù chiếu đầu tiên, có quá nhiều đệ tử ngoại môn khác gửi kiến nghị lên tông môn yêu cầu tông phải đối xử công bằng với bọn họ. Thế là năm vị trưởng lão sau nhiều ngày xem xét cũng đành đáp ứng kiến nghị này.

Thế nhưng đáp ứng thì đáp ứng, đáp ứng cái này ắt sẽ phải bó buộc cái kia. Bởi vì Ứng Thiên Tông là môn phái lớn, người muốn gia nhập để tu hành có rất nhiều. Bất quá tu hành là con đường gian nan, đòi hỏi ở mỗi người không chỉ có tài nguyên sung túc mà còn có sự nỗ lực kiên trì không ngừng nghỉ cùng một loại tư chất thiên bẩm hơn người.

Mà để chọn lọc được những đối tượng này, phương pháp rất đơn giản, mở rộng đầu vào, thắt chặt đầu ra. Trước mở rộng cánh cửa đón học trò tới học, sau đó đó tăng lên tiêu chuẩn tuyển chọn đệ tử vào nội môn. Cách làm này khiến cho những con cá lớn không thể lọt lưới, mà những con cá nhỏ sẽ không bị bắt thịt khi còn chưa đủ tuổi. Đó cũng là một trong những lý do tại sao Ứng Thiên Tông lúc làm thủ tục ghi danh cho các đệ tử ngoại môn và tạp dịch lại tương đối đơn giản, đây là vì không muốn bỏ sót bất kỳ nhân tài nào.

Phương pháp này sẽ giúp cho Ứng Thiên Tông dễ dàng thu hút được nhân tài đến, mà cũng dễ dàng từ chối những người học đòi theo thiên hạ. Hiện tại để giải quyết vấn đề số lượng đệ tử muốn tham gia phù chiếu quá đông, cách dễ nhất chính là áp đặt tiêu chuẩn tu vi, nâng cao mức độ khó khăn của phù chiếu lên.

Cách làm này một khi đưa ra không ai có thể dị nghị, mà có dị nghị cũng có thể cho phép người đó tham gia. Dù sao nếu tông môn đã nói trước nguy hiểm mà còn liều mạng tham gia, về sau xảy ra nguy hiểm bản thân ai đi người đó tự chịu. Với cách làm này, chẳng có đệ tử nào dám đem mạng mình ra cược khi không có mấy phần nắm chắc bản thân có đủ năng lực thoát khỏi hiểm cảnh trong gang tấc.

Sau khi truyền đạt lại ý tứ cho Mặc Nghiên, đại trưởng lão mới để hắn đi phát lệnh triệu tập mọi người, truyền đạt lại yêu cầu của đợt phù chiếu lần này.

Đứng trước gần cả ngàn đệ tử ngoại môn có cả mới lẫn cũ, Mặc Nghiên dõng dạc nói:

- Các ngươi đều biết phù chiếu lần này phải làm gì cả rồi chứ?

Một người trong đám đệ tử bỗng nhiên hô lớn, nói:

- Đương nhiên là biết, lần này phải đi đến Đọa Quỷ Sơn trừ yêu diệt ma.

Mặc Nghiên lại hỏi:

- Thế các ngươi có biết Đọa Quỷ Sơn là nơi nào không?

Một người khác nói:

- Là khu vực tiếp giáp giữa bắc phương và tây phương. Tương truyền là nơi yêu vương liều mạng bảo vệ cho bằng được phần lãnh địa cuối cùng của yêu tộc.

- Tốt lắm, vậy các ngươi đều biết một khi tới đó, nguy hiểm sẽ ở mức độ nào chưa?

Nghe Mặc Nghiên nói, tất cả mọi người đều im lặng như tờ. Lời này của Mặc Nghiên tuy chưa nói rõ ra yêu cầu cụ thể cho đối tượng tham gia phù chiếu này, nhưng vô tình đã khiến cho những người có ý định chen chân vào tìm chỗ tốt phải suy nghĩ lại về quyết định của mình.

Phải biết đi trừ yêu diệt ma là quá trình ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, nếu không đủ thực lực, như vậy chính là đem tính mạng mình ra đánh cược. Mà cái đánh cược này không phải khi nào cũng may mắn ngả về phía mình. Lỡ như mất mạng, mạng chỉ có một. Nhưng nếu còn sống, cơ hội có rất nhiều.

Đợi cho cả đám tự giác suy ngẫm, Mặc Nghiên lại nói:

- Đường đi đến Đọa Quỷ Sơn vực cao núi dốc, đường sá xa xôi, nguy hiểm trùng trùng. Muốn tham gia kỳ lịch luyện này, chỉ cho phép người có khả năng ngự kiếm phi hành ở mức độ tốt trở lên. Bởi nếu kẻ nào không thể ngự kiếm phi hành, lỡ như có rơi rớt lại đằng sau, bất trắc cũng tự gánh lấy.

Lời Mặc Nghiên nói vừa rồi chẳng khác nào đang ám chỉ người tu vi dưới tầng ba Ngự Khí chắc chắc không thể tham gia. Thế cho nên lời vừa dứt một cái, gần một ngàn đệ tử ngoại môn số lượng bỏ đi đã nhiều hơn phân nửa.

Đợi nửa canh giờ cho đám đông ổn định lại, Mặc Nghiên lại tiếp:

- Điều kiện thứ hai ta muốn nói, đó là độ tuổi không được lớn hơn hai mươi lăm.

Nghe Mặc Nghiên nói xong, cả đám đệ tử ngoại môn ồn ào không chịu nổi.

- Mặc Nghiên sư huynh, tại sao lại như vậy? Tại sao lại không cho người trên hai mươi lăm tuổi tham gia chứ?

Có kẻ bất mãn hét toáng lên, thái độ vô cùng bức xúc. Người này tu vi đã đạt Ngự Khí tầng ba, có điều tuổi vừa mới qua hai sáu mấy hôm, nghe thấy thế buồn bực không chịu nổi.

Mặc Nghiên nghe thế cũng không vội vàng, đáp:

- Các ngươi cần phải hiểu rằng, đối tượng tông môn muốn tập trung bồi dưỡng là những tài năng trẻ tuổi, chứ không phải bồi dưỡng cho tất cả đám ngoại môn đệ tử. Một người đã vượt qua hai lăm tuổi mà vẫn còn ở ngoại môn, các ngươi cho rằng tiến vào nội môn sẽ có hy vọng sao?

- Thực tế các ngươi có thể dễ dàng đi dò hỏi, bất kỳ một đệ tử nội môn nào hiện nay thời điểm tiến vào nội môn sau hai lăm tuổi đều không có khả năng kết ra Vô Tướng Nguyên Thần, mất đi hết thảy sự trợ cấp của tông môn, chỉ có thể an phận sống đời của một tu sĩ, tận tâm tận lực với tông môn, hoặc là trở về quê nhà trong vô vọng.

- Còn một điều khác là, dù các ngươi liều mạng tham gia, may mắn sống sót trở về, sau đó nhận được công pháp cao cấp đi thì sao? Nếu như đủ thời hạn ba năm có thể vào nội môn thì tốt, bằng không thì hậu quả nhận phải không phải chuyện đùa đâu. Nhẹ thì phong ấn thức hải, nặng thì xóa đi ký ức rồi đuổi khỏi tông môn, các ngươi nghĩ bản thân muốn lựa chọn loại trừng phạt nào?

- Các ngươi suy nghĩ quá nông cạn, hết thảy đều cho rằng phù chiếu này là một phần thưởng gián tiếp tặng cho đám đệ tử mới nhập môn. Nhưng không hề biết cái giá bọn họ phải trả nhiều khi là chính bằng tính mạng bọn họ. Tông môn muốn bồi dưỡng những người có năng lực, có khí phách, có ngộ tính chứ không phải những người chỉ muốn dựa vào vận may để đạt được mục đích, các ngươi hiểu ý ta chứ?

Mặc Nghiên đã nói đến đây rồi mà có người còn không hiểu được thì chắc chắn không bị đần mãn tính cũng bị chấn thương sọ não bẩm sinh. Đợi một chút, những người tuổi quá hai mươi lăm cũng buồn bực rời khỏi hàng. Cuối cùng trong quảng trường chỉ còn hơn một trăm người.

Hơn một trăm người này ai nấy tu vi đều đã đạt Ngự Khí tầng ba trở lên. Chỉ có điều cao thấp không đồng đều. Người cao nhất đã đạt tầng năm, người thấp mới đạt tầng ba sơ kỳ. Tuy nhiên ai nấy đều mang một bầu nhiệt huyết tuổi trẻ, nguy hiểm cũng không sờn lòng. Nhất là những người đã từng tham gia lần lịch luyện thứ nhất thì thái độ này càng được biểu hiện rõ ràng.

Nhận thấy số lượng vẫn còn khá đông, Mặc Nghiên hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục dùng lời lẽ đe dọa mà nói:

Tương truyền ngày xưa khi long tộc xảy ra đại kiếp, Đoạ Quỷ Sơn vẫn là một dãy núi cao ngút trời nằm ở chốn thâm sơn cùng cốc, hoang sơ dã lĩnh, thần bí vô cùng. Nhưng khi đại chiến xảy ra trên khắp thần châu đại địa, Đọa Quỷ Sơn nằm trong số những trọng điểm bị thế lực thiên đình công kích, lực lượng thiên la địa võng đánh phá liên tục, núi non tan rã từng mảng lớn. Lực lượng này lớn đến nỗi đè bẹp, nghiền nát từng ngọn núi san thành bình địa, rồi từ bình địa đánh cho đứt gãy, sụt lún xuống rất sâu, cây cối hủy diệt, vạn vật không thể sinh sôi. Đồn rằng Yêu Quân chính là vùi xác ở đây, yêu binh tử thương thảm trọng, thần hồn không siêu thoát biến thành cô hồn dã quỷ cho nên dãy núi này mới lấy tên là Đọa Quỷ.

Đến nay thiên địa đổi dời, nơi đây có thể xem như là một hoang sơn cùng cốc, chỉ có những loại dị thú tồn tại, dựa vào hấp thu thần ma chi huyết mà mở ra linh trí, tu luyện thành yêu. Nếu có thể đến đây diệt trừ dị thú, thu thập dị đan mang về luyện chế ra Tiềm Linh đan, quả thật là một món tài nguyên vô cùng vô tận. Lại nói, nơi đây là chiến địa giữa thần yêu long, thần binh lợi khí cùng bảo vật nhiều vô số kể, ai may mắn liền có thể đoạt được. Chưa kể là ở dãy núi này, còn có thể có rất nhiều kì hoa dị thảo, cùng hoả thiết ma vực lưu truyền, có thể chế luyện ra binh khí có lực lượng vô cùng cường đại. Chỉ nhiêu đó thôi, cũng coi như là trong đời đáng để một lần mạo hiểm.

Lần này có cả Thượng Quan Tán Tiên đi cùng, phải biết người này chính là sư huynh của Mặc Nghiên, là đệ tử chân truyền đứng đầu trong Ứng Thiên tông hiện nay. Các đệ tử cũng được chọn lọc, chỉ đệ tử đạt tầng ba Ngự Khí trở lên, có khả năng sử dụng Phi Kiếm thuật nhuần nhuyễn mới được phép tham gia. Bởi lẽ Phi Kiếm thuật không chỉ dùng để đánh nhau, mà còn là một giải pháp dùng để chạy trốn, nếu đánh không lại mà cũng không thể chạy, vậy coi như lần đi này là tự đi tìm đường chết. Trên đường đi cũng cần vượt núi băng sông, không thể vì một vài người mà làm chậm tiến trình của cả nhóm. Từ đợt lịch luyện trước, số đệ tử ngoại môn chỉ còn lại khoảng sáu mươi người, bây giờ chọn lựa một lượt liền chỉ còn có bốn mươi người là đủ khả năng tham gia.

Trong số đó, hầu hết đã là tu vi Ngự Khí tầng bốn, chỉ có một phần nhỏ là tầng ba viên mãn, lần này đi cũng là tìm cơ duyên để đột phá. Phá Thiên, Tử Phục và Nhạc Lãnh Pháp cảm thấy rất tự tin khi tham gia chuyến đi này. Đằng Thiếu Quân cũng tham gia, có điều hắn từ lần đánh nhau với Phá Thiên tỏ ra rất hiểu chuyện, sau lưng tích cực nắm bắt thông tin về tiến độ tu luyện của Phá Thiên. Hắn nghe chuyện đám người Phá Thiên tự mình nghiên cứu chế luyện ra Tiềm Linh đan, tốc độ tiến triển tu vi rất nhanh, hắn liền dùng không biết bao nhiêu tiền bạc mua Tiềm Linh đan phục dụng, lại một mực ngày đêm tu luyện theo lời đại trưởng lão chỉ điểm. Hắn dạo này không qua lại nhiều với Trần Bá Giang, tính tình cổ quái, thần thần bí bí thâm sâu khó dò. Phía sau, một vị thanh niên có phong thái của bậc tông sư, mái tóc dài mượt như mây trôi, sau lưng đeo bảo kiếm lấp lánh linh quang, chậm rãi bước tới, nói: Chào các sư huynh đệ, ta là Thượng Quan Tán Tiên. Chuyến đi này, ta thay sư tôn hỗ trợ các đệ tu luyện, bảo vệ an toàn cho các đệ. Lần này đi, Mặc Nghiên đã nói rõ hết cho các đệ biết rồi chứ? Tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời: Vâng, chúng đệ biết rõ. Thượng Quan Tán Tiên phất tay áo nói: Vậy chúng ta đi thôi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv