- Tiểu Hành, ngươi có ở đó không Tiểu Hành?
Bỗng có tiếng nữ nhân thánh thót như chim vang lên, giọng điệu chứa đầy sự hoang mang lo lắng xé toạc không gian tĩch mịch của buổi chiều tà len lỏi giữa trập trùng sông núi văng vẳng đâu đây. Lời nói này khi rơi vào tai Phá Thiên vậy mà giống như mệnh lệnh của trời cao, lập tức khiến hành vi của hắn khựng lại trong giây lát, cự quyền trên tay cũng vì thế dừng ngay sát đỉnh đầu Đằng Thiếu Quân.
- Tiểu Hành, mau trả lời ta?
Thêm một chuỗi âm thanh kêu gọi nữa từ miệng Tuyết Liên phát ra, lần này thanh âm đó còn rõ ràng hơn trước rất nhiều. Âm điệu có mấy phần quan tâm, cũng có mấy phần như đang ra lệnh.
- Tuyết Liên, là nàng ấy sao? Là nàng ấy đang gọi ta?
Phá Thiên hơi vểnh tai lên, chỉ qua vài ba câu đã mang máng xác định được người đang gọi mình là ai. Trong phút chốc, lệ khí trên người hắn bỗng dưng giảm xuống đáng kể, quyền kình theo đó cũng thu lại hơn một nửa. Trong thức hải, bóng dáng của một nữ nhân yêu kiều đột nhiên xuất hiện giữa màn sương khói mờ mịt. Nữ nhân yêu kiều này nhìn hắn chằm chằm, chốc chốc lại nhăn răng cười haha, nụ cười đầy hồn nhiên và trong sáng của nàng như xua tan đi màn đêm đen đang chồm tới từ phía cuối chân trời. Cỗ tâm thần thấm nhuộm sát khí và sự bất kham bỗng nhiên xuất hiện một luồng cảm xúc an ủi và quan tâm bao phủ khiến tâm trạng hắn buông lỏng, trái tim hoan ái bất chợt run lên theo tiếng cười của nữ nhân kia.
Trong thời khắc này, thức hải Phá Thiên đang ngập ngụa ma khí chợt bị một loại áp lực vô hình kìm hãm, bóng dáng của Tuyết Liên càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Thế gian này có lẽ không ai hiểu rõ tầm quan trọng của Tuyết Liên trong lòng Phá Thiên hơn chính bản thân hắn. Kể từ khi nhận được sự cứu giúp của Hàn phu nhân và Tuyết Liên cho đến khi theo chân nàng đến Ứng Thiên Tông bái sư học đạo, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, hình tượng của Tuyết Liên trong lòng Phá Thiên đã trở thành một thứ gì đó không thể lu mờ. Thậm chí trong lòng hắn đôi lúc còn ngỡ rằng Tuyết Liên còn quan trọng hơn cả thế gian này. Mà theo loại ý tưởng đó, cái tên Tuyết Liên trong lòng Phá Thiên từ lâu đã chiếm một vị trí tối thượng không gì có thể thay thế được.
Về sau khi nghe thấy đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa Tuyết Liên và a Đào, biết Tuyết Liên vẫn chừa cho mình một con đường để tiến tới, Phá Thiên mới chợt hiểu ra trong mắt Tuyết Liên hắn cũng không phải là một kẻ tứ cố vô thân, khố rách áo ôm không đáng để nàng cho vào mắt. Vào thời điểm đó, Tuyết Liên không còn là một nữ thần cao cao không thể với tới nữa mà đã biến thành mục tiêu mà chỉ cần hắn nỗ lực đủ lớn thì có thể dành được. Cũng vì điều này mà Phá Thiên mới mở lòng hơn, tình cảm dành cho Tuyết Liên cũng lớn hơn qua từng ngày. Mà ngay lúc này đây, khi đã một tay đánh bại Đằng Thiếu Quân, cái ý tưởng cưới tiểu thư Hàn gia này về làm vợ còn rõ ràng hơn gấp bội. Nếu như trước đây hết thảy chỉ là mơ mộng hão huyền thì bây giờ loại khả năng đó đã sáng sủa và chân thật hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn thích nàng, càng hiểu nàng bao nhiêu lại càng thích nàng bấy nhiêu. Hắn yêu cái suy nghĩ ngoan cường tự chủ của nàng, cũng yêu cái đức tính thiện lương mà nàng học được từ mẹ của nàng nữa. Có thể nói trong lòng Phá Thiên hiện nay, Tuyết Liên là hình tượng nữ nhân tuyệt vời nhất mà cả đời hắn muốn có được, muốn cùng chung sống những ngày tháng còn lại. Cũng chính vì thế mà khi nghe được tiếng gọi chất chứa đầy sự quan tâm và lo lắng của Tuyết Liên, Phá Thiên dù đang giận dữ và vô cùng hung tàn vẫn bị một lời này kiềm lại cảm xúc, lấy lại được một phần lý trí tốt đẹp.
Không gian vắng lặng, đối diện trạng thái xuất thần này của Phá Thiên, Đằng Thiếu Quân nín thở mà nhìn. Không chỉ Phá Thiên nghe ra tiếng gọi kia là của Tuyết Liên, cả Đằng Thiếu Quân cũng nghe thấy, có khi còn nghe thấy sớm hơn. Chẳng qua vì biết bản thân đang rơi vào hiểm cảnh cho nên Đằng Thiếu Quân không dám phản ứng thái quá, chỉ im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của Phá Thiên. Đằng Thiếu Quân đương nhiên biết chính tiếng gọi trong vô vọng này của Tuyết Liên chính là thứ vừa níu lại tính mạng mình trong gang tấc, lại càng biết cái mạng nhỏ này có giữ được không cũng nằm trong tay vị Hàn tiểu thư này. Chính vì thế gã không dám manh động, một mực bảo trì bộ dáng bất lực quan sát tình huống xung quanh.
- Tiểu thư, đợi em một chút. Tiểu Hành ca ca, huynh ở đâu rồi?
Ở tít đằng xa, tiếng bước chân của a Đào hòa quyện với tiếng gọi vang tạo ra một loại thanh âm thê lương, nghe giống như trong nhà vừa có người chết vậy. Thế nhưng âm thanh đó cũng không duy trì được lâu, chỉ qua mấy phút tiếng gọi càng lúc càng nhỏ và ngắt quãng, một lúc sau thì chỉ lí nhí trong cổ họng, nghe không rõ nghĩa. A Đào gọi đến khản cả giọng, cộng với việc chạy bộ một quãng đường dài đã khiến nàng ta mệt lả đi. Cũng may con đường dẫn ra sơn viên kia chỉ có một, bằng không với năng lực của a Đào thì sớm đã bị lạc đường rồi.
Bất quá lúc này đây cũng không chỉ có a Đào cuống tay cuống chân, ngay cả Tuyết Liên cũng gặp khó khăn trong việc dò đường. Lúc nãy hai người dựa vào dư âm cuộc chiến giữa Phá Thiên và Đằng Thiếu Quân tạo ra để xác định phương hướng dò tìm, mà cũng chỉ ang áng phương vị và khoảng cách mà thôi. Lúc này dư âm đã không còn, trong khu rừng rộng lớn cùng với sắc trời chuyển tối, việc tìm người chẳng khác gì mò kim đáy bể cả.
Trên thực tế chấn động do hai chiêu vừa rồi Phá Thiên đánh ra cũng không chỉ thu hút sự chú ý của Tuyết Liên và a Đào mà ngay cả các đệ tử canh gác khắp sơn môn cũng dấy lên mấy phần tâm tư hoài nghi. Với loại khí cơ dao động trong không gian kia, không cần phải có tu vi cao thâm cũng có thể chắn chắn một điều đây đã không còn là quá trình giao lưu học hỏi giữa các đệ tử nữa mà e rằng đã trở thành một trận liều mạng. Đã không biết thì thôi, một khi biết rồi tông môn đương nhiên sẽ không làm ngơ trước những sự tình phá vỡ giới luật kiểu này. Thế cho nên trong lúc Tuyết Liên và a Đào tìm tới, phạm vi xung quanh cũng có không ít nội môn đệ tử ngự kiếm tìm đến xác minh sự tình.
- Chần chừ cái gì, mau giết chết hắn. Giết chết hắn đi.
Nhận thấy Phá Thiên do dự, Ma Hoàng lập tức đưa ra mệnh lệnh thúc dục. Lão cảm ứng được cách đây không xa có rất nhiều người đang tiến đến chỗ này, sợ kế hoạch của lão bị ảnh hưởng. Giết chết Đằng Thiếu Quân, lão có thể mượn thân thể Phá Thiên thi triển tà thuật huyết tế nhục thân và lực lượng của gã, sau đó hấp thu nó nuôi dưỡng ma chủng. Tính ra thì việc làm này hiệu quả hơn nhiều so với việc thông qua hấp thu ma khí lén lén lút lút kia, cho nên khi biết cơ hội sắp mất đi Ma Hoàng cũng không tránh khỏi vội vàng.
- Tiểu Hành, ngươi đang trốn tránh ta có phải không?
Nhưng cũng ngay lúc đó, tiếng gọi của Tuyết Liên lại lần nữa vang lên bên tai Phá Thiên, lần này trong thanh âm kia còn chứa thêm mấy phần giận dỗi, lập tức khiến cho thần trí có xu hướng lu mờ đột nhiên tỉnh táo lại. Một chút ý thức của Phá Thiên nhận thấy sự gấp gáp và mất kiên nhẫn trong tiếng gọi, gần như toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn về phía Tuyết Liên, không còn bao nhiêu dành cho Đằng Thiếu Quân nữa. Trong nhất thời, Phá Thiên ngơ ngác đứng một chỗ, trên mặt cảm xúc biến hóa, không ai biết trong đầu hắn đang suy nghĩ điều gì.
- Tốt quá rồi, tốt quá rồi.
Phát hiện cảm xúc của Phá Thiên có chuyển biến tích cực, Đằng Thiếu Quân than thở mấy câu, tinh thần trấn định hơn không ít. Từ nãy đến giờ ánh mắt của Đằng Thiếu Quân không hề rời khỏi Phá Thiên, cho nên hết thảy biến hóa xuất hiện trên thân thể Phá Thiên đều bị gã nhìn thấy rõ ràng. Mặc dù không biết Phá Thiên đang nghĩ gì nhưng dựa vào biểu hiện của hắn thì Đằng Thiếu Quân suy đoán rằng Phá Thiên đang phân vân do dự. Vấn đề này không khó lý giải, bởi vì nếu Phá Thiên muốn dùng một chiêu giết chết gã bắt buộc phải sử dụng đại lượng khí lực mới được, mà hành động này chắc chắn sẽ bị Tuyết Liên phát hiện ra bởi vì khoảng cách giữa hai bên tương đối gần mà động tĩnh tạo ra là rất lớn. Không chỉ thế, hỏa quang và khí cơ đang khuất tán ở phía xa cho thấy có rất nhiều người đang tiến tới khu vực này. Một khi Phá Thiên động thủ giết người hiển nhiên sẽ bị các đệ tử nội môn kia bắt tại trận, thậm chí ngay cả việc bản thân tu luyện ma công cũng bị phơi bày. Trong trường hợp đó, bất kỳ tình huống nào xảy ra cũng đều dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng, mà đối với Phá Thiên thì đây là loại trách nhiệm hắn không gánh vác nổi. Nghĩ như thế nên sự sợ hãi trong lòng Đằng Thiếu Quân mới chợt lắng xuống được đôi chút, tinh thần trấn tĩnh một hai.
- Tiểu Hành, ngươi đừng có trốn nữa? Ngươi có biết vì đi tìm ngươi mà ta còn chưa ăn tối không hả? Nếu ngươi còn không ra, từ nay ta sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa.
Tuyết Liên vừa phi hành vừa cất tiếng gọi, lúc này đã đáp xuống một khoảng đất rộng, đây chính là nơi đầu tiên Phá Thiên đáp xuống trước đó. Bất quá lúc này trước mắt nàng chỉ là một đống đất đá lộn xộn, lá trúc rơi đầy đất, trước sau đều không phát hiện ra ai cả. Trời tối cản trở tầm mắt, ở nơi cây cối đông đúc thế này thực sự khó mà nhìn rõ cảnh vật chứ đừng nói là tìm người. Chưa kể dư âm từ trận chém giết đã không còn, khí cơ của ba người Phá Thiên, Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang đều đã bị thu lại, nhất thời khiến cho Tuyết Liên không cách nào lần theo dấu vết để tìm kiếm nữa, thoáng chốc thất thần đứng tại chỗ nhìn quanh.
Dù là vậy nhưng nàng cũng phát hiện ra địa phương mình đang đứng vừa trải qua một hồi ác chiến, bằng không nơi sơn viên thanh tịnh thế này làm sao lại xơ xác tiêu điều giống như sa mạc nơi hoang vu hẻo lánh được. Chính vì nhìn thấy cảnh này nên Tuyết Liên cũng suy đoán người vẫn chỉ ở quanh đây mà thôi, luôn miệng kêu gọi không ngừng. Nàng biết bản thân không thể tiến sâu hơn nữa, vì ngoài trời đã tối rồi. Nếu như Phá Thiên muốn tránh mặt nàng thì giữa chốn rừng núi hoang vu thế này với năng lực của nàng với a Đào không cách gì tìm được, huống chi vì vội vàng mà cả hai đều không mang theo đèn đuốc gì cả. Nghĩ thế nên Tuyết Liên càng lúc càng gọi lớn hơn, đồng thời lần theo dấu vết lưu lại trên mặt đất và cây cối để dò xét các địa phương lân cận.
- Giết hắn đi, mau giết chết hắn. Giết chết hắn, ngày tháng sau này của ngươi sẽ không còn phải lo lắng gì nữa. Mau động thủ đi, giết hắn.
Ma Hoàng hùng hổ ra lệnh, biển ma khí trong thức hải Phá Thiên cũng bùng nổ dữ dội. Theo sóng triều ma khí dâng lên, bóng dáng Tuyết Liên nhanh chóng bị khuất lấp, tan biến vào màn hắc khí đậm đặc không chút dư ảnh. Phá Thiên khẽ ngoảnh đầu lại, ánh mắt hướng về nơi thanh âm tiến đến như muốn xác định khoảng cách giữa hắn và những người khác, trong đầu lúc này chỉ tồn tại một suy nghĩ duy nhất là nhanh chóng giết chết kẻ trước mặt này rồi lập tức rời khỏi đây.
Chợt con ngươi Phá Thiên trợn trừng, huyết quang sôi trào, sát khí trùng thiên. Chỉ trong một cái chớp mắt, khí huyết toàn thân Phá Thiên một lần nữa chảy ào ào như lũ quét mang theo ma khí lan tràn ra tận ngoài lớp da mỏng. Một lần nữa Phá Thiên bị cơn giận bao trùm tâm trí, ánh mắt trầm đục thình lình nhắm thẳng vào Đằng Thiếu Quân quét tới. Lần này hắn không nói gì cả, một quyền cứ thế lại dơ lên, khí tức khủng bố kia lại lần nữa đè ép lên người Đằng Thiếu Quân khiến cho gã nhất thời si ngốc.
- Cái, cái gì vậy? Chẳng, chẳng phải đã thôi rồi sao?
Đằng Thiếu Quân như đần ra, miệng lắp bắp nói không thành tiếng, đối với hành động đột ngột này của Phá Thiên gần như không tài nào hiểu nổi. Vừa rồi gã đinh ninh rằng Phá Thiên chỉ có thể bỏ qua cho mình, bởi vì rất nhiều yếu tố liên quan đã chứng minh chỉ cần Phá Thiên giết gã thì căn bản không thể nào thoát khỏi cái chết. Với năng lực hiện tại của Phá Thiên căn bản không thể nào trốn thoát được các đệ tử nội môn vây bắt, mà ngay cả chút bí mật quan trọng nhất của hắn cũng sẽ bị bại lộ. Về sau đối diện sự trừng phạt của tông môn, hắn chắc chắn sẽ phải chịu cảnh sống không bằng chết, không ai giúp được. Chỉ là gã cũng không ngờ Phá Thiên lại là con người cố chấp như thế, đến nước này rồi mà vẫn nhất quyết phải giết gã cho bằng được. Đằng Thiếu Quân khóc không ra nước mắt, lần nữa rơi vào tuyệt vọng. Lần này thì gã đã có kinh nghiệm rồi, liền không chút chần chừ mà ú ớ gọi:
- Cứu ta, mau cứu ta.
- Tuyết Liên sư muội, mau cứu ta với.
Đằng Thiếu Quân dốc sức kêu cứu, chỉ là vừa mở miệng ra thì máu từ trong cổ họng đã trào lên miệng khiến cho âm thanh không cách nào phát ra được, ù ù cạc cạc như bị ngạt nước.
- Chết!
Phá Thiên nghiến răng thốt ra một chữ, sau đó nắm đấm cũng lấy đà nện thẳng xuống đầu Đằng Thiếu Quân. Loại lực lượng tà ác này khiến cho Tuyết Liên cách đó không xa chợt cảm thấy toàn thân rét lạnh, thần hồn run rẩy kịch liệt, cảm giác bất an tràn ngập đáy lòng. Dù chưa có bất kỳ một dấu hiệu nào xuất hiện nhưng loại sát khí bao trùm khiến nàng không thể không hốt hoảng mà hét lên thật to mấy câu:
- Tiểu Hành, ngươi ở đâu rồi? Ngươi đừng có xảy ra chuyện gì đấy? Có chuyện gì ta sẽ giúp ngươi giải quyết, ngươi đừng có như vậy nữa được không? Tiểu Hành, Tiểu Hành...
Bỗng ầm một tiếng, một đạo lôi điện chẳng biết vô tình hay cố ý xé toạc bầu trời đâm thẳng xuống đất. Lôi điện đến đã nhanh mà đi còn nhanh hơn, dù thế nó vẫn để lại một đoàn ánh sáng chói chang trên nền trời cùng với ném vào bầu hư không một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tiếng sét này lập tức khiến cho không gian trở nên ảm đạm, thiên địa vạn vật cũng phải khiếp đảm cúi đầu. Đến khi tiếng sét vừa kết thúc, trên người Phá Thiên chợt xuất hiện một tràng dị biến.