- Chúng đệ tử bái tạ các trưởng lão thi ân.
- Không có gì, đều đứng dậy hết cả đi. Các ngươi không sao là tốt.
Giúp mọi người áp chế ma khí trong thức hải xong, năm vị trưởng lão ai nấy thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đợi đến khi tất cả mọi người ổn định tinh thần và tiến vào vị trí thoả đáng, đại trưởng lão mới đưa tay ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, nói:
- Phù chiếu lần này xem như các ngươi đã hoàn thành. Tông môn cũng không nuốt lời, hôm nay ta thay mặt sư môn trực tiếp phân phát phần thưởng cho các ngươi. Hai đạo công pháp cơ sở cùng với số linh thạch và đan dược này sẽ giúp các ngươi nhanh chóng trị khỏi thương thế, hỗ trợ các ngươi bài trừ ma khí trong thân, nâng cao thực lực lên một bước nữa.
Ngay khi đại trưởng lão vừa nói dứt câu thì đằng xa đã xuất hiện một đám nội môn đệ tử tay bưng khay gỗ lưng đeo thiết kiếm nối đuôi nhau ầm ầm chạy đến. Trên khay gỗ là mấy chồng kinh văn xếp sát nhau cùng với một đống túi trữ vật kích thước tương đồng có chứa linh thạch và đan dược số lượng không nhỏ. Nhìn qua là biết đây chính là phần thưởng mà tông môn đã chuẩn bị để phát cho mấy người bọn họ. Thấy thế, một đám đệ tử người đầy thương tích tự nhiên cảm thấy cơn đau đột nhiên biến mất, đổi lại là sự xúc động tận sâu trong đáy lòng. Đại trưởng lão chỉ tay về phía những đệ tử Chấp Pháp Ti đang bưng khay gỗ, bình thản nói:
- Để ta giải thích qua một chút, hai đạo pháp môn một là Bình Chướng Thuật, có ích cho các ngươi khi chống đỡ công kích của kẻ địch, nhất là các loại công kích vô hình vô dạng như ma khí hay pháp trận. Thứ hai là Tịch Linh Thuật, ngoài tác dụng tiêu trừ ma khí còn hỗ trợ các ngươi tẩy luyện linh khí nội thể, gián tiếp tăng cường khả năng khống chế đối với tu vi của bản thân. Còn cụ thể bên trong thế nào các ngươi mang về từ từ nghiên cứu sẽ rõ.
- Chỗ đan dược ta chuẩn bị chính là đan dược trị thương ngoài da, còn chỗ linh thạch đi kèm sẽ giúp các ngươi nhanh chóng phục hồi tu vi như trước. Ta tuyên bố phù chiếu lần này kết thúc ở đây, bây giờ các ngươi mỗi người tự nhận lấy phần của mình rồi trở về phòng điều dưỡng cả đi. Tông môn sẽ hỗ trợ chi phí ăn uống sinh hoạt cho các ngươi trong vòng một tháng, thời gian sau đó mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, rõ chưa?
Im lặng, đám đệ tử nội môn lẫn ngoại môn đều nín thở, cảm giác thân thể nặng nề như núi đè, hít thở không thông. Đại trưởng lão cùng lúc mang ra nhiều phần thưởng như vậy quả thực vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, nhất thời khiến cho cả đám ngây ngốc tại chỗ, thậm chí có người cứ ngỡ mình đang nằm mơ, không ngừng tự vả mặt nhéo da ầm ầm để kiểm chứng hư thực.
- Ngươi đánh ta một phát thử xem?
- Làm gì?
- Nhanh đánh đi, đánh thật mạnh vào xem có phải ta đang nằm mơ không?
Bốp một tiếng, người kia thấy thế cũng tát cho đối phương một phát nổ đôm đốm. Chỉ là tên đệ tử kia không cảm thấy đau đớn, ngược lại có một cỗ uất nghẹn chực dâng trào, nước mắt bỗng lăn dài trên gò má. Trong chuyến đi vừa rồi bản thân hắn bị thương không hề nhẹ, sống chết chỉ trong gang tấc. Cũng may thần chết ngủ quên còn đồng đội thì tỉnh táo, bằng không bây giờ có lẽ hồn phách đang chầu dưới điện Diêm Vương rồi. Đối với người tự thân đi lên như hắn, một chút ân huệ của tông môn cũng là thứ gì đó lớn lao cao cả lắm. Huống hồ với chỗ phần thưởng này còn khiến cho đám thế gia hậu duệ kia cũng cảm thấy cứng người vì kinh ngạc thì càng khỏi phải nói.
Trước tình huống này, cũng không chỉ có mỗi hắn ta cảm khái. Toàn bộ số đệ tử sống sót trở về không ai là không cảm thấy bản thân may mắn và hạnh phúc. Chỗ phần thưởng này đối với bọn họ mang ý nghĩa quá mức trọng đại, đây không chỉ minh chứng thành quả việc thực hiện phù chiếu của bọn họ những ngày vừa rồi mà còn biểu đạt sự công nhận của tông môn đối với cống hiến của từng người. Có thể nói, ý nghĩa của sự công nhận này còn lớn hơn nhiều so với giá trị vật chất nó mang lại. Mồ hôi nước mắt thậm chí xương máu và tính mạng của mấy chục sư huynh đệ hy sinh thật không uổng, bởi vì cuối cùng tông môn không quên bọn họ.
Xét về giá trị vật chất mà nói, chỗ đan dược và linh thạch kia chỉ có ích đối với một số người mà thôi. Nhưng với hai cuốn công pháp cơ sở kia mà nói, với bất kỳ ai cũng đều là vật trân quý không gì sánh được. Trải qua nhiều trận chiến như vậy, đối với thực lực của bản thân ai nấy đều đã có hiểu biết sơ bộ. Hai cuốn công pháp này có tác dụng lớn thế nào với thực lực của bọn họ chỉ cần giới thiệu sơ qua là có thể hiểu biết không sai biệt lắm. Một bước lên trời, đối với đám đệ tử ngoại môn mà nói bốn chữ này không sai một li một tấc nào.
Nhìn mấy cái khay được đặt ở gần đó, cả đám bụng dạ cồn cào như bị đói, cơ hồ miệng đắng lưỡi khô, thực muốn xông lên đoạt lấy chứ không muốn chờ đợi thêm giây phút nào nữa. Vô số ánh mắt mở to như quả trứng vịt luộc nhìn về đám công pháp, linh thạch và đan dược mà tỏ ra thèm thuồng. Vừa rồi cả bọn được năm vị trưởng lão tự mình xuất thủ trị thương, bây giờ còn nhận được nhiều thứ như vậy, chốc lát khó có ai dám tin rằng dưới thân phận một đệ tử mới nhập môn lại có thể nhận được ưu ái lớn lao như vậy. Dù sao thì ban đầu tông môn chỉ nói là sẽ có phần thưởng tương xứng mà thôi, cũng không nói sẽ cho nhiều linh thạch và đan dược như vậy, còn hỗ trợ cả chi phí sinh hoạt trong một tháng. Bây giờ cùng lúc nhận được hai đạo pháp môn cơ sở cùng nhiều tài nguyên tu hành như thế, quá khó để tin đây là sự thật.
- Đây là pháp môn mà chỉ có đệ tử nội môn mới được tu luyện đấy, đúng là các vị trưởng lão thật quá hào phóng rồi.
- Đúng vậy, tận hai đạo cơ mà. Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ tham gia. Dù có phải liều cái mạng này cũng phải tham gia, tuyệt đối không thể bỏ qua chỗ tốt như vậy được.
Vô số âm thanh bàn tán vang lên, đa phần đều là sự cảm kích đối với tông môn, một số chính là ý chí quyết tâm của những người khác. Thấy đệ tử dưới trướng như vậy, năm vị trưởng lão cũng tỏ ra hài lòng lắm. Điều này nói lên rằng suy nghĩ của bọn họ là đúng, việc làm này bọn họ đã y nguyên chạm đến nhân tâm của rất nhiều đệ tử bên dưới. Ngay đến uy tín của bọn họ, cách làm của bọn họ đều khiến chúng đệ tử tin phục và nguyện ý dõi theo. Chỉ cần thế thôi thì cái giá tông môn phải trả cho chuyến lịch luyện đầy chông gai này là rất đáng rồi.
Ngay cả hai mươi đệ tử ngoại môn không tham gia lúc này khi thấy những người đi trở về nhận được phần thưởng lớn lao như thế cũng sinh lòng tiếc hận. Dù biết lần này đi nguy hiểm trập trùng, nếu bọn họ đi cũng chưa chắc toàn mạng trở về, huống hồ nhận phần thưởng. Chẳng qua nhìn những người khác nhận được phần thưởng lớn từ tông môn, bọn họ cũng cảm thấy tủi thân vô cùng.
Trên con đường tu hành, ai mà không muốn bản thân trở nên mạnh mẽ cơ chứ. Hai đạo pháp môn, một đống linh thạch và đan dược phẩm chất tốt, một tháng trợ cấp tiền ăn uống sinh hoạt, đây nào có phải ít ỏi gì. Đi có nửa tháng mà nhận được nhiều như vậy, không phải quá lời rồi sao. Đừng nói chết hai chục mạng người, chết một nửa cũng đáng nữa. Bất quá từ đầu chí cuối đều là do bọn họ làm ra lựa chọn, dù không cam lòng cũng không thể làm gì khác ngoài tự dặn bản thân phải cố gắng hơn, những lần lịch luyện tiếp theo không được bỏ qua.
Với đám đệ tử nội môn tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện thì tâm trạng cũng không khá hơn là mấy. Mặc dù chỗ lợi ích nhỏ này trong mắt bọn họ chẳng đáng là bao. Nhưng dù sao trước kia bọn họ cũng từng là ngoại môn đệ tử, tự nhiên hiểu rõ giá trị của chỗ phần thưởng này có ý nghĩa to lớn thế nào. Càng hiểu rõ bao nhiêu thì càng biết năm vị trưởng lão quyết tâm ra sao trong lần cải biến phương thức dạy dỗ môn đồ lần này, càng ước ao rằng nếu mình sinh sau đẻ muộn hơn một chút thì tốt biết mấy.
Đám ngoại môn đệ tử gia nhập sớm hơn thì khác, nghe thấy chúng sư huynh đệ mới nhập môn cùng lúc nhận được từng ấy phần thưởng cũng nghẹn họng nói không ra lời, trong đáy mắt xuất hiện sự đố kị lẫn thèm thuồng không hề nhẹ. Hai bên cấp bậc như nhau, chỉ vì một cái phù chiếu mà khiến cho tương lai của bọn họ khác biệt một trời một vực thì thực khó mà chấp nhận nổi. Đối diện loại sự kiện này thử hỏi ai mà không buồn bực cho được.
- Không được, ta nhất định phải tìm năm vị trưởng lão hỏi cho ra nhẽ mới được. Dựa vào cái gì mấy kẻ sinh sau đẻ muộn kia có thể tham gia phù chiếu còn chúng ta thì không? Rõ ràng chúng ta chỉ nhập môn trước bọn họ một năm, tại sao lại phân biệt như vậy, đây rõ ràng là hành xử không công bằng.
- Be bé cái mồm thôi, ngươi có bị điên không vậy?
Một tên đệ tử thấy sư huynh đệ của mình vì nóng giận nhất thời mà làm ra điều dại dột lập tức kéo tay hắn lại, dứt khoát nói:
- Ngươi bình tĩnh một chút đi. Dù ngươi có muốn đòi công đạo cũng phải xem bản thân mình là ai đã chứ. Huống hồ trước đây Mặc Nghiên sư huynh cũng đã nói đây chỉ là lần thử nghiệm ban đầu mà thôi, không chắc tương lai sẽ không mở rộng phạm vi cho các đệ tử khác tham gia. Hơn nữa dù thế nào thì một mình ngươi đi nói cũng không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại còn để lại ấn tượng xấu trong lòng năm vị trưởng lão.
- Ngươi nghe ta, đợi sau khi trở về, chúng ta tập hợp tất cả các đệ tử ngoại môn cũ lại một chỗ, viết một bức tâm thư gửi lên năm vị trưởng lão nhờ xem xét, lúc đó còn lo không thể cải biến số phận hay sao?
Người kia nghe xong bỗng chốc sáng bừng hai mắt, liền dùng ánh mắt đầy cảm phục nhìn người bằng hữu của mình. Trước sau không nói nửa lời nhưng diện mục đã biểu đạt rõ ràng sự cảm kích sâu sắc đến tận cùng.
Cầm trên tay hai cuốn công pháp cùng một cái túi nhỏ chứa linh thạch và đan dược, Tử Phục biểu tình cảm khái không thôi, thoáng chốc nhớ đến mối thù năm xưa. Hai đạo công pháp này thực quá quan trọng đi, một khi luyện thành hai đạo công pháp này không chỉ đơn thuần tu vi tăng lên, ngay cả tiềm lực thân thể lẫn khả năng phòng ngự của bản thân trong những tình huống bị động của được tăng cường đáng kể. Với thực lực của hắn hiện nay, không thể nghi ngờ việc tu luyện hai đạo pháp môn này sẽ khiến cho thực lực tăng lên không chỉ gấp bội.
Đảo mắt nhìn qua Phá Thiên, chỉ thấy Phá Thiên thẫn thờ nhìn xuống chỗ công pháp mà không nói gì. Dù không có bằng chứng cụ thể nhưng Tử Phục cảm giác từ sau khi tiến vào Hắc Yêu Động trở ra Phá Thiên rất khác, cái khác này rất khó mô tả bằng lời nói, kiểu như khí chất thay đổi, nhân sinh quan bên trong của mỗi người thay đổi cho nên phần thái độ và hành vi biểu đạt ra bên ngoài cũng biến đổi theo, khiến cho người ta cảm giác được sự thay đổi dù điều đó không rõ ràng lắm.
Nhưng đến cùng, Tử Phục vẫn kết luận rằng Phá Thiên vì ma khí nhập thể mới trở nên như vậy. Trước đó hắn rõ ràng thấy Phá Thiên bị ma khí khống chế còn sớm hơn chính mình, cho nên chẳng lạ gì khi thần trí Phá Thiên bất ổn hơn tất cả mọi người. Chợt nghĩ đến lúc nãy đại trưởng lão không đào thải được bất kỳ chỗ ma khí nào từ thức hải Phá Thiên, Tử Phục cũng tỏ ra khó hiểu nhưng lại không muốn nghĩ gì thêm. Mấy ngày nay việc phải nghĩ đã quá nhiều rồi, bây giờ là thời gian để nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng. Tài nguyên và công pháp đã đến tay, hơi đâu mà đi quản chuyện người khác cơ chứ. Nghĩ vậy, Tử Phục cũng tiếp bước những đệ tử khác tiến về địa phương của mình.
Giải quyết xong chuyện của người sống, đại trưởng lão phất tay ra hiệu giải tán đám người, sau đó trở về Minh Tiêu Điện. Việc người sống coi như đã xử lý ổn thỏa, bây giờ đến chuyện người chết. Mấy chục nhân mạng kia dù thế nào cũng cần có lời giải thích đến thân nhân của bọn họ. Một lời giải thích thỏa đáng là điều tất yếu, nhưng bồi thường vật chất cùng cử hành tang lễ đường hoàng cho bọn họ cũng là điều cần thiết để xoa dịu lòng người. Nói gì thì nói, từ việc tu hành đến nghiệp nhà binh, cái chết của mỗi người luôn là thứ có ý nghĩa trọng đại, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Nếu làm như thế, tương lai sẽ chẳng ai nguyện hy sinh để bảo vệ cái gọi là chính đạo, cái gọi là độc lập quốc gia dân tộc nữa cả.
Ứng Thiên Tông dù có to lớn cường đại bao nhiêu thì những chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không thể bỏ mặc không quản. Đã làm thì làm cho đến cùng, làm đến cùng thì tông môn sẽ mất thêm một đống tiền tài cùng nhân lực để lo liệu ổn thoả mọi việc. Có thể nói, lần này để phục vụ một ý tưởng mà cả tông môn phải hao phí một lượng tiền tài rất lớn cùng điều động một lượng nhân lực tham gia không nhỏ. Vấn đề là kết quả của việc làm này tương đối mơ hồ, khiến cho năm vị trưởng lão cũng cảm thấy đau đầu nhức óc về việc kỳ nghỉ sau có nên tiếp tục thực hiện loại phù chiếu này hay không.