Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc Phá Thiên đã hoàn toàn làm quen với lề lối sinh hoạt ở đây, không còn tỏ ra lúng túng như trước. Tuyết Liên và hắn vì chút hiểu lầm cho nên từ lần chia tay đó hai người cũng không gặp lại nhau. Trong khoảng thời gian này, chỉ có Tử Phục là ngày nào cũng bên cạnh hắn, cùng rèn binh khí, cùng luyện thể lực. Tính tình hai người đặc biệt, Phá Thiên thì bị người khác xua đuổi, Tử Phục thì sợ bại lộ thân phận thật, cho nên hai người không qua lại với ai. Kể từ lần Phá Thiên và Đằng Thiếu Quân xảy ra xung đột, Phá Thiên cũng chủ động né tránh, vì biết bây giờ chưa phải lúc động thủ, tránh chịu thiệt thòi trước mắt. Hắn vẫn biết mình cần phải khổ công rèn luyện nhiều hơn nữa. Như lời Tử Phục nói, nếu hắn có kỳ ngộ như vậy thì trong ba năm, vượt lên gã ta không khó.
Sau khi đã thành thạo việc luyện thiết, Phá Thiên và Tử Phục ngoài buổi sáng đến Thiết Luyện Cốc thì buổi chiều lại đến Tạp Vụ Phòng nhận công việc gánh nước từ hồ nước dưới chân núi lên bể chứa ở trên đỉnh núi phục vụ việc sinh hoạt của các vị trưởng lão cùng các đệ tử làm việc ở các chủ điện. Kể cả việc cuốc đất trồng linh thảo, phá đá mở đường, đốn củi nấu bếp, dựng lán làm nhà bọn họ cũng nhận làm tất. Tuy thu nhập từ những công việc này không cao nhưng tích tiểu thành đại, bọn họ biết mỗi người phải dành dụm một ít tiền đề phòng tương lai có lúc cần dùng đến.
Thời gian qua, từ sự trau dồi thiết luyện thuật, cơ bắp của hai người được cường độ công việc lớn tôi luyện, lửa làm cho nước da ngả màu, láng bóng như bôi dầu. Hơi nóng của lửa đánh tan mỡ thừa trong cơ bắp khiến thân thể săn chắc từ trên xuống dưới, cơ bắp cuồn cuộn chỗ lồi chỗ lõm, huyết mạch nổi lên trên da thịt hằn lên từng đường gân xanh gân đỏ. Việc gánh nước lên đỉnh núi lại rèn luyện độ săn chắc của bắp chân, sức bật của cẳng chân, sức bền của cơ chân. Còn việc cuốc đất, phá đá, đốn củi lại yêu cầu độ dẻo dai của vai, lưng và hông. Việc dựng lán xây nhà lại đòi hỏi sự cẩn thận của trí óc, sự khéo léo của đôi tay và sự tinh tế của đôi mắt. Từ những công việc trên, mỗi một bộ phận trên cơ thể hai người đều được tôi luyện một cách đồng đều và thống nhất. Mỗi ngày hai người đều không rời khỏi công việc, mượn công việc làm địa phương tu luyện, cũng mang việc tu luyện gắn với công việc hàng ngày.
Cứ sáng sớm thì hai người khoác vai nhau đi ra, đến chiều tối lại ôm nhau mà lết về. Ngày ngày hai người đều hành hạ thân thể như vậy, ngày nào cũng như hai kẻ bị bắt đi tù khổ sai, sáng tinh tươm đi ra, chiều lấm lem trở về, ăn mấy cũng không đủ no, sức lực và độ dẻo dai ngày càng tăng lên thấy rõ.
Thời điểm mới bắt đầu kế hoạch, Phá Thiên tỏ ra được việc hơn hẳn. Dù sao hắn đã quen làm lụng kiếm cơm từ nhỏ nên bắt tay vào việc tương đối dễ dàng. Tử Phục thì khác, xuất thân là thiếu chủ một thành, ăn sung mặc sướng, từ nhỏ đến lớn chẳng phải làm gì. Mặc dù đã rèn luyện võ thuật trong thời gian dài, gân cốt cứng cáp hơn người thường rất nhiều nhưng vì không quen nên ban đầu có gặp chút khó khăn, tay chân cũng vụng về chứ không khéo léo hoạt bát như Phá Thiên. Cũng may cả hai đều là người có ý chí sắt đá, cho nên miễn cưỡng chèo chống qua ngày dài tháng rộng mà không bỏ cuộc giữa chừng như những người khác.
Phàm khi làm bất kỳ việc gì, những ngày đầu tiên luôn là những ngày gian khổ nhất. Còn nhớ tối hôm đầu tiên hai người trở về, toàn thân ê ẩm, xương khớp rụng rời, nhấc tay nhấc chân cũng cảm thấy gian nan vô cùng. Thế nhưng sau một thời gian, khi đã quen với cường độ công việc thì hết thảy đều giống như thường. Mặc dù vẫn sáng đi tinh tươm, chiều về lấm lối, chỉ là bên trong thân thể từ máu huyết, da thịt, gân cốt sớm đã bước qua một cảnh giới mới.
Quan trọng nhất là khi thể lực tăng lên, bọn họ mới nhận ra diệu dụng của việc tu luyện Phá Thể cảnh giới. Phá Thể cảnh giới không chỉ đơn thuần tăng lên sức khỏe thể chất mà còn cải thiện tiềm lực của mỗi người. Cụ thể là đào thải cặn bã trong thân thể ra ngoài, tiêu trừ độc chất và phân hủy các loại mỡ thừa dưới da và trong kinh mạch, giúp cho khí huyết vận chuyển thông thuận, tăng cường hiệu suất hấp thu linh khí của các khiếu huyệt quan trọng. Từ đó, việc tu luyện khí lực sẽ giáp tiếp được hưởng lợi, tốc độ tu luyện cũng tăng lên tương ứng. Khí lực tăng lên thì hai người lại có thể mượn khí trợ lực, khiến cho năng suất công việc được cải thiện, áp lực đè lên thân thể cũng giảm xuống. Tiếp nữa là tăng cường sự nhạy bén của các giác quan như mắt, mũi, tai và xúc giác đầu ngón tay, đây tuy không phải là yếu tố then chốt quyết định đến thực lực một người nhưng lại là yếu tố không thể thiếu để tăng lên thực lực trong tương lai. Thậm chí pháp môn tu luyện Phá Thể cảnh giới không chỉ tác động đến phần có thể nhìn thấy và cảm nhận được mà còn tác động đến cấu tạo bên trong xương tủy, khả năng tích trữ linh khí, quá trình trao đổi năng lượng giữa các tế bào với nhau, mức độ và tốc độ vận chuyển linh khí trong cơ thể cũng đạt được bước tiến tương ứng. Có thể nói, Phá Thể cảnh giới là một cảnh giới vô cùng quan trọng, tuy không đóng vai trò mấu chốt quyết định thực lực một người nhưng lại quyết định đến giới hạn đạt tới của một người trong tương lai.
Bất quá đến khi tu luyện Phá Thể cảnh giới hai người mới phát hiện ra một sự thật hết sức phũ phàng. Phá Thể tầng mười uy lực ghê gớm là thế, tuy nhiên với bọn họ hiện nay có thể nói giống như mơ mộng hão huyền, thậm chí tỷ lệ thành công còn không bằng mơ giữa ban ngày. Bọn họ đã cật lực tu luyện như vậy rồi nhưng khi mang ra so sánh với tiêu chí Phá Thể hậu kỳ cũng còn quá xa xôi, nói chi cảnh giới Phá Thể đại viên mãn. Đây giống như một lạch trời, bằng vào thể chất con người thì không cách nào đạt được.
Cũng trong bốn tháng thời gian này, tu vi của Phá Thiên tăng tiến vô cùng nhanh chóng, nhanh đến mức ngay cả Tử Phục cũng không dám tin rằng thế gian lại có người làm được. Loại tốc độ tăng trưởng tu vi tương tự Phá Thiên chỉ có thể tìm thấy trong những cổ sử thần ma, về phần nhân tộc, yêu tộc thậm chí long tộc đều không có ghi chép. Mới mấy tháng trước, Phá Thiên còn không biết tu hành là cái gì. Vậy mà mấy tháng sau, tu vi của hắn đã đạt đến tầng ba Ngự Khí đại thành, sắp sửa đột phá tầng bốn. Thấy Phá Thiên tiến bộ quá nhanh, ruột gan Tử Phục nóng như lửa đốt, liều mạng ngày đêm tu luyện, nửa khắc cũng không dám lơ là. Cũng vì thế mà tu vi của Tử Phục cũng tăng tiến, từ tầng bốn sơ kỳ tiến sang tầng bốn trung kỳ. Chỉ là cách thức tu luyện của Tử Phục xưa nay gắn liền tư nguyên, bây giờ rơi vào cảnh thành mất nhà tan, gia sản mất trắng, tốc độ tăng tiến cũng chậm đi đáng kể.
Hôm nay trời buồn, trời đổ mưa ngâu tầm tả, từng cơn gió lạnh xào xạc xuyên qua cửa sổ chui vào phòng, khiến người ta chẳng muốn buông chăn rời giường. Vì thời tiết không tốt nên hai người cũng mạnh dạn nghỉ một ngày, coi như là ngày nghỉ phép. Ở trong căn phòng đơn sơ, Tử Phục ngồi cạnh cửa sổ, mắt nhìn từng hạt mưa tí tách rơi xuống, buồn bã nói:
- Tiểu Hành, tốc độ tu luyện của đệ thực sự quá nhanh, ta không cách nào bì kịp. Ta đã thử lộn ngược người tu luyện, kết quả vẫn không khác gì, thậm chí còn kém hơn cả khi tu luyện theo cách thông thường. Đệ sắp đuổi kịp ta rồi, còn ta cứ dậm chân tại chỗ.
Phá Thiên nghe xong lời này, biết Tử Phục đang buồn phiền về chuyện tài nguyên tu hành. Hắn biết không phải Tử Phục không đủ tư chất mà vì tài nguyên quá mức quan trọng. Hắn không phải đần độn đến mức ở chung với Tử Phục bốn tháng mà không hiểu chút gì về nội tình của đối phương. Tử Phục có điều kiện tu luyện đạo pháp từ nhỏ, tự nhiên xuất thân bất phàm. Nhưng hiện nay Tử Phục phải che mặt giấu diếm thân phận, như vậy không khó lý giải trong quá khứ đã có vấn đề gì đó xảy ra với gia đình hắn, thậm chí cả gia tộc hắn. Biết thì để trong lòng, Phá Thiên cũng chưa từng hỏi Tử Phục bất kỳ điều gì liên quan. Phá Thiên chỉ đơn giản nghĩ, đến lúc thích hợp, đối phương sẽ nói cho mình biết mà thôi. Hắn biết Tử Phục nói muốn tăng tu vi không phải để so bì với hắn, vì sợ thua kém hắn. Càng không phải vì sợ không vượt qua được khảo hạch nội môn đệ tử. Như vậy ngoài tăng tu vi để báo thù ra thì hắn không nghĩ ra lý do nào khác phù hợp hơn. Nghĩ đến đây, Phá Thiên thấp giọng an ủi:
- Đệ biết, trước huynh có nói tài nguyên là vô cùng quan trọng đối với người tu hành. Mỗi tháng ta và huynh chỉ có một vài viên linh thạch phẩm chất thấp, lại phải làm việc nuôi lấy miệng ăn, vậy thì làm sao dư giả tài nguyên được.
Bốn tháng qua, Phá Thiên đều có ý đưa phần linh thạch của mình cho Tử Phục, nhưng Tử Phục nhất quyết không nhận, còn nói chỗ linh thạch này đối với người tu luyện tầng một, tầng hai thì còn được. Còn với người đã đạt tầng bốn như hắn thì thực sự giống như gãi ngứa, chẳng thấm vào đâu. Còn nói chỗ linh thạch này đối với Phá Thiên cũng không cần thiết mấy, vì tốc độ hấp thu linh khí của Phá Thiên quá cao, tính sơ sơ cũng gấp mấy chục lần người bình thường, cho nên không cần phụ thuộc vào đan dược hay linh thạch.
- Cái bây giờ ta cần, chính là Tiềm Linh Đan.
Tiềm Linh Đan, Phá Thiên thốt lên một câu, ngạc nhiên hỏi lại:
- Tiềm Linh Đan là cái gì?
Thấy Phá Thiên ngạc nhiên, biết hắn mới lần đầu nghe qua cái tên này, Tử Phục chậm rãi đáp:
- Đó là một loại đan dược chuyên dùng để bổ sung linh khí, tốc độ nhanh hơn và hiệu quả cao hơn so với linh thạch.
- Ồ, thì ra là vậy, đệ mới nghe lần đầu.
- Không sao, mấy cái này đối với đệ cũng không phải quan trọng đến mức không có không được. Sau này vào nội môn đệ tử rồi, lúc đó đệ muốn không biết cũng không được ấy chứ.
- Thế làm thế nào để có được Tiềm Linh Đan?
- Thông thường thì phải bỏ tiền ra mua, chỉ là ở trong dân gian số lượng không nhiều, đôi lúc có tiền cũng không mua được. Còn bây giờ ta và đệ đang ở cái nôi của Tiềm Linh Đan, muốn mua không khó, chỉ là giá cả không hề rẻ. Ta xem với chút tiền này của ta và đệ tích góp bốn tháng qua chỉ đủ để mua nửa viên mà thôi.
- Hả? Gì đắt vậy? Nó có tác dụng lớn lắm hay sao? Tại sao lại có cái giá trên trời như thế được? Nếu là đệ, đệ sẽ không mua đâu.
Phá Thiên quả quyết khẳng định, một tay bất giác giữ lấy thắt lưng như sợ túi tiền bên hông bị người khác giật mất. Nhìn thấy cảnh này Tử Phục cũng cạn lời. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bất kỳ ai đứng vào vị trí của hai người, trải qua bốn tháng nhọc nhằn vừa rồi đều sẽ hiểu được giá trị của tiền bạc to lớn thế nào. Phá Thiên sợ mất đi chút vốn liếng kia không phải là điều gì khó hiểu. Tử Phục nếu là trước đây, mất một trăm lần chỗ tiền kia hắn cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái. Nhưng bây giờ, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, quả thực tiêu từng đó tiền cũng phải nói là đứt từng khúc ruột chứ chẳng đùa.
Nhưng nếu như Phá Thiên nói giá Tiềm Linh Đan đắt đỏ cũng không đúng, bởi vì đối chiếu với giá trị nó mang lại thì số tiền bỏ ra hoàn toàn xứng đáng, nếu không muốn nói là có lời. Chỉ có những người hiểu rõ bản chất của Tiềm Linh Đan, đã sử dụng nó để so sánh với hiệu quả của linh thạch mới biết rõ giá trị của nó nằm ở đâu. Hôm nay Phá Thiên nói như vậy là vì chưa biết rõ về Tiềm Linh Đan nên mới đưa ra kết luận vội vàng mà thôi. Tử Phục cũng biết bản thân cần phải giảng giải một phen, tránh trường hợp trong tương lai vào nội môn lại không biết gì, khiến kẻ khác chê cười.
- Trước khi nói rõ về tác dụng của Tiềm Linh Đan, ta sẽ nói cho đệ nghe một chút về linh thạch. Linh thạch, là một loại đá chứa linh khí cô đặc. Chính vì bản thân nó trời sinh đã có năng lực tích trữ và thôi phát linh khí, cho nên thường được người trong giới tu hành sử dụng như một loại tài nguyên hỗ trợ tăng lên khí lực. Thông thường tốc độ hấp thu linh khí từ linh thạch sẽ cao hơn so với tốc độ hấp thu linh khí từ thiên địa do nồng độ linh khí bên trong linh thạch đậm đặc hơn và tinh khiết hơn.
- Linh thạch được khai thác từ các địa mạch sâu trong lòng đất, nhưng không phải địa mạch nào cũng có linh thạch. Địa mạch có chứa linh thạch thường được gọi với cái tên long mạch bảo địa, mà dưới năm núi xây dựng nên Ứng Thiên Tông chính là loại địa mạch này. Bây giờ thì đệ hiểu linh thạch tông môn cấp phát cho chúng ta từ đâu mà có rồi chứ?
- Chính là khai thác từ các địa mạch thuộc phạm vi của tông môn quản lý, thì ra là thế.
- Chứ không đệ nghĩ tông môn sẽ bỏ tiền ra mua rồi cấp cho chúng ta sao? Không có chuyện tốt như vậy đâu. Bất quá linh thạch cũng phân thành nhiều loại, linh thạch hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm. Còn một loại cao cấp nhất gọi là linh cương. Loại tinh thạch này nhìn như trong suốt, nhưng thực tế khi gặp ánh sáng lại phản chiếu ra màu sắc như cầu vồng. Chỉ có điều ta chưa từng nghe nói có người sử dụng linh cương để tu luyện khí lực, đa phần đều dùng linh cương để cung cấp trận nguyên cho các loại pháp trận mà thôi.
- Tiềm Linh Đan lại hoàn toàn khác, nó không phải là sản phẩm tự nhiên tạo hóa ra mà là do con người chế luyện ra dựa vào nhiều loại linh thảo có chứa linh khí. Trái ngược với linh thạch, linh khí phải hấp thu từ bên ngoài vào thì Tiềm Linh Đan cung cấp linh khí ở bên trong, phù hợp với những người bị tổn thương nguyên khí, bất tỉnh, hoặc mất khi khả năng vận chuyển khí huyết tự nhiên hay là người cần hấp thu nhanh chóng linh khí với cường độ lớn.
- Một điểm quan trọng khác là Tiềm Linh Đan không tự động tiêu hao linh khí như linh thạch. Bởi vì linh khí ẩn hàm bên trong đan, tồn tại dựa theo dược lực của đan dược chứ không thiếu ổn định như linh thạch, dù cho người ta có hấp thu hay không thì theo thời gian linh khí vẫn sẽ tiêu thất dần, cuối cùng trở thành một loại nham thạch bình thường.
- Quan trọng nhất ở chỗ, Tiềm Linh Đan là sản phẩm do con người điều chế, có thể tùy biến phù hợp với từng loại sinh linh, từng loại thể chất, từng cấp bậc tu vi, cho nên khả năng hấp thu cũng được tối ưu ở mức cao nhất, đến hơn chín phần mười. Còn linh thạch thì khác, tuy không có tác dụng phụ như Tiềm Linh Đan nhưng tối đa chỉ hấp thụ được bảy phần, còn ba phần sẽ tiêu thất trong môi trường. Tốc độ hấp thu của Tiềm Linh Đan cũng cao gần gấp đôi so với linh thạch, cho nên thời điểm đột phá cảnh giới cũng mang lại hiệu quả cao hơn nhiều so với linh thạch.
- Đệ nghĩ xem, chỉ với nhiêu đó thôi đã đủ để khiến giá Tiềm Linh Đan đắt đỏ hay chưa? Nếu còn chưa đủ, ta vẫn còn có thể nói thêm một vài nhân tố khác nữa.
Nghe Tử Phục giảng giải, Phá Thiên như mê như say, trong chốc lát như đắm chìm vào trong mộng tưởng. Lời Tử Phục nói có đầu có đuôi, có nguyên nhân kết quả rõ ràng, có diễn giải bản chất lẫn công dụng, khiến hắn từ một người không biết gì cũng tự nhiên hiểu ra tất cả.
- Tiềm Linh Đan quả nhiên là đắt, đắt xắt thành miếng, nhưng phải nói là quá đáng giá rồi. Nếu ta có nhiều tiền, nhất định cũng sẽ mua Tiềm Linh Đan chứ không dùng linh thạch.
Phá Thiên lẩm bẩm một mình, hắn sợ nói to bị Tử Phục nghe thấy sẽ nói hắn là kẻ keo kiệt lại còn tham lam. Bất quá tất cả chỉ là nếu như, còn bây giờ thì hắn chỉ đủ tiền để mua cái hộp đựng Tiềm Linh Đan mà thôi. Tử Phục đợi một lát cho Phá Thiên kịp tiếp thu mới nói:
- Tiềm Linh Đan cũng chia ra ba phẩm chất, hạ phẩm, trung phẩm và cực phẩm. Cực phẩm Tiềm Linh Đan thường được dùng để hỗ trợ tu sĩ luyện khí cảnh giới Ngự Khí hậu kỳ tầng bảy, tám, chín. Trung phẩm Tiềm Linh Đan hỗ trợ cung cấp linh khí nâng cao tu vi cho tầng bốn, năm, sáu. Hạ phẩm Tiềm Linh Đan dành cho người mới bắt đầu luyện khí, tu vi ở tầng một, hai, ba. Nhưng hạ phẩm Tiềm Linh Đan ít khi được luyện chế bởi khi so sánh với linh thạch chúng không hữu dụng hơn bao nhiêu, giá cả lại cao hơn quá nhiều, cho nên không mấy phổ biến. Nhưng trung phẩm và cực phẩm Tiềm Linh Đan hoàn toàn ngược lại, chúng được rất nhiều người lựa chọn sử dụng vì tính tiện lợi và hiệu quả vượt trội. Trong khi chiến đấu có thể trực tiếp sử dụng để bổ sung khí lực, hỗ trợ điều tức trị thương, hoặc dùng để tu luyện như bình thường, vân vân và vũ vũ.
- Chính vì đệ và ta chưa vào nội môn, tu vi của đệ cũng chưa đạt tầng bốn cho nên không biết về Tiềm Linh Đan không có gì lạ cả. Tương lai nếu đệ có ý định muốn tranh đoạt vị trí chân truyền đệ tử, thì ngay từ hôm nay vẫn nên suy nghĩ về vấn đề có sử dụng Tiềm Linh Đan hay không?
Nghe xong câu này, Phá Thiên đang trầm tư suy nghĩ cũng bất giác rùng mình.
- Tranh đoạt vị trí chân truyền đệ tử, đệ có thể sao?
- Sao lại không thể?
- Nhưng mà đệ vẫn chưa đạt Ngự Khí tầng bốn?
- Vậy thì đệ vẫn chưa hiểu vấn đề rồi. Tiềm Linh Đan ở mỗi cấp bậc khác nhau cũng được bào chế từ các dược liệu khác nhau, ẩn chứa số lượng linh khí, mức cô đặc và độ tinh khiết cũng khác nhau để phù hợp với từng loại đối tượng. Cho nên tu vi có ở tầng ba hay tầng bốn sử dụng đều không có vấn đề gì cả.
Tử Phục nhắc đến việc này hắn mới nhớ, Đằng Thiếu Quân là người sáng giá để trở thành chân truyền đệ tử thời kỳ này. Cùng với gã còn có Tuyết Liên, thế tử Hạ quốc Chu Cảnh Nghi gì gì đó. Hắn không biết mấy cái này, tất cả đều là do Tử Phục dựa theo phán đoán nói cho hắn biết. Như vậy hắn muốn đánh bại Đằng Thiếu Quân so với dành lấy vị trí chân truyền đệ tử cũng không khác nhau là mấy. Hắn không ham hố gì vị trí chân truyền đệ tử, nhưng mối thù với Đằng Thiếu Quân thì không thể không báo.
Xét theo tính toán Tử Phục đưa ra, hắn mất bốn tháng để đạt tu vi Ngự Khí tầng ba đại thành, sẽ phải mất tầm bốn năm mới có thể đạt đến tầng bốn đại thành, đó là với cường độ tu luyện bình thường, không có sự hỗ trợ của đan dược và linh thạch thượng phẩm số lượng lớn. Nếu Đằng Thiếu Quân kia cũng tương tự, chỉ dùng tốc độ tu luyện bình thường thì đoán chừng lúc đó hai người sẽ có tu vi xấp xỉ nhau, nếu có thấp hơn cũng không thấp hơn Đằng Thiếu Quân bao nhiêu. Chỉ có thế thì hắn mới có khả năng dành được chiến thắng, còn với sự chênh lệch lớn như hiện tại thì hắn không có một chút cơ hội nào. Tử Phục không biết trong lòng Phá Thiên vốn dĩ không phải đang háo hức vì bản thân có khả năng trở thành chân truyền đệ tử mà là hắn đang nghĩ đến ngày có thể đánh cho Đằng Thiếu Quân một trận tơi bời khói lửa, xả nỗi hận trong lòng chất chứa bấy lâu nay.
- Thì ra là vậy. Tử Phục huynh, thế chúng ta có thể tìm thấy nó ở đâu?
Tử Phục chắc nịch đáp:
- Kỳ Đan Điện, Luyện Đan Phòng.