Tiên Nhân Trạng

Chương 38



Thanh Đàn rất ít khi mất ngủ, chỉ có lúc đang rơi vào trong cảnh cực kỳ nguy hiểm thì cả người mới căng thẳng, tinh thần kích động.

Đêm nay không có bất cứ mối nguy nào cả nhưng chẳng hiểu sao nàng lại nằm đến khi gà gáy mới ngủ được, kết quả là không cẩn thận ngủ quên mất, lúc mở mắt ra thì đã qua giờ thìn.

Trong viện yên tĩnh, Từ thị đang ngồi dưới mái hiên chọn lựa thức ăn, phòng của Lý Hư Bạch đóng kín cửa, không biết hắn ở đâu. Bồng Lai chắc hẳn đã cùng An Tiểu Hổ ra ngoài nghe ngóng tin tức rồi, hai người này đã cùng ra cùng vào hai ngày, ngược lại đã trở thành bạn tốt.

Thanh Đàn chải tóc xong thì bưng chậu rửa mặt đi đến bên giếng múc nước, Từ thị nhìn thấy nàng thì vội vàng đứng lên nói: “Ta đã để lại cho ngươi cơm sáng giữ ấm trong nồi, nước vẫn còn nóng đó, đúng lúc có thể rửa mặt.”

Thanh Đàn mỉm cười nói cảm ơn rồi đi theo Từ thị vào phòng bếp. Từ thị mở nắp nồi ra, trong lồng hấp là một chén trứng gà chưng vàng óng, còn có một chén chè màu nâu đỏ.

“Lý đại phu thật là chu đáo với tiểu nương tử, đã đặc biệt bảo ta làm cho ngươi. Ngươi nếm thử xem có vừa miệng không?”

Lời Từ thị nói khiến trong lòng Thanh Đàn lộp bộp một cái.

Nàng khẽ cười nói: “Hắn đối với ai cũng rất tốt, biệt danh của hắn là Lý đại thiện nhân mà.”

Nàng nói những lời này không chỉ nói với Từ thị mà cũng là nói với chính mình.

Làm người mà, đừng tham quá, càng đừng tự mình đa tình.

Từ thị ngẩn ra, dáng vẻ có chút tiếc nuối: “Ta còn tưởng là hắn thích tiểu nương tử đó.”

Thanh Đàn cười: “Hắn không thích ta đâu.”

“Vậy thì sao hắn lại cùng ngươi đến Kinh Thành?”

Thanh Đàn nói chi tiết: “Hắn bị ta uy hiếp nên mới tới đây.”

Uy hiếp ư? Từ thị trừng mắt, quan sát Thanh Đàn từ trên xuống dưới: “Tiểu nương tử yêu kiều, yếu ớt nhưng có thể uy hiếp một người đàn ông như hắn sao?”

Thanh Đàn nghe được từ “yêu kiều yếu ớt” này, cố nhịn không cười. Đại nương à, đó là do bà chưa nhìn thấy lúc ta rút đao thôi.

Từ thị chỉ cảm thấy tiểu nương tử trước mắt yểu điệu cao gầy, xinh đẹp như hoa, dù thế nào cũng không liên quan đến hai chữ “uy hiếp”. Dù sao bà cũng không tin, bĩu môi nói: “Chắc chắn là hắn cam tâm tình nguyện, giả vờ bị ngươi uy hiếp đó.”

Thanh Đàn cười không nói, không phải đâu. Hắn không cam tâm tình nguyện đâu.

Từ thị lại nói: “Lát nữa ta phải đi mua đồ ăn. Nữ lang hôm nay muốn ăn gì?”

Thanh Đàn không chú trọng đến đồ ăn, có thể ăn no là được.

“Cái gì cũng được, ta đi cùng bà nhé.”

Từ thị xua tay: “Không cần, đợi lát nữa bảo Vô Cực kéo xe đi mua nhiều đồ về. Cũng không biết là các ngươi còn phải ở lại đây mấy ngày nữa.”

Thanh Đàn nghe vậy thì hơi đau đầu, nàng nôn nóng muốn về U Thành, muốn biết rốt cuộc Lý Hư Bạch có liên quan đến tiên nhân không.

Đợi nàng ăn sáng xong thì đúng lúc Bồng Lai và An Tiểu Hổ từ bên ngoài nghe ngóng tin tức quay về, nói hôm nay vẫn không ra khỏi thành được.

Thanh Đàn quyết định đi một chuyến nữa đến phố Hạnh Hoa hỏi Dương Chiêu. Ông ấy làm Phong Hầu, nhất định sẽ có được tin tức đáng tin cậy.

Đi đến cửa Dương gia, đúng lúc bắt gặp Dương Chiêu đi ra ngoài. Thanh Đàn tiến lên hành lễ, hỏi: “Dương thúc có biết khi nào có thể ra khỏi thành không ạ?”

Dương Chiêu nói: “Đừng vội, có lẽ cũng chỉ hai ngày mai mốt nữa thôi.”

Thanh Đàn bất đắc dĩ nói: “Còn phải một hai ngày nữa sao?”

Dương Chiêu thấy hai bên không có người thì nhỏ giọng nói: “Thân phận của Tiêu Nguyên Thịnh đặc biệt. Hắn lại gặp chuyện trong lúc vào Kinh báo cáo công tác. Thánh thượng lo lắng có kẻ gây náo động nên mới hạ lệnh phong thành truy nã thích khách. Cho dù không bắt được thì cũng đã phong thành, lùng bắt toàn thành mấy ngày, cũng coi như là cho Tiêu Nguyên Thịnh một lời giải thích rồi.”

Thế lực của Tiêu gia đã ăn sâu bén rễ ở Sóc Châu, nhờ có Bắc Đình quân lớn mạnh của Tiêu gia mà triều đình mới chống lại được Bắc Nhung.

Thanh Đàn tò mò hỏi: “Dương thúc có biết thân phận của thích khách không?”

“Người đó võ công cao cường, giống như ma quỷ vậy. May mà Tiêu Nguyên Thịnh mang theo hai mươi thân vệ, nếu không thì lúc này Tiêu gia đang xử lý tang sự rồi.” Dương Chiêu nói xong thì chợt nhớ tới một việc: “Đúng rồi, sư phụ con bảo ta giúp tìm một người tên Đặng Thọt, ta có tung tích của gã rồi.”

Thanh Đàn vừa mừng vừa sợ, vội hỏi: “Gã ở đâu ạ?”

“Bên cạnh sông Cửu Khúc có một chỗ tên là quán trọ Cát Tường, ở gần cầu Vị ấy.”

Thanh Đàn nghe được vị trí cụ thể thì đi thẳng về phía cầu Vị. Đặng Thọt chưa bao giờ nhắc đến thân thế của nàng. Gã chỉ từng nói là năm Hồng Anh thứ sáu đã mua nàng từ tay tên buôn người. Còn Khê Khách thì thất lạc vào năm Hồng Anh thứ bảy nhưng Lâm thị vừa nhìn đã nhận định nàng là Khê Khách. Bạch Tam Tỉnh cũng nói nàng rất giống Khê Khách khi còn bé.

Nàng cũng rất muốn làm rõ rốt cuộc mình có phải là Sở Khê Khách hay không. Phải mất mấy tháng nữa thì hình xăm mới mờ đi, tìm được Đặng Thọt là có thể sớm ngày giải đáp bí ẩn này.

Nàng đi dọc theo bờ sông Cửu Khúc hồi lâu, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy căn nhà nhỏ tên là quán trọ Cát Tường.

Bên sông, đối diện quán trọ là một chiếc thuyền có dựng một cây tre thô to đang neo. Một bé gái nhỏ gầy dùng chân phải câu lấy cây tre, cơ thể nằm rạp trên cây, hai tay vươn ra, làm động tác đại bàng giương cánh. Cây tre lắc lư nghiêng ngả, bé gái mỏng manh gầy yếu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn vào không trung. Đặng Thọt thấp bé còng lưng đứng bên bờ, trên bàn tay chắp sau lưng cầm một cái roi dài màu nâu.

Thanh Đàn nhìn thấy cái roi đó, nhất thời ký ức kéo tới như đao kiếm, gió sông bỗng nhiên trở nên sắc bén thấu xương.

Lúc nàng còn nhỏ tuổi yếu ớt đã suýt nữa thì mất mạng dưới chiếc roi này. Mười mấy năm qua đi, nàng ngày càng mạnh mẽ là bởi vì trong lòng luôn có một suy nghĩ, chỉ có mạnh lên thì mới không trở thành đồ chơi, bị người ta tùy ý hành hạ đến chết.

Bên bờ sông có người lục tục đi qua, nàng không làm gì cả, chỉ lạnh lùng mà im lặng đứng ở đó, xác nhận người đó chính là ông ta. Sau đó xoay người rời đi, quay về Vi gia.

Việc làm ăn của Tiểu kỹ Vi gia vẫn vắng vẻ, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Cũng chẳng trách Vi Vô Cực lấy tiền như sư tử há mồm, rao giá trên trời. Không dễ gì mới có khách tới cửa, có thể chém được bao nhiêu thì chém. Mà Lý Hư Bạch từng bị hắn ta chém một số tiền lớn lại đang ngồi ngay ngắn trong cửa hàng đánh cờ với hắn ta, quả nhiên là tốt bụng, làm công tử tiêu tiền như nước mà không oán không hối.

Thanh Đàn suy nghĩ một chút rồi đi vào trong cửa hàng, mở miệng mượn Vi Vô Cực một chiếc áo ngoài.

Vi Vô Cực hiểu lầm ý của Thanh Đàn, lập tức thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Trong phòng ta không có quần áo của con gái đâu. Mặc dù tại hạ tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng nhưng lại là một người đàn ông đứng đắn thành thật an phận đó.”

Thanh Đàn buồn cười nói: “Ta không có nói là mượn áo của con gái, là mượn quần áo của huynh dùng một chút.”

Vi Vô Cực kinh ngạc nói: “Mượn của ta ư? Cô muốn làm gì? Nữ giả nam à?”

Thanh Đàn gật đầu: “Buổi tối ta muốn ra ngoài uống rượu.”

Vi Vô Cực hết hồn trừng mắt: “Một tiểu nương tử như cô mà buổi tối lại ra ngoài uống rượu à?”

Thanh Đàn bày ra vẻ “Huynh chưa từng thấy việc đời”, cười tủm tỉm nói: “Hành tẩu giang hồ, đi ra ngoài vào buổi tối là chuyện rất bình thường, nghỉ đêm ngoài trời cũng không phải là chưa từng có. Uống chút rượu thì có gì lạ đâu?”

Vi Vô Cực chớp mắt: “Vậy thì, có thể uống ở nhà mà.”

Thanh Đàn: “Ta muốn đến quán rượu, uống ở nhà thì chán lắm.”

Vi Vô Cực vẫn cảm thấy không ổn: “Một tiểu nương tử đến quán rượu vào buổi tối, việc này cũng nguy hiểm quá đó.”

Thanh Đàn nhướn mày: “Cho nên mượn huynh một chiếc áo, giả làm đàn ông rồi mới đi.”

Lý Hư Bạch ngồi ở đối diện chen vào một câu: “Không đi không được sao? Ban ngày không thể đi à?”

Thanh Đàn trả lời: “Không thể, ban ngày uống chán.”

Lý Hư Bạch chần chờ một lúc: “Vậy… ta đi cùng cô.”

Thanh Đàn kinh ngạc nhìn hắn: “Không phải huynh không thể uống rượu sao?”

Lý Hư Bạch ừm một tiếng, đàng hoàng trịnh trọng giải thích: “... Ban đêm cô đi ra ngoài thì ta không yên tâm.”

Thanh Đàn liếc hắn một cái: “Huynh yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lý Hư Bạch tiếp tục giải thích: “Cô và ta cùng nhau đến Kinh Thành, ta có trách nhiệm…”

“Có trách nhiệm bảo vệ ta sao?” Thanh Đàn chặn lời hắn lại, trêu ghẹo nói: “Nhưng nếu như thật sự gặp nguy hiểm, huynh cũng không có cách nào bảo vệ ta được. Huynh đâu có biết võ công, ta còn phải bảo vệ huynh nữa đó.”

Vi Vô Cực vô cùng không phúc hậu mà bật cười thành tiếng.

Lý Hư Bạch hừ nhẹ nói: “Vậy lần trước cô trúng độc còn không phải do ta cứu cô à.”

Ôi chao, vậy mà hắn lại còn phản bác cơ!

Thanh Đàn vừa bất ngờ vừa buồn cười, nàng không cẩn thận đã chọc vào lòng tự trọng đàn ông của hắn sao? Ở trước mặt Vi Vô Cực nên hắn cảm thấy mất mặt lắm à?

Thanh Đàn lập tức rất nể mặt mà nói lời cảm tạ: “Ta vẫn còn nhớ ơn cứu mạng của Lý đại phu mà, nhưng huynh lại không cần ta báo đáp.”

Báo đáp… Cũng không biết Lý Hư Bạch nghĩ đến cái gì mà sắc mặt bắt đầu ửng đỏ.

Thanh Đàn ngước cằm lên với Vi Vô Cực: “Đừng lề mề nữa, nhanh đi tìm áo cho ta đi. Buổi tối ta không ăn cơm ở nhà đâu.”

Mượn được áo của Vi Vô Cực, đợi sắc trời vừa tối, Thanh Đàn bèn đi về phía sông Cửu Khúc. Bên đường có sạp hàng bán mặt nạ na vũ [*], nàng tùy tiện mua một cái đeo lên mặt.

[*] Na vũ (傩舞): ở Trung Quốc, nghệ thuật diễn xướng dân gian có na vũ là loại múa đuổi tà dịch.

Đi đến trước cửa quán trọ Cát Tường thì sắc trời đã tối đen. Trên chiếc thuyền của Đặng Thọt đã thắp sáng đèn, hai bé gái đang dùng lò nấu nước ở mũi thuyền. Cả hai đều khoảng sáu bảy tuổi, dung mạo thanh tú đẹp đẽ, khung xương nhỏ nhắn.

Đặng Thọt chỉ nuôi trẻ con chó dễ khống chế, đợi khi lớn đến mười một hay mười hai tuổi thì sẽ bán cho quan lại quyền quý làm đồ chơi, hoặc là bán vào các thanh lâu cho người ta chà đạp. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Thanh Đàn luôn cảm kích Giang Tiến Tửu. Nếu Giang Tiến Tửu không mua nàng thì có thể tưởng tượng được kết cục của nàng ra sao.

Thanh Đàn đi đến bên sông, nói với một bé gái trong đó: “Em đi gọi Đặng Thọt trong quán trọ ra đây, cứ nói là có người muốn nói chuyện làm ăn với ông ta.”

Không bao lâu sau, bé gái nhỏ đã gọi được Đặng Thọt ra khỏi quán trọ.

Thanh Đàn nhìn ông ta qua mặt nạ. Đã từ biệt nhiều năm, trên khuôn mặt xấu xí đó của gã đã có thêm mấy nếp nhăn, đôi mắt gã đục ngầu, càng gian tà hơn năm đó, gã đeo đầy vàng giống như một tên phú thương vậy.

Đặng Thọt nhìn thấy Thanh Đàn đeo mặt nạ, không hề sinh nghi vì cũng có người đến mua bé gái về để tra tấn ngược đãi đến chết, những người đó không muốn lộ diện để người khác nhận ra.

Thanh Đàn trầm giọng nói: “Có bán bé gái kia không?”

Đặng thọt vội nói: “Bán, bán.”

Thanh Đàn thản nhiên nói: “Nhà ta nhiều quy tắc, tính khí chủ nhân cũng không tốt lắm, bé gái này của ngươi ngược lại có dáng vẻ rất vừa ý, chỉ sợ ngu dốt thôi, nếu như chọc cho chủ nhân tức giận…”

Đặng thọt lập tức liếc mắt: “Cứ đánh chết là được. Bán cho quý nhân rồi thì tùy quý nhân xử lý.”

Thanh Đàn gật đầu: “Ngươi gọi nó đến đây, ta có mấy câu muốn hỏi riêng nó.”

Đặng Thọt quay đầu gọi: “Diệp Nha.”

Bé gái nhỏ run rẩy đi xuống khỏi thuyền, đến trước mặt Thanh Đàn.

Thanh Đàn dịu dàng nói: “Nhà em ở đâu?”

Bé gái lắc đầu.

“Cũng không còn nhớ cha mẹ sao?”

Bé gái gật đầu.

Thanh Đàn lại hỏi hai câu, bé gái giống như câm điếc vậy, chỉ lắc rồi gật, không dám mở miệng nói chuyện, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Đặng Thọt ở cách đó không xa, vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi.

Thanh Đàn không khỏi nhớ đến chính mình khi còn nhỏ tuổi, nàng gan dạ hơn bé gái này nên cũng bị đánh cực kỳ nhiều, có mấy lần suýt bị đánh tới chết.

“Em nhớ kỹ lời ta nói.” Thanh Đàn cúi người nói với bé gái: “Triều đình đã xây dựng một viện cứu trợ ở con phố phía sau chùa Tây Hoa. Ở đó có cục từ ấu chuyên chăm lo cho cô nhi. Sáng mai em mang theo bạn trên thuyền đi đến cục từ ấu đi.”

Vẻ mặt bé gái tràn đầy kinh hoảng, lắc đầu, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: “Em không dám đi.”

Thanh Đàn dịu dàng nói: “Đừng sợ, qua đêm nay, ông ta sẽ không quản bọn em được nữa đâu. Em quay về đi.”

Bé gái sợ hãi rụt rè quay về trên thuyền.

Thanh Đàn chậm rãi đi đến bên cạnh Đặng Thọt, từ trên cao nhìn xuống lão ta: “Mấy năm nay ngươi cũng đã phát tài được chút ít nhỉ.”

“Lời này của quý nhân từ đâu ra vậy.” Đặng Thọt nói chuyện khiêm tốn, trên mặt lại mang theo vẻ đắc ý không hề che giấu.

Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Ta còn nhớ mười mấy năm trước, ngươi chỉ có một chiếc thuyền rách, ngươi thì cũng chỉ mặc nổi quần áo vải gai thôi.”

Đặng Thọt ngẩn ra: “Lúc đó quý nhân đã biết ta rồi à?”

Thanh Đàn cười lạnh: “Đương nhiên là ta biết ngươi rồi.”

Đặng Thọt thầm cảm thấy không thích hợp, ngượng ngùng nói: “Ta không nhớ từng gặp quý nhân lúc nào.”

Thanh Đàn cười lạnh: “Ta chỉ muốn xem xem ngươi có hối cải hay không, thì ra vẫn làm trò bẩn thỉu như vậy.”

Đặng Thọt cảm thấy không lành, xoay người muốn quay về thuyền, nhưng trên cổ đột nhiên mát lạnh, lão căn bản không thấy rõ động tác của Thanh Đàn, càng không nhìn thấy thanh đao này xuất hiện như thế nào nhưng nó đã gác trên cổ lão rồi.

“Ngươi có còn nhớ bé gái bị ngươi xăm hình hoa mai trên trán không?”

Đặng thọt ngẩn ra, không dám lên tiếng.

Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Đừng hòng gọi người, trước khi ngươi lên tiếng thì cổ ngươi chắc chắn đã đứt trước rồi.”

Đặng Thọt vội nói: “Nhớ, nhớ, bé gái đó là ta nhặt được ở U Thành.”

U Thành. Trái tim Thanh Đàn bắt đầu đập loạn.

“Nói, nàng ấy là con nhà ai.”

“Ta cũng không biết. Sau khi Ngụy gia bị diệt môn, tòa nhà đó trở thành Quỷ Viên, không ai dám đến đó. Ngày đó ta uống chút rượu, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, muốn đi xem xem Ngụy gia có còn tài vật gì chưa bị cướp đi hay không, đi đến hậu viện thì có một bé gái chạy từ bên trong ra. Bé gái đó trông rất đẹp, lớn lên hẳn là một mỹ nhân, có thể bán được không ít tiền nên ta đã bắt nó đi.”

Cổ họng Thanh Đàn đắng ngắt, có loại cảm giác không chân thực như nằm mơ. Thì ra, nàng thật sự chính là Sở Khê Khách.

Chẳng trách sao nàng lại có cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy ghế dựa hoa hồng trong Quỷ Viên. Thì ra, là vì nàng đã từng bị nhốt ở đó.

“Tại sao ngươi phải xăm lên trán nó?”

“Trên trán nó có vết bớt, ta lo lắng bị người nhà nó nhận ra nên đã xăm cho nó một đóa hoa mai để che giấu.”

“Khóa vàng của nàng ấy đâu?”

“Ta đã nung chảy khóa vàng, trên đó có mấy viên đá quý rất hiếm có, ta đã giữ lại hai viên làm nhẫn.” Đặng Thọt run rẩy tháo một chiếc nhẫn vàng trên tay ra đưa cho Thanh Đàn.

Thanh Đàn nhận lấy chiếc nhẫn, hận ý đã góp nhặt nhiều năm dâng lên trong lòng, hình thành nên cơn sóng thần.

Nếu không tại gã, mình sẽ không rời xa người nhà, sẽ không chịu nhiều cực khổ, mấy lần suýt mất mạng như vậy. Nếu không tại gã, Lâm thị cũng sẽ không bệnh nguy kịch khiến cho bà không còn nhiều thời gian khi tuổi còn quá trẻ.

“Giữ lại mạng của ngươi sẽ chỉ gây họa cho nhiều người hơn.” Thanh Đàn dùng mũi đao điểm vào mấy huyệt quan trọng của lão.

Đặng Thọt vô cùng sợ hãi, muốn kêu cứu nhưng làm thế nào cũng không thể nói được, cơ thể không di chuyển được, trơ mắt nhìn Thanh Đàn xoay người, đi đến bờ sông.

Trên bờ sông vắng vẻ không người, Thanh Đàn dừng bước, đá một hòn đá lên. Hòn đá bay thẳng về phía ngực của Đặng Thọt.

Một tiếng bịch vang lên, Đặng thọt bị đánh rơi xuống nước giống như một khúc gỗ. Trong giây lát, nước sông tĩnh lặng trở lại.

Thanh Đàn đi dọc theo con sông, sải bước qua cầu Vị, kéo mặt nạ na vũ xuống, tiện tay vứt xuống dưới cầu.

Hồi ức đau khổ bị tra tấn đó cuối cùng cũng chìm vào trong nước theo chiếc mặt nạ này và Đặng Thọt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv