Tiên Nghịch

Chương 663: Bản tôn, Thác Sâm, Chu Như



Trong túi trữ vật của Lôi Đạo Tử, số lượng tiên ngọc làm cho Vương Lâm hít một ngụm chân khí, với số lượng tiên ngọc này, thật sự quá lớn, chỉ sợ một tu chân gia tộc cũng không thể so sánh được.
 
"Thấy mầm biết cây, một lôi tiên điện sứ giả mà có nhiều tiên ngọc như vậy, có thể thấy được lôi tiên điện mạnh thế nào!" Vương Lâm trong lòng không bởi vì số lượng tiên ngọc mà vui sướng, trong lòng có một chút khiếp sợ.
 
Hắn trầm ngâm lúc lâu, ánh mắt lộ ra tinh quang.
 
"Lôi tiên điện…" Vương Lâm thở sâu, thân mình nhoáng lên một chút, liền biến mất ở trong động phủ, tiên vệ khôi lỗi cũng đi theo sau.
 
Bên trên không trung phía đông của tinh cầu bỏ hoang này, Vương Lâm đứng ở trên hư không, đưa tay vỗ xuống phía dưới, thanh âm ầm ầm quanh quẩn bốn phía. Toàn bộ mặt đất im lặng run lên, trong phạm vi ngàn dặm lập tức bị một khí tức mạnh mẽ áp chế.
 
Trong vòng ngàn dặm cả mặt đất dường như bị san bằng. Tất cả đột nhiên vỡ vụn, trong phút chốc trở thành tro bụi, theo gió cuốn đi tạo thành lốc xoáy mãnh liệt, tản ra bốn phía chung quanh.
 
Càng nhiều tro bụi bay lên, tạo thành dải sương trắng xóa.
 
Vương Lâm bay xuống, khoanh chân ngồi chính giữa, vỗ túi trữ vật, tiên ngọc đạt được ở ba tu chân gia tộc trước đây nhất nhất bay ra, chi chít chung quanh người.
 
Vương Lâm vỗ tiếp vào túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Phiên bay ra, ba chủ hồn trong tất cả hồn phách bồi hồi đứng giữa trời đất. Tiên vệ khôi lôi cũng phiêu nhiên đứng giữa không trung, nghiêm mật quan sát bốn phía. Nếu có vật gì có ý đồ tiếp cận, lập tức diệt sát.
 
Làm xong việc này, Vương Lâm thở sâu, hai tay bầm đọc thần chú, nhắm hai mắt lại.
 
Tiên khí khổng lồ lập tức tràn ngập, hình thành một cỗ lốc xoáy, bị Vương Lâm không ngừng thôn phệ vào trong người.
 
Sau một lát, tiên ngọc toàn bộ bị vỡ vụn trên mặt đất, lập tức lại có lượng lớn tiên ngọc từ trong túi trữ vật của Vương Lâm bay ra, dừng ở bốn phía, liên tục tuần hoàn vĩnh hằng không ngừng.
 
Tiên lực của Vương Lâm ngày càng nhiều, tu vi không ngừng mà kéo lên.
 
… Lúc này, ở Liên Minh Tinh Vực xa xôi, có một tinh cầu hoang dã. Tinh cầu này không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn Chu Tước Tinh rất nhiều, trên tiểu tinh cầu này cũng không tồn tại vật gì sinh sống.
 
Một ngày nay, ba đạo kiếm quang trên tinh không bay nhanh tới. Người trước mặt, là một nữ nhân, nàng mặc một bộ áo lụa màu tím nhạt, đơn giản mà không mất đi vẻ phong nhã quyến rũ, ung dung, lịch sự và tao nhã. Dung nhan như tranh vẽ, khuôn mặt quyến rũ câu hồn nhiếp phách vô cùng.
 
Nhất là một đôi mắt tinh quang sáng như nước, vẻ đẹp tuyệt luân, hương thơm nhàn nhạt, từ thân thể lan tràn ra bốn phía.
 
Trên trán của nàng, còn có vài điệp hình đang phát sáng, tản mát ra ánh sáng bảy màu, tăng thêm vẻ mỹ lệ.
 
Nếu Vương Lâm nhìn thấy lúc này, chắc chắn sẽ cảm thấy nữ nhân này quen mặt, nàng đúng là người năm đó đã thôn phệ ý cảnh của Liễu Kiền Phong, rời khỏi Chu Tước Tinh, sau lại có xích mích với Thiên Thủy Cung của Ngũ Hành Tinh, Tử Tâm!
 
Nàng bị Thiên Thủy cung đuổi giết, bị cha của Diêu Tích Tuyết là Huyết Tổ cứu, từ đó trở thành thị thiếp của Huyết Tổ.
 
Phía sau nàng, là hai lão nhân toàn thân phát ra huyết quang. Hai lão nhân này ánh mắt hôn ám không chút ánh sáng, hiển nhiên tâm thần bị trói buộc, hai người này, là huyết nộ bị Huyết Tổ luyện hóa!
 
Mỗi một huyết nô đều có tu vi Vấn Đỉnh.
 
Tốc độ của Tử Tâm cực nhanh, trong nháy mắt đã mang theo hai huyết nô tới tiểu tinh cầu bình thường ở xa xa phía trước.
 
-Ngươi nói tinh cầu này, là nơi đó sao?
 
Thanh âm của Tử Tâm cực kỳ êm tai, chậm rãi nói.
 
Một lão nhân huyết nô phía sau nàng cung kính nói:
 
-Chủ mẫu, đúng là tinh cầu này.
 
Ánh mắt Tử Tâm ngưng động nhình vào tiểu tinh cầu ở xa xa. Ba tháng trước huyết nô báo cáo, nói trong tinh cầu này xảy ra biến cố kỳ lạ, dường như tinh cầu này đang dần dần chết đi.
 
Loại tinh cầu này thuộc phạm vi thế lực của Huyết Tổ. Huyết Tổ sau khi từ Yêu Linh Chi Địa trở về, sắc mặt thủy chung âm thầm, lập tức rời đi xa, chẳng biết đi đâu.
 
Tử Tâm trầm ngâm một lát, thân mình nhoáng về phía trước, mang theo hai huyết nô, thẳng tới tinh cầu kia.
 
Trên tinh cầu này chẳng có sinh linh gì tồn tại, một mảnh hoang dã, mặt đất nơi nơi khô nứt, ba người Tử Tâm sau khi tới đây liền nghe thấy những tiếng ầm ầm quanh quẩn.
 
Chỉ thấy trên mặt đất những khe nứt ngày càng nhiều, ngọn núi nơi xa xa sụp xuống, tạo thành vô số bụi mù mịt bay lên tận chân trời.
 
Càng xa xa, còn có một con sông rộng chừng trăm trượng, lúc này đã khô héo, nứt nẻ vô số.
 
-Tinh cầu này bốn trăm năm trước, tuy nói là hoang dã nhưng không có quỷ dị như vậy. Nhưng mà theo thời gian, giống như tinh cầu này sống ngắn ngủi bốn trăm năm rồi xong đời vậy. Nhất là vài chục năm gân đây lại biến thành như thế này!
 
Một huyết nô phía sau Tử Tâm trầm giọng nói.
 
Ánh mắt Tử Tâm chợt lóe, thần thức tản ra, muốn kéo dài sâu trong tinh cầu xem xét, nhưng, thần thức nàng vừa mới xâm nhập vào nơi sâu nhất trong lòng tinh cầu thì trong phút chốc cảm thấy lạnh như băng cùng với vô số thanh âm chết chóc bỗng nhiên quanh quẩn đâu đây.
 
-Cút!~ thanh âm này, so với tiếng sấm đánh còn kịch liệt hơn mấy lần, một lực uy nghiêm hung mạnh ầm ầm lao ra. Trong phút chốc trên mặt đất khe rãnh nứt ngày càng nhiều hơn, ngay cả không trung cũng đều cảm thấy hôn ám, dường như dưới thanh âm này không một vật gì dám tranh uy vậy.
 
Thanh âm này, lại có vô số những tiếng vọng, chồng chất, trong nháy mắt dường như có vô số thanh âm rít gào, ầm ầm hòa hợp vào làm một.
 
-Cút!
 
Toàn bộ tinh cầu trong nháy mắt ầm ầm sụp xuống, những ngọn núi sụp đổ, trên bầu trời cũng có vô số khe rãnh xuất hiện, gió lạnh gào thét, như địa ngục trần gian vậy!
 
Đồng thời, thanh âm dừng trong tai Tử Tâm, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt không chút máu. Hai huyết nô phía sau, thân mình nhoáng lên một cái, phun ra một bụng máu.
 
Ánh mắt Tử Tâm lộ vẻ hoảng sợ, nàng không rảnh đi hỏi thanh âm này vì sao mơ hồ có chút quen thuộc, lập tức cung kính thấp người nói:
 
-Vãn bối không biết đây là nơi tiền bối tới bế quan, quấy rầy rồi, rời khỏi ngay!
 
Da đầu nàng run lên, không chút do dự cấp tốc bay về phía sau, hai huyết nô cũng theo sát người, sau đó ba người lấy tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng rời khỏi tinh cầu. Trên tinh không, Tử Tâm vẫn còn hoảng sợ trong mắt, quay đầu lại liếc nhìn tinh cầu kia một cái, mang theo hai huyết nô tức tốc rời khỏi.
 
Khi bọn họ rời khỏi không lâu, tiểu tinh cầu này càng ngày càng vang động, trong chốc lát, toàn bộ tinh cầu sụp đổ. Nhìn lại tinh cầu giống như một hình cầu đầy những khe nứt, càng ngày càng nhiều hơn, toàn bộ tinh cầu liền tan vỡ!
 
Tinh cầu tan vỡ, những tiếng vang thật lớn quanh quẩn khắp tinh không, một luồng sóng gợn vô hình điên cuồng tản ra. Ba người Tử Tâm ở xa xa, lúc này sắc mặt đã kịch biến.
 
Sóng gợn với tốc độ quá nhanh, mắt thấy sẽ lan tràn tới, sắc mặt Tử Tâm tái nhợt quát:
 
-Huyết nô, tự bao ngăn cản!
 
Phía sau nàng, hai huyết nô không do dự chút nào, lập tức cùng nhau tấn công sóng gợn tới, tự bạo nguyên thần!
 
Nương theo khe hở này, Tử Tâm vỗ vào túi trữ vật, xuất ra một ngọc giản huyết sắc. Đây là vật Huyết Tổ tặng nàng, có thể ở bất kỳ địa phương nào có thể truyền tống một lần, trở lại Huyết Tinh.
 
Chẳng qua trước khi mở ra, nhất định cần một chút thời gian.
 
Tinh cầu vỡ tan, thành vô số tro bụi, tiêu tán trong tinh không. Sau khi tinh cầu tiêu tán toàn bộ, một nam nhân đứng ở giữa trung tâm.
 
Một đầu tóc hồng không gió mà động, hai mắt dường như có băng hàn vô tận, làn da thô ráp, kinh mạch trên người hiện lên rõ ràng, giống như một đám viễn cổ phù lục vậy.
 
Trên mi tâm của hắn, bốn tinh điểm thành vòng tròng, chậm rãi chuyển động, chẳng qua trong đó có một tinh điểm, so với những điểm còn lại thì ảm đạm không ánh sáng, như ẩn như hiện.
 
Hắn, đúng là bản tôn của Vương Lâm!
 
Thần sắc bản tôn băng hàn, hai mắt như nhau, giống như huyền băng không bao giờ bị hòa tan được, toàn thân phát ra khí tức rét lạnh tới cực điểm!
 
Tinh cầu tan vỡ sinh ra sóng gợn ra bốn phía tinh không, dường như cũng không có tác dụng gì, không thể xuyên thấu thân thể hắn. Vương Lâm bản tôn, ánh mắt nhìn về xa xa, thâm thúy hư vô.
 
"Khỏa tinh cầu này đã không còn linh lực gì, không thể bị ta hấp thu …" Vương Lâm bản tôn hơi trầm ngâm, nhìn thoáng qua những mảnh vỡ tinh cầu ở bốn phía, vươn tay phải, trảo xuống một trảo.
 
Những mảnh vỡ bốn phía, lập tức dừng lại, một cỗ khí tức tang thương chậm rãi ngưng tụ, chỉ có điều không lâu sau lại tiêu tan đi.
 
"Thần thông Trừu Hồn này còn cần phải tu luyện thêm một chút!" Vương Lâm bản tôn bước về phía trước, trực tiếp giẫm chân mà đi, với thân thể dũng mãnh của hắn căn bản không cần Tinh La Bàn với pháp bảo gì, cũng có thể đi lại trong tinh không.
 
"Đáng tiếc thủy chung vẫn không tìm được cổ thần chi khí trưởng thành, nếu không, khi chân chính đạt tới tứ tinh…Hay là, phải quay về Chu Tước tinh một lần … Thác Sâm kia, không biết trong tình hình lúc đó có thoát vây…" Vương Lâm bản tôn giậm châm tại chỗ mà đi, dần dần biến mất trong tinh không.
 
Mấy tháng sau, ở trong một tinh cầu hoang dã. Vương Lâm bản tôn lựa chọn nơi đây, thân mình dung nhập vào trong, dần dần xâm nhập vào trong lòng tinh cầu, khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.
 
Hắn lựa chọn nơi đây, đúng là vì tinh cầu này tự nhiên hình thành một tầng lôi quang.
 
… Chu Tước Tinh, Tu Ma hải.
 
Tu Ma Hải sương mù, thật lâu trước đây đã tiêu tan, toàn bộ Tu Ma Hải trở thành một vùng trũng thật lớn.
 
Ở sâu trong Tu Ma Hải, có một nơi tên là Toái Tinh Loạn, đây là cấm địa của toàn bộ Tu Ma Hải! Phàm là có người tiếp cận, đều quỷ dị mất tích, nơi đây dần dần không có người dám tới.
 
Trong Toái Tinh Hải, Cổ Thần Chi Địa.
 
Trong huyết hải, có vô số tu sĩ đang ngồi khoanh chân, những tu sĩ này tu vi dần dần chiếm đoạt Huyết Hải tăng lên một mảng lớn. Nhất là những tu sĩ thượng cổ, lại càng thêm hùng mạnh.
 
Trong Huyết Hải, trên một cột đá lớn nhất, một nam nhân tóc đỏ, khoanh chân ngồi, trên người hắn tản mát ra khí tức nồng đậm, khí tức này có thể khiến cho hết thảy sinh linh thế gian lâm vào run rẩy.
 
Một thanh thiết kiếm tràn ngập rĩ sét cắm ở bên người nam nhân này, trên thiết kiếm ngoài rỉ sét loang lổ ra, cũng có những vết máu màu nâu khô cạn.
 
Lúc này, theo những thanh âm ma xát mặt đất truyền ra, nam nhân kia cúi đầu, tóc hồng bao phủ toàn thân, xuyên thấu khoảng cách nhìn tới, hắn đang dùng móng tay sắc bén, viết lên trên mặt đất hai chữ "Vương Lâm" Nếu nhìn kỹ, cũng phát hiện ra trên toàn bộ những cột đá quanh đầy đều sớm khắc hai chữ này!
 
"Vương Lâm…" thanh âm khàn khàn từ miệng nam nhân tóc đỏ truyền ra ngoài, quanh quẩn toàn bộ Huyết Hải, làm cho tất cả tu sĩ trong Huyết Hải thân mình run rẩy.
 
Vô số năm qua, cái tên Vương Lâm này, bọn họ đã nghe tới nhập tận xương tủy rồi… "Vương Lâm, ta sắp thoát khỏi đây rồi…" Sau ba tháng, trong Toái Tinh Loạn, một người từ trong Cổ Thần Chi Địa đi ra, trên vai người này có một hầu tử hai mắt đỏ bừng, chậm rãi bước ra khỏi Tu Ma Hải.
 
Hắn, không phải là Thác Sâm, mà là sứ giả được Thác Sâm phái tới!
 
Trong mắt người này, có hận ý nồng đậm. Nếu Vương Lâm có ở đây, liếc mắt một cái có thể nhận ra, người này đúng là Thiên Ma Tán Nhân đã chết từ lâu!
 
Năm đó nếu không có Vương Lâm, ký ức truyền thừa phải là của hắn mới đúng. Thân là Lục Dục Ma Quân chi sư, kế hoạch mấy ngàn năm lại bị Vương Lâm hủy hoại trong chốc lát. Mối hận của hắn với Vương Lâm không thể ít hơn so với Thác Sâm được.
 
"Lôi Chi hạ giới…" Thiên Ma Tán Nhân thân mình nhoáng lên một cái, đi ra khỏi Chu Tước Tinh.
 
… Chu Tước Tinh, đỉnh Chu Tước Sơn.
 
Chu Như một mái tóc đen dài đón gió núi, một thân áo trắng phiêu bồng, bộ dạng của nàng so với năm đó càng thêm vài phần thành thục. Phía sau nàng, Tiểu Bạch quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt lộ ra ánh mắt lười nhác.
 
Trong tay Chu Như, cầm một túi trữ vật, đó là một túi trữ vật có phong cách cổ xưa, hiển nhiên đã có mấy trăm năm lịch sử.
 
"Thúc thúc, năm đó người lưu lại cho ta túi trữ vật này, hiện giờ ta có thể mở ra rồi…" Chu Như nhẹ giọng nói xong, cúi đầu bắt tay vào mở túi trữ vật, thần thức nhẹ nhàng dũng mãnh đi vào mở ra túi trữ vật ra.
 
Bên trong, trống không không có vật gì, chỉ có một đạo bạch quang lóe ra trong không trung, dừng ở mi tâm Chu Như. Thân thể Chu Như run lên, buông túi trữ vật trong tay ra, gió thổi qua, mang theo túi trữ vật đi rất xa rất xa.
 
Tiểu Bạch rít gào một tiếng, mạnh mẽ đứng lên, nhìn Chu Như, nó có chút không rõ ràng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
 
Bạch quang tiêu tán trong mi tâm Chu Như, trong đầu nàng dường như một chút trí nhớ bị phong ấn chậm rãi cởi bỏ … Hết thảy trong trí nhớ, lần nữa hiện lên trước mặt Chu Như.
 
"Mười chín năm nay, ta cảm nhận được đứa nhỏ lớn lên từng chút một, nhìn thấy nó, thật giống như nhìn thấy đứa nhỏ của mình vậy. Vương đại ca. ta không đành lòng… Uyển nhi rất ngốc, cho ca thất vọng rồi…" Hồi lâu, trên mặt Chu Như đầy nước mặt, nàng nhẹ nhàng cúi đầu, ôm lấy đầu gối mình, cả người ngồi trên mặt đất, nước mắt không dừng được và rơi xuống.
 
-Tiểu Bạch, hóa ra thúc thúc, vẫn không muốn ta đi tìm hắn… …
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv