Cự Ma lão tổ cười thảm một tiếng. Thập ức hồn phiên, ngay cả tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ cũng có thể chống cự huống chi là hắn. Vào lúc này, tuy có chiến phủ của tổ tiên trong tay, nhưng với tu vi của hắn, cơ bản là không thể phát huy được uy lực.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt, hắn hét lớn một tiếng. Cự phủ trong tay vung lên, chém về phía Vương Lâm. Cự phủ chém nát tất cả hồn phách ngăn cản, thoáng cái đã tới nơi.
Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp, trong lòng có một chút sợ hãi. Trong nháy mắt, khi cự phủ tới trước mặt, hắn giơ tiên kiếm lên ngăn cản.
"Uỳnh"
Khóe miệng của Vương Lâm lại tiếp tục chảy máu, bị đẩy lùi mấy trượng. Về phần cự phủ thì bị bắn ra, rơi xuống đất cách đó mấy trăm trượng.
Sắc mặt Cự Ma lão tổ tái nhợt, ánh mắt chỉ có một sự điên cuồng, nhìn Vương Lâm hết sức ác độc. Hai tay lão giơ lên, hít một hơi thật sâu. Ngay sau đó, Nguyên Thần của lão chấn động, mở miệng trầm giọng nói:
- Thiên phú thần thông.
Sở dĩ từ đầu đến giờ, hắn vẫn không thi triển thiên phú thần thông là bởi vì thần thông đó nếu khi thân thể chưa đoạt xá thành công mà thi triển thì sẽ gây tổn hại rất lớn cho Nguyên Thần. Thậm chí có khả năng bị vỡ nát, chẳng khác nào tự sát.
Chỉ khi nào dung hợp hoàn toàn thi triển thiên phú thần thông mới không bị nguy hiểm. Bởi vì, khi đó, sự phản chấn mạnh mẽ sẽ bị thân thể hấp thu. Mặc dù vẫn truyền tới nguyên thần nhưng vẫn có thể thừa nhận được.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, liếc nhìn Cự Ma lão tổ một cái. Sau đó, hắn chẳng nói tiếng nào, điểm một cái vào hồn phiên. Nhất thời, hồn phách lại rít lên mà lao tới. Cự Ma lão tổ, Vương Lâm phải giết cho bằng được. Người này biết hắn có Nghịch Thiên châu thì không thể để cho sống.
Cả bầu trời giống như có một bàn tay vô hình khuấy mạnh. Trong chớp mắt, phía trên Cự Ma lão tổ, xuất hiện một cái vòng xoáy thật lớn.
Cảnh tượng bây giờ giống hết như lúc Vương Lâm nhìn thấy đối phương giao chiến với Tôn Thái.
Vào lúc này, vô số hồn phách bao vây lấy Cự Ma lão tổ vừa cắn xé vừa phát ra những tiếng than khóc. Cự Ma lão tổ cười rộ lên giống như một kẻ điên.
- Chuyển!
Vòng xoáy lớn trên đầu bất chợt chuyển động. Nhất thời, một lực hút thật lớn lập tức xuất hiện. Sau khi lực hút xuất hiện, hồn phách xung quanh lão tổ nhất thời kêu lên thảm thiết rồi bị hút vào trong vòng xoáy.
Vương Lâm cảm giác được một lực hút khổng lồ bao phủ toàn thân khiến cho hắn không tự chủ được mà bay về phía vòng xoáy.
- Vương Lâm! Dù cho nguyên thần bị hủy thì lão phu cũng phải khiến người bị nhốt trong tinh không. - Cự Ma lão tổ hét lớn. Trên thân thể hắn lúc này có vô số hồn phách. Nhất là mười hai hồn phách Anh Biến kỳ đã chui vào trong thân thể mà cắn nuốt nguyên thần của hắn.
Thân thể của hắn vào lúc này máu thịt đã mất hết. Ngay cả Nguyên Thần cũng bị cắn xé không còn đầy đủ. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh. Hắn quay đầu lại nhìn Cự Ma lão tổ, nhếch mép mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Phệ!
Vừa dứt lời, tốc độ thôn phệ của Hồn phách chợt tăng lên. Cự Ma lão tổ hừ lên mấy tiếng bi thảm. Cuối cùng thì Nguyên Thần của hắn cũng tan thành mây khói. Một đời Cự Ma lão tổ cuối cùng cũng bỏ mình.
Nhưng thiên phú thần thông của hắn cũng đã thi triển. Thân thể Vương Lâm bị hút vào trong vòng xoáy. Khoảng khắc trước khi bị hút vào bên trong, tay phải Vương Lâm phất nhẹ. Tất cả hồn phách liền lao đến hình thành một đóa hoa sen bao phủ thân thể hắn, chống lại vòng xoáy.
Lợi dụng sự chống cự của đóa hoa, hai tay Vương Lâm bắt quyết mở ra trận pháp đã được hắn bố trí trước ở trong sơn cốc. Vào lúc này, lực hút của vòng xoáy tăng mạnh. Hắn gầm nhẹ một tiếng, triệu hồi tất cả các hồn phách. Đương nhiên là cả túi trữ vật của Cự Ma lão tổ cũng không thể bỏ qua. Sau khi thu túi trữ vật, Vương Lâm liền cảm thấy lực hút tăng mạnh tới mức không thể dừng lại được nữa.
Một tia sáng trong mắt hắn chợt lóe lên, ánh mắt nhìn về phía cự phủ cách đó một đoạn. Tay phải của hắn giơ lên chộp vào khoảng không. Từ trên cây cự phủ phát ra một lực chống cự.
Vương Lâm thốt lên một tiếng kinh ngạc. Vào lúc này, cơ thể của hắn đang bị lực hút nhanh chóng kéo vào bên trong vòng xoáy. Vương Lâm lại giơ tay lại lên, tập trung toàn bộ linh lực, quát khẽ:
- Thu!
Cự phủ lại phát ra một sự chống cự, nhưng lần này thì Vương Lâm vẫn tóm được. Sự chống cự của cự phủ càng lúc càng mạnh, muốn giãy ra khỏi tay Vương Lâm. Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay trái hắn điểm nhẹ một tiếng. Nhất thời, mấy cái hồn phách màu vàng tía rít lên mà bay ra, bao vây lấy cự phủ.
Vào lúc này, một nửa cơ thể của Vương Lâm đã chui vào trong vòng xoáy. Trong khoảng khắc khi cả cơ thể bị hút vào trong, hắn túm lấy cây cự phủ thu vào trong túi trữ vật rồi sau đó biến mất khỏi Chu Tước tinh.
Nháy mắt, vòng xoáy liền biến mất. Trên mặt đất chỉ còn lại thi thể không đầy đủ của Cự Ma lão tổ. Cho mãi tới lúc chết, hắn cũng không có cơ hội giải phong ấn của tộc nhân. Chỉ đành trơ mắt nhìn tộc Cự Ma rớt xuống ngàn trượng.
Trong tinh không bên ngoài Chu Tước tinh, Vương Lâm đột nhiên xuất hiện. Sắc mặt hắn tái nhợt, không còn một chút huyết sắc.
- Thiên phú thần thông thật mạnh. Nếu Cự Ma lão tổ tới Anh Biến trung kỳ hay hậu kỳ thì trận pháp của ta sắp đặt trước cũng không thể ngăn cản.
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vỗ túi trữ vật. Nhất thời, Tinh La bàn bay ra. Hắn ngồi trên Tinh La bàn bay nhanh về phía Chu Tước tinh.
- Lý Nguyên Phong và Cự Ma lão tổ cũng đã bỏ mình. Việc này Chu Tước quốc sẽ biết rất nhanh. Chuyện quan trọng lúc này đó là giúp Uyển nhi vượt qua Thiên đạo Luân Hồi lần thứ hai.
Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lại lóe lên, tốc độ của Tinh La bàn tăng lên nhanh chóng.
Nửa tháng sau, Chu Tước tinh đã xuất hiện trong tầm mắt. Từ xa nhìn lại, Chu Tước tinh rất nhỏ. Bên cạnh nó còn có một tiểu tinh cầu. Đó là nơi mà Vương Lâm từ tiên giới trở về, do truyền tống sai lầm mà tiến vào đó.
Vương Lâm suy nghĩ một chút, chợt nảy ra một ý nghĩ. Phương hướng Tinh La bàn liền thay đổi bay về phía tiểu tinh cầu.
Tinh La bàn giống như một ngôi sao băng xuyên qua tầng khí bao quanh tinh cầu. Ngay lập tức, Vương Lâm nhìn thấy phía dưới là một vùng núi non liên tiếp.
Giữa không trung, Tinh La bàn đã mất đi tác dụng. Vương Lâm liền nhảy xuống mà phi hành. Tay phải hắn vẫy nhẹ, thu Tinh La bàn vào trong tay rồi để vào trong túi trữ vật.
Sau đó, hắn giống như một tia chớp, thoáng cái đã biến mất. Sau khi xuất hiện đã cách cả ngàn dặm.
Linh lực ở nơi đây không nồng đậm như Chu Tước tinh, có thể nói là rất nhạt. Hơn nữa bên trong lại ẩn chứa rất nhiều tạp chất, không thích hợp cho tu sĩ hấp thu.
Dọc theo đường đi, Vương Lâm không hề có chút cảm giác xa lạ đối với nơi này. Với tốc độ cực nhanh, chỉ sau một ngày, hắn đã tới đỉnh của một ngọn núi lớn. Sau khi hiện thân, Vương Lâm dụng thần thức đảo qua xung quanh liền thấy ngay một tòa truyền tống trận trên đỉnh núi.
- Vẫn còn đây! - Vương Lâm đứng bên ngoài truyền tống trận quan sát một chút.
Năm đó, khi hắn rời khỏi tiên giới bị truyền tống tới đây qua cái truyền tống trận này. Đồng thời, khi rời đi cũng là xuyên qua nó mà đi.
- Ta giết Lý Nguyên Phong và Cự Ma lão tổ chắc chắn sẽ gây ra sự chú ý. Bây giờ không nên quay về vội. Cứ ở đây tu luyện vài năm, sau đó lặng lẽ trở về là hay nhất. - Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, khoanh chân ngồi xuống. Từ thân thể của hắn thoáng cái đã phân ra làm hai.
Ánh mắt của bổn tôn lạnh như băng. Sau khi dậm chân một cái, thân thể bổn tôn liền dung nhập vào trong lòng đất.
Kích thước của tinh cầu chỉ khoảng một phần mười của Chu Tước tinh. Với thân thể tam tinh Cổ Thần của bổn tôn hoàn toàn có thể chịu được toàn bộ áp lực. Bổn tôn chui thẳng xuống tâm của tinh cầu, lặn vào trong nham thạch nóng chảy nơi tâm của tinh cầu. Sau đó, bổn tôn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thổ nạp để hấp thu.
Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, một luồng ánh sáng màu hồng từ bên trong bay ra. Sau khi xuất hiện trước mặt hắn liền hóa thành một cây cự phủ.
Từ trên thân cự phủ tản ra một vầng ánh sáng màu hồng, cùng với sát khí. Vương Lâm nhìn chằm chằm thanh cự phủ một lúc. Thần thức thoáng động định lưu lại một đạo ấn ký trên thân nó. Nhưng thần thức vừa mới chạm tới, nhất thời môt luồng lực mạnh mẽ từ bên trong truyền ra, đánh văng thần thức của Vương Lâm.
- Có ý tứ! - Một tia sáng trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hai tay hắn bắt quyết, nguyên thần lập tức xuất khiếu đối mặt với cự phủ. Bất ngờ, nguyên thần há miệng hút một cái khiến cho cự phủ lập tức run rẩy. Cuối cùng, cự phú hóa thành một tia sáng màu hồng bị nguyên thần nuốt vào.
Trong cơ thể Nguyên Thần vào lúc này có hai vật. Một cái là thập tức hồn phiên và cái thứ hai chính là cây cự phủ màu hống. Nguyên thần của hắn thoáng động lại chui vào bên trong cơ thể.
- Trong cây phủ này chắc chắn có phủ hồn. Ta cũng chẳng cần phải bức nó ra làm cái gì. Lấy hồn phiên áp chế, nguyên thần tế luyện. Để ta xem phủ hồn có thể chịu đựng được bao nhiêu. - Vương Lâm cười lạnh, xuất ra một túi trữ vật.
Cái túi trữ vật này đúng là của Cự Ma lão tổ. Tay phải hắn phất nhẹ một cái, lưu lại thần thức của bản thân. Sau khi dụng thần thức đảo qua, tất cả những vật phẩm trong túi đều hiện ra trong đầu hắn.
Trong túi trữ vật của Cự Ma lão tổ có rất nhiều đồ tốt. Tiên ngọc có mấy chục khối, và một ít Cực phẩm linh thạch.
Pháp bảo cũng có một ít. Chỉ có điều uy lực của chúng đều chưa tới mức xuất chúng. Dù sao thì đối với tộc Cự Ma, pháp bảo chính thức của bọn họ là thân thể. Một số ngoại vật có nhưng cũng không sử dụng nhiều lắm.
Tuy nhiên, cũng có hai thứ thu hút sự chú ý của Vương Lâm.
Một trong hai thứ đó là cái bình ngọc màu đỏ. Trong bình đỏ đó có một thứ chất lỏng đỏ như máu. Vương Lâm nhìn kỹ một chút rồi khẳng định đó đúng là máu thật. Tuy nhiên, khi hắn cảm nhận nó chợt có cảm giác như trước đây đã từng gặp qua.
Cái bình ngọc đó nằm gọn trong một góc của túi trữ vật.
Cầm bình ngọc, Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi bất chợt một tia sáng lóe lên trong mắt hắn. Hắn nhớ tới năm đó khi diệt Đằng gia của Triệu quốc, trên thân thể của một tộc nhân Đằng gia cũng có vật tương tự.
- Trong vật đó ẩn chứa một chút máu của Cổ Thần. Năm đó, sử dụng chút màu đó có thể thi triển ra thuật thần thông của bộ tộc Cổ Thần. - Ánh mắt Vương Lâm có một chút hưng phấn.
- Tuy bổn tôn tu luyện Cổ Thần quyết trở thành Cổ Thần nhưng vẫn tự dựa vào bản thân mà tu luyện. Năm đó cũng chỉ được truyền thừa ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, không được truyền thừa lực lượng, vì vậy mà một số thuật thần thông lại không thể thi triển. Vật này bất luận là cho bổn tôn hấp thu hay thi triển thuật thần thông đầu là vật hiếm có. Có được thứ này, thì trận chiến vừa qua có mất bao nhiêu thứ cũng đều đáng giá.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận đặt cái bình nhỏ đó vào trong túi trữ vật của bản thân.