- Ngươi dám!?
Tay lão già vừa giơ lên, đột nhiên toàn thân phát lạnh, toàn thân toát ra mồ hôi chảy ròng ròng. Ở phía trước hắn, một thanh niên áo trắng không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Lão già vội vàng buông Chu Như ra, cung kính nói:
- Tiền bối, vãn bối… Không chờ hắn nói xong, Vương Lâm vung tay áo lên, thân mình lão già giống như bị một cỗ cuồng phong thổi bay, biến mất ở phía xa xa.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn Chu Như. Từ một năm trước hắn để Thiết Nham về Vân Thiên Tông, còn chính mình tự thân thủ hộ Chu Như. Cảnh tượng hôm nay hắn đã nhìn thấy hết, vốn định lập tức ra tay nhưng hơi cân nhắc một chút liền dừng lại. Chờ đợi lão đạo đem Chu Như từ bên người cha mẹ cô bé đi ra rồi mới xuất hiện.
Nhìn thấy Vương Lâm, vẻ sợ hãi trong ánh mắt của Chu Như liền biến mất, thay vào đó là một cỗ mê man thật sâu.
- Thúc… Thúc… Thúc… Thanh âm của Chu Như thanh thuý nói.
- Thúc thúc… Vương Lâm than nhẹ, dịu dàng nói:
- Cùng đi với thúc thúc nhé!?
Vẻ mê man trong mắt của Chu Như càng đậm. Cô bé nhìn Vương Lâm, không hiểu vì sao vị thúc thúc trước mặt này khiến cô bé có cảm giác cực kỳ không muốn rời xa, gật gật đầu.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ phức tạp, ôm lấy Chu Như, vung tay lên, một đạo linh quang bao bọc lấy cô bé như sợ gió lạnh trong khi phi hành sẽ khiến cô bé đông lạnh.
Thân mình hắn nhảy lên, ôm lấy Chu Như, dần biến mất ở phía chân trời!
Dưới Tiên ngọc bảo tháp, Vương Lâm ôm Chu Như xuất hiện ở nơi đây, bên cạnh có một toà nhà bằng đá, so với năm đó vẫn như cũ.
- Về đến nhà rồi!
Vương Lâm buông Chu Như xuống, hạ giọng nói.
Chu Như im lặng gật đầu, đôi mắt to tò mò nhìn bốn phía nhưng cũng không đi sờ soạng lung tung, chỉ đứng ở bên người Vương Lâm.
Bất kể Vương Lâm đi đâu, cô bé đều dán chặt sau người hắn. Dù là Vương Lâm ngồi xuống, cô bé cũng sẽ im lặng ngồi bên cạnh, ánh mắt hiện lên một tia mê man.
Ban đêm, khi Chu Như ngủ rồi, Vương Lâm ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Như đang ngủ mơ, hạ giọng nói:
- Uyển nhi, hiện tại Nguyên Anh của ngươi không ổn định, trí nhớ không thể hồi phục. Đợi ngươi đến mười chín tuổi tự nhiên sẽ khôi phục lại.
Hắn nhìn Chu Như, cảnh tượng năm đó của hắn và Lý Mộ Uyển lần lượt hiện về trong đầu hắn.
Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm đắp chăn cho Chu Như rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Như không như hắn, chỉ cần ngồi xuống là có thể bổ sung những nhu cầu của cơ thể. Đối với một đứa bé ba tuổi, thực vật chính là thứ thiết yếu để cho thân thể nó phát triển.
Vương Lâm ở ngoài nhà đá, dùng pháp thuật tạo ra một gian nhà bếp. Trong gần năm trăm năm qua, hắn chưa từng làm cơm. Sau khi đi ra ngoài một chuyến, mua về số lượng lớn các loại thực vật, tự thân Vương Lâm làm cơm cho Chu Như.
Sáng sớm, Chu Như mở ra hai mắt, cái đầu tiên nhìn thấy đó là Vương Lâm đang đả toạ bên cạnh cô bé. Nó chống cằm im lặng nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm mở ra hai mắt, xoa xoa đầu Chu Như, cười nói:
- Có đói bụng không?
Chu Như gật gật đầu.
Tay phải Vương Lâm triệu hồi, một bát cơm bay lại trong tay, đưa cho Chu Như ăn. Nó mở to hai mắt, nói:
- Thúc thúc, cái bát này sao lại bay được?
Vương Lâm mỉm cười, không nói gì mà chỉ nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm chìm đắm vào cuộc sống như thế. Qua từng ngày, Chu Như chậm rãi lớn lên. Một cảm giác như năm đó hắn Hoá Phàm dần dần dâng lên trong lòng hắn.
Đó là một chút yên bình, một chút bình thản.
Một ngày nọ, Vương Lâm đang đả toạ thổ nạp, bỗng nhiên trong gian nhà đá truyền lên một tiếng thét kinh hãi. Vương Lâm loé lên, lập tức tiến vào trong phòng. Chỉ thấy Tiểu Như nhi nằm trên giường, tấm chăn bị cô bé đạp sang một bên, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt. Trên khuôn mặt lộ ra vẻ vật lộn.
- Thúc thúc… Cứu con… Thúc thúc… Cha… Mẹ… Tay phải của Vương Lâm đặt lên mi tâm của Chu Như, chậm rãi đưa vào một tia linh lực. Dần dần, Chu Như dần bình phục, mở hai mắt ra. Ánh mắt của cô bé sáng như sao.
Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, cô bé lập tức khóc oà lên, thút thít. Vương Lâm không khỏi mỉm cười. Hoá ra co bé gặp ác mộng. Trong giấc mơ, cô bé rơi vào một chỗ tối om, nhìn không thấy gì cả. Cha mẹ bỏ rơi cô bé, thúc thúc cũng bỏ đi, chỉ còn lại một mình cô bé.
- Cầm lấy cái này, sau này nếu ngươi gặp những chuyện như vừa rồi, ngươi hãy lắc cái chuông lên.
Từ trong túi trữ vật Vương Lâm lấy ra một cái chuông, đặt trong tay cô bé.
Cái chuông này chính là lấy được của Khâu Tứ Bình. Sau mấy ngày nghiên cứu, phát hiện chiếc chuông này cùng một loại với kiện Linh Đang Pháp bảo của thượng cổ tu sĩ trước đây.
Sau khi nghiên cứu, từ ba cái chuông này Vương Lâm phát hiện ra mấy cái ấn quyết. Sau khi nếm thử phương pháp sử dụng một chút, hắn rất vừa lòng với uy lực của nó.
Càng đặc biệt là giữa ba cái chuông này có được một sự liên hệ kỳ lạ. Chỉ cần rung chuông, bất kể là ở nơi nào, hắn đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Mặt khác, từ trong túi trữ vật của Khâu Tứ Bình, Vương Lâm còn phát hiện ra một cái vỏ kiếm.
Khi thấy được vỏ kiếm này, Vương Lâm lập tức lấy ra ba cái vỏ kiếm trong túi trữ vật của mình. Sau khi so sánh, bốn cái vỏ kiếm này giống nhau như đúc, chỉ có hoa văn trên đó có chút khác biệt.
Năm tháng dần trôi, nháy mắt đã qua hai năm!
Chu Như đã được năm tuổi.
Hai năm này, Vương Lâm không ít lần phải dở khóc dở cười. Cô bé không còn như trước kia, cứ hay im lặng, mà đã bắt đầu có chút bướng bỉnh. Những khi Vương Lâm không bên cạnh, cô bé liền đem chuông ra chơi đùa. Chỉ cần cái chuông thoáng động, Vương Lâm sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh cô bé.
Đối với hành vi này của đứa nhỏ, Vương Lâm có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì. Tuy nhiên sau vài lần, Chu Như cũng linh mẫn nhận ra, sẽ không rung lên nữa mà đem nó nâng niu để trong lòng ngực, luôn đặt bên người, coi như là một bảo bối.
Hai năm này, Vương Lâm cũng có một lần mang cô bé trở lại gặp cha mẹ, chẳng qua là lúc cha mẹ cô bé đã ngủ say.
Một ngày nọ, Vương Lâm đả toạ bên ngoài gian nhà đá, khi mở mắt ra thấy Chu Như đang rón ra rón rén từ trong bảo tháp đi ra, trong tay cô bé cầm một cái bát. Sau khi thấy Vương Lâm, cô bé nhè lưỡi ra một cái, chạy đến bên cạnh hắn nói:
- Thúc thúc, vừa rồi con đến gặp thần tiên tỷ tỷ nhưng cô ấy không ăn cơm.
Khi Chu Như được bốn tuổi, cô bé trộm chạy lên nhìn thấy nữ thi áo trắng trên bảo tháp. Sau đó, cô bé cứ ghi nhớ trong lòng, thỉnh thoảng còn chạy lên nhìn nữ thi này, không hề biết đến sợ hãi.
Thậm chí có một lần, cô bé mang theo bát cơm mà Vương Lâm đưa cho, muốn đem cho nữ thi này ăn.
Đối với việc này, Vương Lâm lại dở khóc dở cười, nhưng cũng không trách mắng cô bé. Dù sao Chu Như còn nhỏ tuổi, hết thảy mặc cho nó muốn làm gì thì làm.
Chẳng qua chuyện ăn uống này, hắn cũng phải giải thích một phen cho Chu Như, nhưng cuối cùng Chu Như vẫn không rõ vì sao tỷ tỷ áo trắng lại luôn ngủ, không ăn cơm.
- Thần tiên tỷ tỷ không ăn cơm, lần sau không cần mang cơm lên cho tỷ ấy nữa.
Vương Lâm bất đắc dĩ nói. Hắn cảm thấy chuyện này có chút loạn rồi. Không ngờ cô bé Chu Như lại gọi nữ thi kia là thần tiên tỷ tỷ, gọi mình là thúc thúc… Nếu một ngày kia, Chu Dật từ Đại La tinh trở về không biết khi nghe được như thế sẽ có biểu tình như thế nào?!
- Thế nàng không đói bụng sao? Nếu một ngày con mà không ăn cơm thì sẽ thấy rất đói.
Tiểu Như nhi mở to đôi mắt tròn to của cô bé thấy khó hiểu hỏi. Sau đó lại nói:
- Con đem bát cơm đặt bên cạnh tỷ để khi nàng tỉnh dậy sẽ ăn. Thúc không được cản con đâu đó.
Vương Lâm cười khổ, đang muốn nói chuyện bỗng nhiên thần sắc khẽ động, nhìn về phía xa xa, trong miệng nói:
- Tiểu Như nhi, vào trong tháp!
- Ah, người xấu lại tới nữa sao?! Bọn họ thật đáng ghét, cuối cùng vẫn tới!
Chu Như nhu thuận gật đầu, cầm lấy bát cơm, đi vào lại trong tháp.
Ở một năm trước, lục tục có những tu sĩ đến từ các tu chân quốc khác dùng chiêu bài khiêu chiến muốn đánh một trận với Tằng Ngưu.
Đối với những người này, ban đầu Vương Lâm cũng không để ý, mở ra bảo tháp ý cảnh khiến những người này căn bản không thể tiến vào. Nhưng những người này không những không biết chừng mực, lại càng làm càn. Tuy không vào được nhưng lại chiếm cứ ở những đỉnh núi xung quanh, trắng trợn múa máy pháp bảo công kích về nơi này.
Có một lần vào ban đêm, Chu Như đang ngủ thì bị tiếng động của những pháp bảo này làm cho bừng tỉnh, khóc oà lên.
Lúc ấy, thân mình Vương Lâm chợt loé lên, đạp chân bước ra ngoài. Khi trở về, bên ngoài sơn cốc hiện ra bảy cái đầu lâu vấy đầy máu. Từ đó về sau, vào ban đêm bên ngoài tuyệt đối không có tiếng động nào.
Chẳng qua, người khiêu chiến vẫn đến không dứt. Thậm chí còn có một số Hoá Thần kỳ tu sĩ đã thành danh.
Sau lần đó, đối với những người khiêu chiến, Vương Lâm tuyệt đối không lưu thủ. Tới một người, giết một người. Dần dần, những người khiêu chiến ngày càng ít, tuy vậy vẫn còn một số.
- Tằng Ngưu, Liêu Phàm của Tuyết Vực quốc, mang Vũ phiến Dư bảo cho ta!
Một thanh âm cực kỳ lạnh lẽo từ trong thung lũng chậm rãi truyền đến.