Tiên Nghịch

Chương 1784: Hồn Khải tán



Bốn Lục Ma sứ giả giờ phút này thần sắc lộ vẻ sợ hãi, bị cuốn đi trong không trung. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không chút do dự vội vàng chia nhau lao về bốn hướng.
 
Vừa lao đi, bốn người đều thi triển những thần thông bất đồng. Chỉ thấy trong bống người thì có hai người xuất ra Pháp Bảo, lần lượt là một con hạc giấy màu lục và một cây phất trần màu trắng.
 
Hai người đứng lên Pháp Bảo, triển khai tốc độ nhanh nhất lao đi. Còn hai Lục Ma sứ giả khác thì một người cắn lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, cả người tỏa ra lục quanh chói mắt. Sau khi dung hợp với đám máu tươi kia thì trong nháy mắt đã lao ra ngàn dặm.
 
Lục Ma sứ giả cuối cùng hai tay bắt quyết, thân thể bỗng nhiên xoay tròn, trong nháy mắt đã hình thành một cơn lốc nối liền thiên địa, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía xa xa.
 
Phương pháp của bốn người không giống nhau nhưng tốc độ lại cực nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt khi Vương Lâm từ sâu trong nền đất đi ra là bốn người đã không còn thấy được bóng dáng.
 
Nhưng Vương Lâm sao lại có thể để cho bọn họ đào tẩu. Thanh Ngưu lão tổ đưa ra yêu cầu giết ba tu sĩ Không Kiếp trung kỳ, lúc này hắn muốn hoàn thành trên bốn người này. Giờ phút này ngẩng đầu lên, hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, bước một bước về hướng đông.
 
Sóng gợn lan ra dưới chân hắn, thân ảnh trong nháy mắt liền biến mất.
 
Lúc xuất hiện thì Vương Lâm đã ở ngay phía trước Lục Ma sứ giả hóa thành cơn lốc. Trong tích khi hiện ra, tay phải hắn vung lên, vung mạnh về phía sau, thế như lôi đình, ầm ầm đánh tới!
 
Một kích này khiến thiên địa ầm vang. Bàn tay Vương Lâm bất ngờ bị sấm sét thay thế, tỏa ra ánh sáng chói mắt, hóa thành một lôi cầu khổng lồ. Ở bên cạnh lôi cầu này còn có rất nhiều tia chớp lóe lên, thoạt nhìn thấy mà giật mình.
 
Lôi cầu nọ dùng tốc độ cực nhanh, trực tiếp va chạm với Lục Ma sứ giả hóa thân thành cơn lốc kia.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng trong thiên địa. Sấm sét trong nháy mắt khi đụng tới cơn lốc kia liền sụp đổ. Những tia chớp vô tận hóa thành vô số tấm lưới lớn, đồng thời bao phủ và hủy diệt cơn lốc kia, bao trùm thân thể Lục Ma sứ giả vẻ mặt đầy sợ hãi kia.
 
Tiếng xoẹt xoẹt không ngừng được truyền ra. Lục Ma sứ giả phun một ngụm máu tươi, phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể bị lưới sét hoàn toàn bao phủ, nhanh chóng lao xuống mặt đất.
 
Cảnh tượng này nhìn từ xa xa trông thật kinh người. Lưới sét giống như mạng nhện, cuốn lấy Lục Ma sứ giả, mang thân thể hắn trong nháy mắt ấn xuống đất, phong ấn hắn.
 
Trong tích tắc khi lưới sét này được Vương Lâm thi triển, thân thể hắn đột nhiên thầm run lên, khí tức toàn thân có dấu hiệu giảm bớt. Vương Lâm mơ hồ hiểu ra, đây là dấu hiệu thời gian mặc Hồn Khải của hắn sắp hết.
 
Dùng lưới sét phong ấn Lục Ma sứ giả xong, để mặc hắn giãy giụa,trong thời gian ngắn cũng không thể thoát ra, Vương Lâm dùng tu vi Không Kiếp sơ kỳ phóng ra lồi bản nguyên và cấm chế bản nguyên dung hợp thành phong ấn tấm lưới sét xong, thân thể lại bước về hướng tây.
 
Một bước này hạ xuống, thân thể liền lập tức biến mất.
 
Ở hướng tây của Cực Thiên thảo nguyên, Lục Ma sứ giả đang ngồi trên con hạc giấy, thần sắc sợ hãi, lúc này triển khai tốc độ cao nhất, điên cuồng bỏ chạy.
 
Cảnh tượng hắn vừa nhìn quá sức kinh người, khiến hắn vô cùng sợ hãi. Bọn họ tới đây là chấp hành nhiệm vụ của lão tổ giao cho, giết Vương Lâm.
 
Dù là có chuyện ngoài ý muốn, Vương Lâm có được Thiên Ngưu Hồn Khải nhưng hắn cũng chỉ cảm thấy nghiêm trọng chứ không sợ hãi. Dù sao thì hắn cũng chỉ cần gắng gượng một lúc, đợi tới khi Thiên Ngưu Hồn Khải tan đi là được.
 
Nhưng trong tích tắc khi hắn thấy Vương Lâm thi triển tín thuật thì hắn đã hiểu rõ. Người này tuyệt không đơn giản!
 
Đại Thiên Tôn mới thi triển được tín thuật, hắn. Hắn không ngờ cũng có thể thi triển. Việc này quá trọng đại, phải chạy về bẩm báo lão tổ!
 
Trong nháy mắt khi ý niệm này hiện lên trong tâm thần hắn, đột nhiên đồng tử trong hai mắt co rút lại. Chỉ thấy phía trước hắn, hư không có sóng gợn lóe lên. Vương Lâm từng bước bước Lưu lại đi!
 
Hai mắt Vương Lâm lộ hàn quang, trong nháy mắt khi xuất hiện, tay phải giơ lên, tám đạo bản nguyên trong thân thể bất ngờ hóa thành tám sợi dây, từ trong lòng bàn tay bay ra, trong nháy mắt liền dung hợp, hóa thành một một quả cầu nhỏ bằng nắm tay.
 
Đây là lần đầu tiên sau khi Hồn Khải đưa tu vi của hắn lên tới Không Kiếp sơ kỳ, mạnh mẽ ngưng tụ bản nguyên, hướng về phía Lục Ma sứ giả kia bỗng nhiên vung lên.
 
Quả cầu do tám đạo bản nguyên dung hợp vô thanh vô tức bay thẳng về phía Lục Ma sứ giả.
 
Sắc mặt Lục Ma sứ giả trên con hạc giấy đại biến, hai tay lập tức bắt quyết, đồng loạt hướng về bầu trời nhấn một cái!
 
Lục Ma nhập thể!
 
Giọng nói chói tai vang lên, lộ vẻ sợ hãi vô cùng. Trong nháy mắt khi lời nói này truyền ra, chỉ thấy thân thể hắn tỏa ra lục quang ngập trời, tràn ngập toàn thân, va chạm với quả cầu bản nguyên.
 
Tiếng ầm ầm vang lên. Thân thể Vương Lâm nhoáng một cái lao về phía trước, huyết quang trong tay lóe lên. Huyết Kiếm biến ảo ra, dung nhập tu vi Không Kiếp sơ kỳ của hắn, hóa thành một cầu vồng máu kinh thiên, bỗng nhiên chém xuống!
 
Tiếng ầm ầm vang vọng không gian. Lục quang toàn thân Lục Ma sứ giả tan nát, thân thể từ mi tâm xuất hiện một sợi tơ máu, trực tiếp chia đôi thân thể, ngay cả Nguyên Thần bên trong cũng lập tức tử vong.
 
Huyết Kiếm trong tay Vương Lâm không ngừng run rẩy. Một nhát chém này nó đồng thời cũng hấp thu rất nhiều máu tươi trong cơ thể Lục Ma sứ giả, phát ra một tiếng kêu reo sắc bén.
 
Nó đã từng giết rất nhiều tiên nhân nhưng sau khi vào tay Vương Lâm. Đây là tu sĩ có tu vi cao nhất mà nó giết!
 
Trong nháy mắt khi Lục Ma sứ giả này tử vong, Thiên Ngưu Hồn huyễn hóa ra bên ngoài thân thể Vương Lâm, ngửa mặt lên trời gầm thét, tràn ngập hưng phấn, giống như Vương Lâm giết chết Lục Ma sứ giả kia đối với Thiên Ngưu là chuyện cực kỳ đáng vui mừng.
 
Đồng thời vào lúc Thiên Ngưu xuất hiện, hồn phách này liền hút một cái về phía thân thể Lục Ma sứ giả đã tử vong kia. Lập tắc một đám lục khí hóa thành hình dáng một con bọ cạp giãy giụa bị Thiên Ngưu nuốt sạch.
 
Vương Lâm sửng sốt nhưng thân thể không dừng lại chút nào. Bàn chân giơ lên, trong nháy mắt liền biến mất.
 
Ở phương bắc, một Lục Ma sứ giả phun máu tươi, dùng huyết độn thuật đang bỏ chạy. Trong lúc bỏ chạy, hắn không ngừng phun máu tươi, nhờ đó tốc độ càng lúc càng nhanh, hầu như hóa thành một đạo tàn ảnh, trong chớp mắt liền không thấy đâu nữa.
 
Đồng thời khi thân thể Vương Lâm xuất hiện, hắn thấy một vùng tàn ảnh lướt qua mắt rồi biến mất. Khi quay đầu nhìn lại. Đối phương đã hóa thành một điểm xanh mơ hồ dần ở phía xa xa.
 
Khí tức Không Kiếp sơ kỳ bên ngoài thân thể Vương Lâm lúc này càng không ổn định, mơ hồ có dấu hiệu tụt xuống, giống như sắp trở về Huyền Kiếp!
 
Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn chằm chằm vào Lục Ma sứ giả thứ ba đang đào tẩu. Tay phải giơ lên hướng về phía trước nhanh chóng điểm một chỉ.
 
- Định!
 
Một tiếng gầm nhẹ truyền ra từ miệng Vương Lâm. Một chỉ này khiến thiên địa lúc này như tối sầm lại, giống như có một luồng lực lượng kỳ dị truyền vào, trong nháy mắt khiến tất cả vạn vật dừng lại, bao gồm cả Lục Ma sứ giả thứ ba đã bỏ chạy rất xa Vương Lâm kia.
 
Thân thể hắn lúc này run lên, bỗng nhiên đứng lại tại chỗ.
 
Trong chớp mắt thân thể hắn dừng lại, huyết quang lóe lên. Huyết Kiếm kia lao vọt tới. Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân thể Lục Ma sứ giả này tan nát, bị Thiên Ngưu Hồn ở bên ngoài thân thể Vương Lâm hiện ra nhanh chóng cắn nuốt đám lục khí lan ra từ thi thể.
 
Phong ấn một người, giết hai người, khí tức trên thân thể Vương Lâm nhanh chóng tụt xuống, trở thành Huyền Kiếp ba bốn lần. Hắn nhìn về phía nam. Nơi đó là hướng một Lục Ma sứ giả bỏ chạy, trầm mặc một chút. Hắn bỏ qua đuổi giết người này mà xoay người trở lại vị trí Lục Ma sứ giả thứ nhất bị phong ấn trong lưới sét.
 
Một lát sau, ở hướng Lục Ma sứ giả bị phong ấn truyền ra tiếng rống hưng phấn của Thiên Ngưu. Nó liên tục nuốt liền ba đám lục khí từ Lục Ma sứ giả bay ra. Lục khí này đối với nó là vật đại bổ.
 
Còn cả Huyết Kiếm kia cũng sau khi giết ba Lục Ma sứ giả Không Kiếp trung kỳ, huyết quang bên ngoài càng đậm, mơ hồ có thể thấy trên kiếm kia hiện ra mấy ký hiệu cổ xưa.
 
Ký hiệu này không thuộc về tu sĩ mà thuộc về Cổ Tộc!
 
Đứng trên mặt đất, mái tóc bạc của Vương Lâm tung bay, tu vi lại tụt xuống, trở về Không Huyền trung kỳ, thần sắc hơi uể oải, bước tới một bước. Thân thể hắn dung nhập vào mặt đất. Đi thẳng tới Địa Cung sâu trong nền đất.
 
Cả đường lao đi, tu vi Vương Lâm lại tụt xuống lần nữa, trở thành Không Huyền sơ kỳ. Cuối cùng vào tích tắc khi hắn tiến vào trong Địa Cung, tu vi của hắn hoàn toàn khôi phục bình thường, lại trở thành Không Linh hậu kỳ như trước.
 
Thiên Ngưu Hồn Khải ở bên ngoài thân thể hắn đã sớm tan đi. Hóa thành vô số sợi tơ màu đen bao quanh toàn thân hắn, cuối cùng ngưng tụ lên bên phải khuôn mặt hắn, trở thành một biểu tượng Thiên Ngưu màu đen.
 
Biểu tượng đó lóe lên, khiến cho Vương Lâm lúc này trông khá quỷ dị.
 
Trong nháy mắt khi thân thể hắn tiến vào Địa Cung, bước chân run lên, cơ thể liền xuất hiện một cảm giác vô cùng suy yếu, giống như mất đi tu vi, trở lại thành phàm nhân vậy.
 
Hơn một ngàn tu sĩ bốn phía bao gồm cả đám người Viêm Loan, ánh mắt đều lộ vẻ sầu lo. Bọn họ không nhìn thấy chuyện xảy ra bên ngoài Địa Cung, chỉ có thể ở nơi này lo lắng đợi kết quả.
 
Sáu lão quái Không Kiếp trung kỳ, hai người chạy thoát, ba người chết.
 
Vương Lâm không biết lão già họ Triệu kia có phân thân, mà tử vong cũng không phải là do hắn tự tay giết chết nên không đề cập tới.
 
Hai tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ đều tử vong!
 
Ngoài bọn họ ra thì tất cả tu sĩ Lục Ma Châu trên Cực Thiên thảo nguyên toàn bộ đều hình thần câu diệt!
 
Vương Lâm chỉ nói ba câu, thân thể nhoáng một cái liền hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía động phủ, triệu ra khôi lỗi Dĩ Ti, lấy cấm chế phong kín động phủ, khoanh chân ngồi bên trong, phun ra một ngụm máu tươi.
 
Hắn không để ý tới bên ngoài động phủ, bởi ba câu nói của hắn mà tất cả tu sĩ đã hoàn toàn im lặng. Đám người này nhìn về phía động phủ của Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ kính sợ và rung động.
 
Thiên Ngưu Hồn Khải. Lại mạnh mẽ như vậy.
 
Đó là Hồn Khải sao.
 
Mọi người không xôn xao mà trầm mặc suy nghĩ, từ từ tản ra. Đám người Viêm Loan cũng trầm mặc, nhìn về phía động phủ của Vương Lâm với vẻ phức tạp, trở về bên trong cung điện, bắt đầu bế quan chữa thương. Dù sao trong trận chiến lúc trước bọn họ cũng đã có thương thế nhất định.
 
Thời gian thoáng cái đã qua bảy ngày!
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv