Tiên Nghịch

Chương 1288: Sơ ngộ Hỏa tước



- Chủ nhân, tu chân tinh nơi có trưởng lão của Lạc Sinh hội sinh sống cách chúng ra gần nhất là chủ tinh của trưởng lão thứ chín – Long Giáp Tộc. Nơi này tu sĩ đông đảo, tương đối hỗn loạn.
 
Lão giả Ám Hạt Tộc vừa dẫn đường vừa thấp giọng nói.
 
Trên đường Vương Lâm rất ít khi mở miệng. Hai người hóa thành một đạo cầu vồng rời khỏi tu chân tinh của Ám Hạt Tộc, bay nhanh trong tinh không.
 
Tâm thần Vương Lâm vẫn chìm đắm vào cảnh tượng trong con rối như trước, mơ hồ suy nghĩ nhưng lại còn cách một tầng sương mù, không thể hiểu rõ.
 
- Long Giáp Tộc tuy chỉ là tiểu tộc nhưng tộc nhân cũng có tới mấy ngàn, trong đó tộc trưởng Long Giáp Tộc tu vi đã đạt tới thiên nhân tứ suy, thi triển thần thông tộc ấn Long Giáp Tộc thì tu sĩ bình thường không thể phá vỡ lớp phòng hộ bên ngoài. Trong Lạc Sinh hội, trưởng lão Long Giáp Tộc là thanh danh hiển hách, Ám Hạt Tộc chúng ta nửa phần bất kính cũng không dám.
 
Lão giả Ám Hạt Tộc thấp giọng giới thiệu tất cả tin tức mà hắn biết đến liên quan tới Long Giáp Tộc cho Vương Lâm.
 
- Vậy Viêm hỏa dị tinh kia Long Giáp Tộc có buôn bán hay không?
 
Một hồi lâu, Vương Lâm hỏi.
 
- Có nhưng Hỏa Tước tộc sưu tầm vật ấy rất nhiều, ngay khi xuất hiện là họ sẽ không tiếc giá cao thế nào mà mà mua đi, người bên ngoài khó mà đấu lại được với bọn họ. Mà nếu muốn mua vật ấy hay con rối thì đều phải đi tới phường thị của Long Giáp Tộc Lão giả Ám Hạt Tộc vội vàng nói.
 
Tu vi hai người cũng không thấp kém, triển khai tốc độ chỉ cần mấy canh giờ là đã vượt qua tinh không, rời xa khỏi tu chân tinh của Ám Hạt Tộc. Lúc này cuối cùng trong tầm mắt của Vương Lâm hiện ra một tu chân tinh màu xanh.
 
Tu chân tinh này màu xanh tràn ngập, tỏa ra sinh cơ nồng đậm, rát nhiều linh lực vơà quanh, vượt xa so với Ám Hạt Tộc.
 
Hai người vừa tới gần thì trong tu chân tinh màu xanh bay ra ba đạo kiếm quang như cầu vồng, thẳng tới phía hai người. Trong ba đạo kiếm quang, đi tới trước là một lão giả. Người này mặc thanh sam, mỉm cười từ xa ôm quyền nói:
 
- Trưởng lão đã tính là Ám Hạt Tộc sắp tới đây nên cho ba người chúng tôi ở nơi này chờ đợi, xin mời tộc trưởng của Ám Hạt Tộc cùng vào với chúng tôi.
 
Hai người phía sau lão giả đều ôm quyền, nói năng cực kỳ khách khí.
 
Ám Hạt Tộc dù sao cũng là một trong ba trăm bảy mươi hai bộ tộc, tuy rằng không phải là trưởng lão của Lạc Sinh hội nhưng tuyệt đối những tộc nhân bình thường không dám coi thường. Lão giả Ám Hạt Tộc mỉm cười gật đầu, ôm quyền đáp lễ xong liền mời Vương Lâm đi trước, hắn đi theo sau, dưới sự dẫn đường của ba người Long Giáp Tộc tiến về phía tu chân tinh.
 
Ba người Long Giáp Tộc thấy hành động của tộc trưởng Ám Hạt Tộc như vậy thì đều vô cùng ngạc nhiên. Nhất là lão giả đi trước, ánh mắt liền lóe lên, cẩn thận đánh giá Vương Lâm vài lân, tuy nói không nhìn ra vấn đề gì nhưng trong lòng cũng đã lưu ý.
 
- Có thể khiến tộc trưởng Ám Hạt Tộc khách khí như vậy, người này tuyệt đối không thể xem thường… Mọi người hóa thành mấy đạo cầu vồng, dần dần tới gần tu chân tinh. Ngay khi sắp sửa đi vào trong tần khí quyển thì tâm thần Vương Lâm khẽ động, tùy ý liếc về phía tinh không phía sau.
 
Trong tinh không xuất hiện một mảng sóng gợn, không biết từ khi nào đã đi ra một nam tử trung niên. Ánh mắt nam tử trung niên này nhìn về phía Vương Lâm, lộ ra một nụ cười âm trầm.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, dường như không hề để ý , quay đầu theo đám người bước vào trong tầng khí quyển, biến mất hoàn toàn.
 
Gió thổi kịch liệt gào thét bên người, tạo nên cuồng phong khắp trời. Trong lòng Vương Lâm lúc này rất âm trầm. Nam tử trung niên kia nhìn về phía hắn khiến hắng cảnh giác, cho nên mới quay đầu lại nhìn.
 
Vừa nhìn một cái liền khiến tâm thần Vương Lâm âm trầm hẳn. Bộ dáng của đối phương chính là một trong ba người tu vi bước thứ ba truy đuổi Thác Sâm khi Vương Lâm mới bước vào Thái Cổ Tinh Thần đã gặp!
 
Giờ phút này tại Điên Lạc lại gặp phải đối phương, Vương Lâm lập tức phán đoán ra, người này cũng không phải là tộc nhân của vùng đất Điên Lạc mà đến từ Thái Cổ Tinh Thần!
 
Ngay khi đối phương là tu sĩ bước thứ ba tiến tới nơi này, mục đích chẳng cần đoán thì Vương Lâm cũng đã rõ ràng!
 
- Hắn nhất định là vì giết mình mà mới tới đây…chẳng qua hắn hắn không phải là bản thể, nếu không thì vừa rồi cũng không thể hiện ra khí tức thiên nhân đệ ngũ suy…đương nhiên cũng có khả năng hắn ẩn dấu tu vi…mà người này đối với vùng đất Điên Lạc này cũng cực kỳ kiêng kỵ, nếu không vừa rồi hắn đã ra tay rồi… Trường Tôn hội truy kích thật nhanh…thiên nhân đệ ngũ suy sao… Ánh mắt Vương Lâm lộ ra chiến ý, cười lạnh lẽo theo mọi người đi xuyên qua tầng cuồng phong, tiến vào trong tu chân tinh.
 
Bên ngoài tu chân tinh của Long Gáp Tộc, ở giữa tinh không, Tư Mặc Tử thu hồi ánh mắt, nụ cười mỉm cười ở khóe môi vẫn chưa tiêu tán. Hắn không ngờ mình vừa mới tới vùng đất Điên Lạc đa lại có thể gặp người muốn bắt. Hình dáng vào khí tức của đối phương, sớm đã được Vân Lạc địa ti tính ra rồi, truyền lại cho hắn, liếc mắt một cái là có thể nhận ra thân phận đối phương.
 
- Đáng tiếc là nơi này động thủ hơi khó khăn, nếu là để cho Điên Lạc đại đế xuất hiện thì không ổn…nhưng người này nếu ở trên tu chân này thì hắn khó thoát rồi! Chỉ cần tìm được lý do thỏa đáng bắt đi là được!
 
Tư Mặc Tử mỉm cười, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía xa xa. Đột nhiên từ phía sau có một thân ảnh gào thét lao tới, trong tiếng cười dài, hóa thành một lão giả tóc bạc tang thương. Lão giả này mặc lam bào, từ trong tu chân tinh của Long Giáp Tộc bay ra.
 
- Tư Mặc Tử tiền bối, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như xưa!
 
Lão giả này tiếng cười hào sảng, trong khi di chuyển khiến thiên địa nguyên lực bốn phía chuyển động, lộ ra khí tức của thiên nhân tứ suy.
 
- Tôn đạo hữu nói đùa rồi, từ biệt mấy trăm năm, hôm nay lão phu lại tới quấy rầy rồi.
 
Tư Mặc Tử cười ha hả, ôm quyền nói.
 
- Tiền bối nói đùa rồi. Làm gì có chuyện quấy rầy chứ. Người và ta quen biết đã lâu. Năm đó nếu không có Tư Mặc Tử tiền bối chỉ điểm thì lão phu sợ đã chết trong tam suy. Tư Mặc Tử tiền bối, xin mời tới động phủ của lão phu!
 
Lão giả ôm quyền cười nói. Hắn thân là trưởng lão thứ chính của Lạc Sinh hội, bình thường không hỏi thế sự, vốn ở trong động đả tạo nhưng khi nhận được thần niệm truyền âm của Tư Mặc Tử thì lập tức tới đây.
 
Hai người vừa cười vừa nói, hướng về tu chân tinh bước đi, thân ảnh dần dần biến mất.
 
Vương Lâm và tộc trưởng Ám Hạt Tộc sau khi tiến vào tu chân tinh, ba người Long Giáp Tộc dẫn đường liền ôm quyền cung kính cáo lui. Ba người bọn họ sau khi rời đi, lão giả Ám Hạt Tộc liền vội vàng mang Vương Lâm tới một địa thành phía đông của tu chân tinh này.
 
- Chủ nhân. Nếu muốn mua con rối hoặc Viêm hỏa dị tính thì chỉ có thể tới phường thị phía đông này. Nơi đó có cửa hàng của Long Giáp Tộc. Ta mỗi lần tới đây nếu không có hội đấu giá khổng lồ nào thì cũng đều đi tới nơi này.
 
Lão giả Ám Hạt Tộc đi trước, thấp giọng nói.
 
Vương Lâm hơi gật đầu nhưng trong lòng dần dần tràn ngập sát khí. Hắn tới đây vốn là định mua một ít con rối cao giai về nghiên cứu, nếu có thể gặp Viêm hỏa dị tinh thì cũng mua một ít.
 
Vật ấy đối với Chu Tước đệ tứ biến của hắn có tác dụng đẩy mạnh, nếu hấp thụ một lượng lớn thì amnh lại rất nhiều lợi ích. Mặt khác Viêm hỏa dị tinh cũng có liên quan tới việc hắn thu hoạch Hỏa Tước tộc bổn nguyên.
 
Nhưng sau khi nhìn thấy Tư Mặc Tử, Vương Lâm lại thay đổi chủ ý. Đối phương nếu đã đuổi giết tới đây hiển nhiên mình rất khó bỏ chạy. Mà Vương Lâm cũng không định bỏ chạy. Hắn muốn ở nơi này đánh với đối phương một trận!
 
- Người này đuổi giết mình nhưng vì có chút đố kỵ nên vừa rồi mới không ra tay. Hắn tới nơi này tất nhiên là chuẩn bị kỹ lượng một chút lý do có thể diệt sát mình…hắn đã có sự cố kỵ thì mới là tốt nhất…tu vi của thiên nhân ngũ suy, hiển nhiên là không muốn thể hiện ra lực lượng của bước thứ ba, hoặc đây chỉ là phân thân của hắn mà thôi… Nếu thật sự là phân thân mà dám đuổi giết ta thì ta nhất định khiến hắn diệt vong, lấy chuyện đó mà cảnh báo hắn! Chẳng qua trước khi chiến đấu phải chuẩn bị một chút. Dù sao tu vi nguyên nhân ngũ suy cũng rất cao cường, tuyệt đối không đơn giản. Ta tuy rằng lôi bổn nguyên đại thành nhưng vãn phải cẩn thận!
 
Thần sắc Vương Lâm lạnh lẽo, sau khi biết được phương hướng tiếp theo, hắn liền mang theo lão giả Ám Hạt Tộc, tốc độ dột nhiên tăng mạnh, đảo mắt một cái đã tới trên bầu trời thành trì phía đông, hóa thành hai đạo cầu vồng bay vụt xuống phía dưới.
 
- Mau mau dẫn đường!
 
Buông lão giả ra, Vương Lâm trầm giọng nói.
 
Lúc này lão giả Ám Hạt Tộc thấy trên người Vương Lâm tràn ngập sát khí, tâm thần chấn động, lập tức mang Vương Lâm vào trong thành trì, lao nhanh đi, không bao lâu đã tới trước một lầu các cao vút.
 
Lầu các này nhìn rất cổ kính. Hai người vừa tiến vào thì lập tức trong lầu các có một người đi ra. Người này chính là một nữ tử, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, trông rất quyến rũ. Người này vừa mới tiến ra đã có một làn gió thơm thổi tới.
 
- U, không phải là tộc trưởng Ám Hạt Tộc.
 
Ánh mắt nàng đảo qua người Vương Lâm một chút, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc khó phát hiện.
 
Lão già Ám Hạt Tộc cười ha hả, ôm quyền nói:
 
- Hôm nay lão phu chỉ dẫn đường, mang vị đạo hữu này tới đây!
 
Nử tử che miệng cười, cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần, cúi người nói:
 
- Mời đạo hữu lên lầu nói chuyện. Nếu có cần vật gì thì xin mời cứ nói.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, hơi ôm quyền, đi theo nữ tử lên lầu hai. Lầu hai không lớn, chỉ đặt vài chiếc ghế cổ kính đẹp đẽ. Vương Lâm ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía nữ tử kia.
 
Lão giả Ám Hạt Tộc đứng phía sau Vương Lâm, không dám ngồi xuống.
 
Nữ tử thấy cảnh này trong ánh mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc, cúi đầu nhẹ giọng nói:
 
- Không biết đạo hữu mua thứ gì?
 
- Viêm hỏa dị tinh!
 
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, ánh mắt rời khỏi người nữ tử này, rơi vào lối vào lầu hai, trong mắt hiện lên một tia sáng.
 
- Lão phu cũng muốn mua Viêm hỏa dị tinh!
 
Trong nháy mắt khi Vương Lâm vừa nói ra, từ lối vào lầu hai truyền tới một tiếng nói lạnh như băng. Ngay sau đó có một người đi lên.
 
Người này mặc áo bào đỏ rực, tóc bạc phất phơ nhưng trong cơ thể lại dường như ẩn chứa cả một biển lửa, từ bên ngoài đi vào lập tức khiến cho nhiệt độ của lầu các tăng vọt.
 
Nhất là hai chân người này đạp lên bậc thang lại để lại vết chân là lửa. Ngọn lửa không cháy tới thang lầu, dường như cháy trong không khí, sau đó dần dần tiêu tan.
 
Ở mi tâm người này không ngờ có ấn ký ngọn lửa! Ngọn lửa này rất sống động, dường như đang bùng cháy! Hắn đi tới lầu hai, ánh mắt va chạm với ánh mắt của Vương Lâm.
 
- Vị đão hữu này, Viêm hỏa dị tinh hay là tặng cho lão phu đi.
 
Vương Lâm mỉm cười.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv