Sách này trang của nó được làm bằng vàng, chỉ đóng bằng bạc, vô cùng tinh xào. Có rất nhiều nguyên lực lưu chuyển trên trang sách, nhưng không thấy rõ chữ viết trên đó. Hơn nữa sách này gây ra cảm giác như là bảo vật của tiên gia, dường như trong đó có ân chứa Tiên Khí.
Thuần kia cồng kềnh mà thô kệch, giống như thuẫn đá do người nguyên thủy điêu khắc mà thành, nhìn qua cảm nhận được khí thế thiên địa trong đó.
Đá kia phát ra linh quang ngũ sắc, biến hóa không ngừng.
Luồng sương mù toát ra quỳ khí dày dặc, quỷ dị vô cùng, dường như do vô số châu chấu bay lượn tạo thành, có uy năng có thể hấp thu hết thảy huyết nhục.
Phong Hồn Phách nói:
- Sách này chính là Kim Hiết vấn Đạo kinh, truyền thuyết là chí bảo của Tiên Giới, Vô Tự Thiên Thư, rất ít người có khả năng xem hiểu. Bất quá người nào xem hiểu đều có khả năng ngộ ra tiên thuật vô thượng, sách này là do Tiên Thiên Linh Bảo luyện chế mà thành.
- Thuần này có tên là Hoàn Tâm thuẫn, là di bảo từ thời thượng cổ, pháp bảo cửu giai luyện chế thành Tiên Thiên Linh Bảo, có thể phòng ngự hết thảy công kích của cường địch.
- Đá này là Ngũ Thài thạch, truyền thuyết là do Đại thần Nữ Oa luyện chế, dùng làm vật vá trời.
- Luồng sương mù này tên là u Minh Quỷ Vương vụ, là Tiên Thiên Linh Bảo do ta lấy được ở u Minh Quỷ Giới.
- Ngươi thấy thế nào, nếu như một đổi một, ta sẽ bù cho ngươi một món bảo vật trị giá ngàn vạn linh thạch. Nếu đổi hai món, ngươi có thể tùy ý chọn thêm một món trong số bảo vật của ta.
Tiên Thiên Linh Bảo có vô số chúng loại, mỗi loại đều có chồ ảo diệu của riêng nó, nhưng trên tổng thể có thể được chia làm mấy loại.
Một loại giống như thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành, giống như Thái Cực Đồ, Càn Khôn Kính, thế giới Âm Dương, trong đó chúng ta sinh ra thế giới Tiên Thiên, có diệu dụng thần kỳ vô cùng.
Một loại khác là Tiên Thiên Linh Bảo có được rất nhiều Tiên Thiên linh khí. có thể thoải mái sử dụng, giống như Tuyết Hồn Châu, Ngũ Thài Thạch. Vạn Niên Mộc Tâm...
Còn một loại nữa là Tiên Thiên Linh Bảo giống như Hoàn Tâm thuẫn, hay giống như Băng Tuyết Thần Giáp, Băng Tinh Chuy, Thanh Âm Khánh mà trước kia Dư Tắc Thành đã gặp qua. Bàn thân chúng ẩn chứa Tiên Thiên linh khí không nhiều lấm, không thể sử dụng làm lực Bàn Nguyên, đành phải luyện chế thành các loại pháp bảo.
Dư Tắc Thành nhìn bốn món Linh Bảo này, không nhịn được thầm ước tính:
"U Minh Quỷ Vương vụ gì đó, nhìn qua đã biết là đồ bó, chỉ hợp cho Quỷ tu sử dụng, không có chút ý nghĩa gì với mình, có thể gạt sang bên.
Cái gọi là phòng ngự của Hoàn Tâm thuẫn kia, kim đăng của mình cũng đã có được, vật ấy cũng không có nghĩa gì, gạt sang một bên vậy.
Kim Hiết Vân Đạo kinh thật ra rất tốt, bất kể là tiên thuật ghi trên đó, hay Tiên Khí ẩn chứa trong đó đều rất có ý nghĩa. Cho dù tiên thuật trên đó không có giá trị, mình cũng có thể dùng nó luyện chế Tiên Khí. chế tạo Tiên Thể Chiến Thân, có thể đổi được.
Ngũ Thài thạch cũng có thể đổi, dù sao mình cũng đang cần Tiên Thiên Linh Bảo hai hệ Thổ, Kim để luyện ra Vô Thượng Kiếm Ý. Thay vì phải cực khổ tế luyện, chỉ bằng đổi luôn ở đây, tránh cho phiền phức.
Đúng rồi, mình cũng phải kiểm tra cẩn thận một phen, đừng để giống như Lục Cực Thần Quân thuở trước, mua về Tiên Thiên Linh Bảo nhân tạo, cuối cùng thân tử đạo tiêu."
Dư Tắc Thành bắt đầu khám nghiệm cẩn thận, sử dụng bí pháp lấy được ở Tam Thiên giới, cuối cùng hài lòng gật gật đầu. Hắn lấy ra hai món Tiên Thiên Linh Bảo trao đổi với đối phương, thu về Kim Hiệt vấn Đạo kinh và Ngũ Thài thạch.
Hai bên đều cảm thấy hài lòng. Phong Hồn Phách lại nói:
- Được rồi, ngươi chọn một món bảo vật bù vào đi.
Dứt lời, trong điện phủ này lập tức xuất hiện vài trăm bảo vật. Có đan dược, có phi kiếm, có pháp bảo, có yêu phiên, hữu thần lôi, có tiên pháp bí tịch, có phi xa... có thể nói vật phẩm bao la. muốn gì cũng có.
Dư Tắc Thành nhìn số vật phẩm này, cảm thấy khó lòng lựa chọn.
Phong Hồn Phách nói:
- Tất cả đều là bằng hữu, ngươi thích thứ nào cứ nói, ta chỉ tính giá tám thành, cho ngươi mặc tình lựa chọn. Ta không giống như Lưu sư đệ, làm ra vẻ như mình cứu nhân độ thế, thật ra keo kiệt vô cùng, mỗi lần chỉ bán một món bảo vật. Ta là thương nhân, cần phải kiếm tiền, càng nhiều càng tốt, sinh tử của người khác không liên quan gì đến ta.
Dư Tắc Thành bật cười vang, tỏ vẻ tán đồng, bắt đầu quan sát số hàng hóa này, càng nhìn càng hoa mất, thứ này rất khá. thứ kia tốt lấm, quả thật khó lòng chọn lựa.
Rốt cục Dư Tắc Thành chọn ra một lá phù lục trong đống bảo vật này. Phù lục này có thể thu nhiều thứ vào trong, ắt có chỗ hùng mạnh của nó, giống như giam cầm một yêu hồn hùng mạnh, cho nên Dư Tắc Thành chọn nó.
Phong Hồn Phách thấy vậy bèn nói:
- Phù lục này rất tốt, có tên Hiên Viên Huyễn Linh Phù, có thể khiến cho ngươi hấp thu hồn phách của yêu ma trong phù lục, hóa thân thành yêu ma trong vòng một khắc. Dường như bên trong phù lục này phong ấn yêu ma thượng cổ, chiến lực vô cùng, có thể hấp thu chiến lực hùng mạnh của nó, có thể đánh, có thể trốn, có thể độn, có thể thủ, là một bảo bối hùng mạnh.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, lấy bảo vật này. Bất quá những thứ khác cũng rất tốt, hắn lại tiếp tục xem, Phong Hồn Phách ở bên cạnh nhất nhất giải thích, vừa nịnh bợ vừa giới thiệu, thứ nào cũng khen ngợi. Dư Tắc Thành thân là sư phụ, còn có rất nhiều đệ tử cùng con gái Thanh Thành của mình, làm sao cũng không thể tay trắng trở về. Tối thiểu những bảo vật này cũng rè hơn ở thế giới Thương Khung rất nhiều. Nghĩ vậy, Dư Tắc Thành tiện tay mu thêm năm ba món. tổng cộng tốn hết một vạn một ngàn linh thạch thượng phẩm.
Sau khi mua xong, Dư Tắc Thành mới phát hiện ra điểm khác thường.,người này quà
nhiên biết cách làm giàu. Tiên Thiên Linh Bảo chưa định hình kia đối với mình không quan trọng, nhưng nếu y bán lại được cho người đang cần, nhất định sẽ hét một cái giá trên Thanh Minh.
Tuy rằng y đã bù cho mình một món bảo vật, nhưng trong lúc không hay không biết, y cũng kiếm được của mình cả phương linh thạch.
Giao dịch xong, Dư Tắc Thành thu cất hai món Tiên Thiên Linh Bảo, mua thêm một số bảo vật. Phong Hồn Phách hài lòng rời khỏi, lần này y hoàn thành giao dịch lớn, kiếm một số không nhỏ.
Dư Tắc Thành cũng rất hài lòng, số bảo vật này khả ngộ bất khả cầu. Có Kim Hiệt vấn Đạo kinh kia, mình cũng có nguyên liệu chế Tiên Thể Chiến Thân, cũng coi như có thu hoạch.
Trong lúc hai người còn đang giao dịch, lại có hai tiểu đội trở về, bảy người Khô Trúc lão nhân cũng trở về, lập tức nơi đây có tổng cộng ba mươi hai tu sĩ.
Có tiểu đội trở về, dựa theo lệ thường sẽ có những kẻ hiếu kỳ xúm lại hỏi han thu hoạch. Có tiểu đội sẽ mang những thứ mình vừa thu hoạch được tiến hành mua bán trao đổi, đổi lấy bảo vật mà mình cần.
Phong Hồn Phách bật cười ha hả. là người đầu tiên chạy tới, để xem có gì trao đổi hay không.
Băng Tâm Chân Quân đã quyết định rời đi, ba người Dư Tắc Thành tiễn nàng tới thông đạo. Trong đám đồng bạn có kẻ rời đi, khiến cho ai nấy cảm thấy buồn bã.
Mọi người cùng nhau ước hẹn ba trăm sáu mươi lăm năm sau sẽ tham gia lần đại hội Thiên Lại kế. Mọi người sẽ lập tiểu đội tới đây thăm dò, cùng nhau phát tài.
Bốn người bọn họ vừa mới đi được một nửa đường tới chỗ thông đạo, tiểu đội vừa mới trở về không ngờ xảy ra tranh cãi.
Chính là tiểu đội ba Chân Nhất Thần Quân trở về cùng lúc với tiểu đội Khô Trúc lão nhân, lần này thăm dò, bọn họ phát hiện trong thông đạo một gốc Vạn Niên Chu Quà. chuẩn bị mang ra bán.
Có một tên Phản Hư Chân Nhất mua Vạn Niên Chu Quà, nhất quyết cho rằng Chu quà này không phải là bảo vật bọn kia lấy được trong Di tích Tiên Tần, mà là mang từ Vực Ngoại tới đây gạt người, nhất định yêu cầu bọn họ trà tiền lại.
Hai bên cãi nhau đỏ mặt tía tai, Chân Nhất Thần Quân yêu cầu trả tiền cho rằng trên Vạn Niên Chu Quà này ẩn chứa khí tức của thế giới Thương Khung, không phải lấy được trong Di tích Tiên Tần. trước kia Di tích Tiên Tần chưa từng phát hiện đây là già.
Chuyện lấy ra bảo vật của mình giã vờ như vừa phát hiện ở Thiên Lại cổ thành, bán với giá cao trước kia cũng từng xảy ra. cũng chăng có chỉ hiếm lạ.
Đối phương có tới ba người, y chỉ có một mình bị chèn ép không cãi lại. Y bắt đầu quay sang hỏi các Chân Nhất Thần Quân khác, muốn nhờ bọn họ giúp đỡ.
Chuyện này những Chân Nhất Thần Quân khác chỉ là việc đâu đâu, không liên quan tới mình, không thèm can thiệp. Bất quá cũng có vài người hiếu sự, chạy tới xem náo nhiệt.
Những tu sĩ đạt tới cảnh giới Phản Hư Chân Nhất hoàn toàn khác với Nguyên Anh Chân
Quân. Bọn họ trở nên Phản Phác Quy Chân, phản bổn hoàn nguyên, tính tình có chút buồn cười. Những gì bọn họ ẩn giấu trong quá trình tu tiên từ trước tới nay đều phóng thích ra hết, trông giống như lão ngoan đồng của phàm nhân.
Càng là tu sĩ ra vẻ đạo mạo, sau khi trở thành phàm nhân, tính tình càng biến đổi. Những kẻ bất biến không đổi, không thể Phản Phác Quy Chân, vậy sẽ rất gần với nguy cơ Hóa Đạo.
Náo nhiệt như vậy, Phong Hồn Phách không thể nào bỏ qua cho được, y cũng tham gia bình luận. Y vạch ra nơi sàn sinh Chu quả, hình dáng, màu sắc, độ tuổi của Chu quả, nói rất rành mạch rõ ràng. Vô số người gật đầu khen phải, y được thể bèn đứng ra ủng hộ Chân Nhất Thần Quân lỡ mua kia, yêu cầu ba người bên bán phải trả tiền lại.
Ba người bên này bị Phong Hồn Phách nói khiến cho vô cùng xấu hổ, bọn họ cũng bắt đầu quay sang cầu người khác chứng minh rằng mình vô tội.
Nhìn thấy Phong Hồn Phách độc chiếm trên đài, Thiên Long tôn giả không thể nào buông tha cho được, bèn chạy qua làm trọng tài, cũng thuyết giảng hùng hồn một phen:
- Chuyện này để ta nói cho mọi người, tuy rằng lời Phong hiền đệ không sai, nhưng uy năng của Thiên Lại cổ thành, các ngươi làm sao có thể tưởng tượng hết được.
- Chu Quả này nhìn bề ngoài có vẻ như không phải sinh ở nơi đây, nhưng sự thật đúng là như vậy. Các ngươi xem màu sắc của nó có khác với lời Phong hiền đệ vừa nói, vì sao như vậy? Bởi vì trọng lực ở Thiên Lại cổ thành này khác với thế giới Thương Khung, cho nên quả này mới biến hóa như vậy... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Thiên Long tôn giả bắt đầu nói thao thao một hơi, lão cũng có lý của lão, từng lời chỉ thẳng vào lòng người. Đám Chân Nhất Thần Quân bên cạnh xem náo nhiệt cũng phối hợp không ngừng, thinh thoảng phát ra những tiếng a ngạc nhiên thán phục, khiến cho Thiên Long tôn giả càng thêm khoái chí.
Nhưng lão không chú ý, cả hai bên tranh cãi đều liếc nhìn về phía người ở sau lưng Khô Trúc lão nhân.
Dường như tên nọ đang kiểm tra gì đó, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai bên, rốt cục y nghiến răng một cái, chỉ vào Thiên Long tôn giả đang nói thao thao bất tuyệt, dường như rốt cục xác định chính là lão.
Dư Tắc Thành ở bên này vẫn lưu ý tới rất nhiều nhân sĩ xung quanh Khô Trúc lão nhân, thấy cảnh tượng này lập tức giật mình tỉnh ngộ:
"Chu Quả gì chứ, đây là địch nhân ném đá dò đường, đây là phương pháp sàng lọc hết sức tinh vi của đối phương. Nếu không phải là kẻ tồn tại lâu năm ở Thiên Lại cổ thành, hiểu biết hết sức rõ ràng về nó, chắc chắn sẽ không thể nào nói ra được những đạo lý này. Người nào nói ra được, người đó chính là Thiên Lại Trí Long, đây là mục tiêu ám sát hàng đầu của đám Dị tộc khống chế Khô Trúc lão nhân."
Hai nhóm người đang cãi nhau dần dần hình thành thế ỷ giốc, tiến tới gần Thiên Long tôn giả.
Những Phản Hư Chân Nhất khác vây xem náo nhiệt, tuy rằng sắc mặt bất động, nhưng cũng đã lẳng lặng lập thành trận thế kỳ dị.
Không xong, đám người khống chế Khô Trúc lão nhân không phải chỉ có bảy người bọn chúng, đây là... mười ba, mười bốn tên Chân Nhất Thần Quân. Nhiều thật, không biết Dị tộc đã xâm nhập sâu tới mức này từ bao giờ...
Thình lình Dư Tắc Thành rống to:
- Mau tới đây xem, pháp bảo thập giai xuất thế, Tần Hoàng trở về rồi!
Đây là linh cơ Dư Tắc Thành thoáng động mới làm như vậy. Nếu như chuyện này là sai lầm, mình lại nói ra như vậy, sẽ đắc tội với rất nhiều người. Nếu mình nói đúng không sai, vạch trần đối phương như vậy, chẳng phải là ép cho chó cùng rứt giậu hay sao?
Cho nên hắn hô to một tiếng như vậy, cho dù mình nhận định sai lầm, bất quá chỉ là điên điên khùng khùng hô to một tiếng, cũng sẽ không ai trách cứ hắn.
Hơn nữa chuyện này chắc chắn sẽ thu hút người khác, bất kể là Dị tộc hay các Chân Nhất Thần Quân khác nghe thấy tin này, tất cả đều nhìn về phía Dư Tắc Thành, ai nấy tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Tần Hoàng trở lại, pháp bảo thập giai, lúc này sức chú ý của mọi người đã tập trung vào Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành làm ra vẻ như vừa mới giật mình kinh hãi, ra sức nhìn chằm chằm về một phía, miệng vẫn kêu lớn:
- Xem, xem kìa. trời ơi, đó là gì vậy?
Vẻ mặt, động tác, thanh âm của hắn đều thu hút tất cả mọi người.
Quả nhiên Thiên Long tôn giả là kẻ hiếu sự, lão là người đầu tiên chạy tới bên cạnh Dư Tắc Thành, nhìn theo phương hướng Dư Tắc Thành vừa chỉ, miệng hỏi:
- Cái gì. cái gì? Có cái gì hay vậy?
Lão chạy như vậy hoàn toàn ra ngoài dự liệu của mọi người, trận thế bày ra để vây khốn lão hoàn toàn không ngăn trở kịp.
Dư Tắc Thành lập tức im bặt, cầm tay Thiên Long tôn giả chạy trốn về một phía. Hắn cất bước chạy đi, Thiên Long tôn giả cũng chạy theo, dường như phát giác ra có trò vui, vừa chạy vừa cười toe toét.
Mười mấy tên Dị tộc ngụy trang sững sờ, sau đó nhanh chóng đuổi theo. Lúc này trong cung điện hình thành cục diện Dư Tắc Thành lôi kéo Thiên Long tôn giả chạy trước, mười mấy Chân Nhất Thần Quân chạy theo sau.
Dư Tắc Thành chạy vòng tròn quanh cung điện, những tên Dị tộc kia cũng chạy vòng tròn theo.
Những Phản Hư Chân Nhất khác hoàn toàn ngây người sững sờ nhìn cành tượng này, dường như vừa thấy một chuyện khó có thể nào tin được, hai bên kẻ chạy người đuổi, hết sức hăng say.
Khô Trúc lão nhân đột nhiên quát lớn:
- Còn chạy làm gì nữa, bọn ngốc này, mau mau khống chế nguyên lực, dịch chuyển không gian đi thôi, chúng ta đã bị lộ!
Mười mấy tên Phản Hư Chân Nhất kia lập tức tỉnh táo lại, trong đó có một tên cất tiếng rống to, thân thể lập tức biến hóa, biến thành một người hồ rất lớn, chính là kẻ khống chế nguyên lực của Sát Đế Lợi tộc.
Y vừa rống lên, lập tức cả không gian như ngưng trệ, như vừa bị lực lượng nào đó đánh nát. biến thành một thế giới hoàn toàn khác.
Cung điện trước mặt biến mất, mọi người xuất hiện trong một không gian hư vô, rộng rãi vô cùng, khắp nơi toàn là màu trắng bạc.
Đồng thời đám Phản Hư Chân Nhất đuổi theo hai người Dư Tắc Thành cũng đã biến hóa, có tên thân thể biến hình, có tên hóa thành dị thú.
Dường như Thiên Long tôn giả vẫn còn đang giả vờ, ngơ ngác hỏi:
- Mọi người làm sao vậy, đây là tiên thuật gì, vì sao lại biến thân như vậy?
Dư Tắc Thành cất tiếng thóa mạ:
- Ngươi còn giả vờ làm gì nữa, người ta đã đánh tới nơi, cố tình tới ám sát Thiên Lại Trí Long ngươi, ngưoi còn ở đó giả vờ?
Thiên Long tôn giả nói:
- Ám sát ư, Hay lắm, trò này rất vui...
Suýt chút nữa Dư Tắc Thành ngã lăn ra đất. bèn buông tay lão ra:
- Ta không biết lão, ta chỉ là khách qua đường, oan có đầu nợ có chủ, lão là Thiên Lại Trí Long, các ngươi tìm lão thì cứ việc tới đi.
Thiên Long tôn giả bật cười ha hả. rời khỏi Dư Tắc Thành quay sang phía đám Dị tộc đang chạy tới, miệng lẩm bẩm:
- Sống thật nhàm chán, thời gian quá lâu, mệt mỏi quá... Không biết khi nào mới kết thúc, nói không chừng chết cũng là chuyện tốt.
Tuy rằng đây là lời nói đùa, nhưng giọng điệu của lão toát ra vẻ thê lương tịch mịch khôn tả.
Thiên Lại Trí Long khác với những Thiên Long khác trong Bát Bộ Thiên Long, được ung dung tự tại, coi nó là kẻ cầm đầu. Nó vô cùng vất vả. ngày ngày phải động não không ngừng, hết thảy sự tình của Thiên Lại cổ thành đều do nó khống chế. Đối với kẻ hao tâm tổn trí trong thời gian dài như vậy, thường hay có khuynh hướng tự sát. Năm dài tháng rộng đối với nó chính là tra tấn, theo nó nghĩ, có lẽ chết đi sẽ thoải mái hơn nhiều.
Đám Chân Nhất Thần Quân xem náo nhiệt nhìn thấy bọn người Dị tộc biến thân. Nhị Đại Ma Tôn ngơ ngác kêu lên:
- Dị tộc ư? Thích Đề Hoàn Nhân. Ma Già Bà. Kiêu Thi Già, Sát Đế Lợi, Diêm Ma... Khốn kiếp, đây toàn là Dị tộc, không ngờ bọn chúng đã tới nơi này. Còn suy nghĩ gì nữa, có chúng thì không có chúng ta, mọi người hãy cùng nhau liều mạng!
Bên kia nhìn thấy hai người Dư Tắc Thành tách ra, người đứng sau Khô Trúc lão nhân quát lớn:
- Thời Không đã dịch chuyển, phải đánh chết Thiên Lại Trí Long, những tên khác cũng phải giết hết, không tha cho một tên nào!
Dù rằng thanh âm của tên này trầm thấp, nhưng mệnh lệnh vừa ra, đám Dị tộc giả Chân Nhất Thần Quân đồng thời xuất ra pháp thuật. Nháy mắt hào quang ngũ sắc nổi lên bốn phía, vùng thiên địa này lập tức biến thành chiến trường.
Trận chiến đã bắt đầu. khoảng mười lăm, mười sáu Chân Nhất Thần Quân biến thân, bắt đầu phát động công kích đám Chân Nhất Thần Quân còn lại. Hai bên lăn xả chiến đấu với nhau. Nhân tộc và Dị tộc không thể đồng thời tồn tại, đây là chuyện mà mỗi tu sĩ trở thành Phản Hư Chân Nhất đều biết. Hiện tại thân ở thế giới khác, càng chú trọng hơn. quyết sống mái cùng kẻ địch.
Nháy mắt đại chiến bùng nổ, không gian vang lên những tiếng nổ ầm ầm không ngớt. Thiên Lại Trí Long trốn vào giữa đám đông, Nhị Đại Ma Tôn một trước một sau bảo vệ nó vào giữa, quả nhiên Nhị Đại Ma Tôn biết thân phận thật của Thiên Long tôn giả này.
Đám Phản Hư Chân Nhất còn lại, tỷ như Hắc Liên Giáo Chủ, Thiên Cơ Thần Quân lấy Nhị Đại Ma Tôn làm trung tâm, tụ tập lại một chỗ.
Không gian này mênh mông bát ngát, không ai dám đi xa, bởi vì hiện tại không gian khi trước chỉ còn lại một phần nền đá của trung tâm quảng trường còn đó, những nơi khác toàn là một màu trắng bạc. Chỉ có ở lại nơi này mới có thể thoát khỏi không gian kia, nếu đi xa quá e rằng có đi không về, vĩnh viễn bị lạc trong đó.
Mà trước mặt Dư Tắc Thành thình lình xuất hiện hai người, bọn chúng hung hăng đánh về phía Dư Tắc Thành, định giết hắn để rửa nhục.
Hai người này lộ ra khí tức hung hăng vô cùng, công kích về phía Dư Tắc Thành. Bọn chúng hận Dư Tắc Thành đến tận xương tủy, kế hoạch ám sát thất bại vào giờ chót là do hắn giở trò.
Hai tên này chậm rãi biến hóa, không còn là hình dáng con người nữa, mà biến hóa trở về bản thể.
Một tên gia tăng chiều cao ba thước, tóc biến mất hết, trán khuếch đại, biến thành hình ba cạnh, giống như có thêm nửa cái đầu, trên trán có thêm ba đôi mắt kép. Đây là Thiên Nhãn tộc, bọn chúng chính là như vậy, tối đa có thể đạt tới ngàn con mất.
Tên kia có hình dáng như con người, bất quá, da y dần dần như hóa kim loại, thân thể như phân giải thành vô số hình thù. Y xông tới chỗ Dư Tắc Thành, giơ tay bắn ra một khí trụ như cơn lốc xoáy.
Trụ khí này trên tay tên Dị tộc to chừng ba tấc, thật ra chính là sáu trăm sáu mươi sáu thanh phi đao. Đao này nằm bên cạnh cánh tay của hắn. giống như máu thịt loại ra hóa thành phi đao, xoay tròn bay lên với trận thế kỳ dị, hình thành cơn lốc xoáy phi đao.