Tiên Ngạo

Chương 879: Bách Nhân Trảm



Kiếm Ý Luân Hồi bị tinh huyết yêu phong hóa thành thực thể hấp thu dần dần. Dư Tắc Thành chỉ mim cười theo dõi. Cứ hấp thu. hấp thu đi, càng nhiều càng tốt. nuốt vào càng nhiều, lát nữa nhà ra càng nhiều.

Quà nhiên yêu phong hấp thu một lúc, Kiếm Ý Luân Hồi khuếch trương khắp cơ thể Phong Tinh. Quà thật đối phương không thể hóa giải kiếm ý này, ăn nhiều nhưng không thể tiêu hóa. Dần dần Phong Tinh trở nên mờ nhạt, bị kiếm ý của Dư Tắc Thành đưa vào trong luân hồi.

Thình lình Phong Tinh chấn động một cái, phát ra vô số lôi quang, đây là Huyết Âm Ly Hóa Thần Lôi. Phong Tinh này đã tu luyện tới mức hóa phong thành lôi, lôi này thuộc loại âm độc nhất, có thể nuốt chân nguyên, làm ô uế thần hồn. phá hết thày pháp bảo phi kiếm, tổn hại hết thày nguyên thần.

Lôi quang lóe lên đánh trúng người Dư Tắc Thành. Phong Tinh thấy vậy vô cùng vui sướng, nhưng Dư Tắc Thành lại khônghề sứt mẽ.

Trên trán Dư Tắc Thành. Vạn Lôi tiên nhãn tự động mờ ra, lôi quang kia bị tiên nhãn hấp thu hoàn toàn.

Lúc này Thiên Tổn Chân Quân đã gọi ra MỊ Ma thứ hai của lão. Nháy mất một đạo quang ánh xuất hiện trong luồng yêu phong, giống như một con tằm tròn trĩnh mập mạp, to chừng ba thước.

Tằm này vừa xuất hiện, lập tức trên người nó phát ra bạch quang vô tận. Bạch quang này trài rộng trăm dặm. trong phạm vi này, bất kê là kiếm ý của Dư Tắc Thành hay yêu phong đều tiêu tan hết.

Tất cả tiên thuật Ma công, tất cả cấm chế pháp chú, thậm chí ào cảnh của giác đấu trường này cũng phải tiêu tan trong bạch quang.

Ngay cả pháp thuật không gian trên khán đài cũng nhất nhất tiêu tan, để lộ ra khán già.

Lập tức có người kinh hô thất thanh:

- Đây là Hóa Pháp Thần Tàm. nhìn thấy tằm này, tu sĩ khóc lóc, trước mật của nó, vạn pháp tiêu tan!

Hóa Pháp Thần Tàm vừa xuất hiện, dưới bạch quang của nó, lập tức tất cả pháp thuật mất linh. Nháy mất Thiên Tổn Chân Quân lại biến hóa, thân thể bành trướng cao lên chừng ba trượng, thân mọc ra trăm cánh tay, mỗi cánh tay cầm một món vũ khí.

Thâm Uyên Vực Ngoại, Bách Tý Cự Nhân.

Đoạt Phách Tam Hóa thuộc loại pháp thuật huyết mạch, bàn mệnh thần thông, không nằm trong phạm vi vạn pháp tiêu tan vì Hóa Pháp Thần Tàm. Cho nên Thiên Tổn Chân Quân mới dùng hóa thân Bách Tý Cự Nhân, hóa thân này có được chiến lực nhục thân vô thượng, tương đương với Nguyên Anh Chân Quân nhục thân thành thánh. Lại thêm Hóa Pháp Thần Tàm hạn chế hết thày pháp thuật, coi như chỉ thắng mà không có bại.

Thiên Tổn Chân Quân xông thẳng về phía Dư Tắc Thành, múa may trăm món vũ khí trên trăm cánh tay, chuẩn bị băm vằm Dư Tắc Thành thành nhiều mành.

Dư Tắc Thành nhìn Bách Tý Cự Nhân này, sử dụng kiếm ý. Thế nhưng trong phạm vi thanh quang của Hóa Pháp Thần Tàm, chân nguyên toàn thân không thê nào điều động, bất cứ kiếm thuật gì cũng không thể vận chuyển được.

Hắn bèn đứng yên bất động, thình lình há miệng phun ra một cái. Tuy rằng miệng lưỡi y không chút tốn thương, nhưng lại phun ra một miệng đầy máu tươi, đây là Huyết Cương Thần quyết.

Máu tươi này dần dần ngưng kết trên không, hóa thành một món vũ khí, Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao, chém về phía Bách Tý Cự Nhân.

Lúc trước Dư Tắc Thành cố tình chọn đao này là muốn phối hợp sử dụng nó với Huyết Cương Thần quyết của mình. Hiện tại Huyết Cương Thần quyết đã biến thành bàn mệnh thần thông của Dư Tắc Thành, thích hợp sử dụng Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao, không cần vận chuyển chân nguyên gì cả, cho nên không bị Hóa Pháp Thần Tàm ánh hường.

Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao vừa bay ra, ánh đao thuần một màu đõ máu, toát ra một cỗ khí Huyết Sát vô cùng tanh tưới, khiến cho người ta ngừi thấy phải buồn nôn.

Thần quang Huyết Sát đột ngột bạo phát, một tiếng đao ngâm quỷ dị vang lên, bành trướng gấp trăm lần, hóa thành một thanh đao khổng lồ, chém xuống một cái.

Nhát chém này mang theo pháp tấc Thiên Đạo, cho nên người nhìn thấy đao này tâm huyết sục sôi, roi vào trạng thái kỳ dị.

Hóa Pháp Thần Tàm. Bách Tý Cự Nhân. Thiên Tổn Chân Quân gì đó, tất cả bị một đao này chém làm hai đoạn. Lại một đao lướt qua, tất cả hóa thành tro bụi.

Dư Tắc Thành lấc lấc đầu. thiên hạ vô số anh hùng, rốt cục cũng không cẩn thận, phải xuất ra một trong những bàn lãnh giữ nhà. Người kế là ai?

Nhát chém của Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao vừa rồi đã giết chết Thiên Tổn Chân

Quân. Sau đó đao này còn cuốn một cái, lập tức biến Hóa Pháp Thần Tàm, Bách Tý Cự Nhân trở thành máu loãng, sau đó hấp thu. Nguyên Anh của Thiên Tổn Chân Quân cũng không kịp độn đi đã bị chém chết.

Ma đao lại chuyển, nháy mắt bay trở về, dung nhập vào huyết mạch của Dư Tắc Thành.

Đoạt Phách Tam Hóa của MỊ Ma tông cũng không chỉ chuyển hóa hồn phách, ngay cả huyết mạch cũng dần dần chuyển hóa biến ào. Trong ma đao này ẩn chứa hai loại cảm giác huyết mạch kỳ dị, một loại huyết mạch phát ra hào quang ấm áp, rõ ràng là Hóa Pháp Thần Tàm. Loại huyết mạch còn lại hết sức cuồng bạo, phát ra khí tức bạo ngược. chính là Bách Tý Cự Nhân.

Nhát chém vừa rồi của Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao chẳng những giết chết đối phương, còn hấp thu huyết mạch của hai MỊ Ma. Sau đó ma đao dung hợp vào cơ thể Dư Tắc Thành, hai loại huyết mạch kia cũng dung nhập vào huyết mạch của Dư Tắc Thành, hóa thành một phần của lực Huyết Mạch.

Dư Tắc Thành thầm gật gật đầu, đây là tính toán của hắn. vốn mình đã có Sơn Hà Đinh, trong đó chứa vô số huyết mạch Yêu tộc thượng cổ hùng mạnh, thế nhưng không thể lợi dụng khai phá. biến thành lực lượng của mình. Đối với chuyện này, từ lâu Dư Tắc Thành vẫn canh cánh bên lòng. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Cho nên năm đó hắn mới chọn thanh Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao này, chính là muốn mượn nó để lợi dụng Sơn Hà Đinh.

Hiện tại yêu ma giống như người tu tiên, đã thoái hóa rất nhiều đời, yếu hơn rất nhiều lần so với tổ tiên hùng mạnh năm xưa.

Huyết mạch hùng mạnh trong Sơn Hà Đinh toàn là huyết mạch của yêu thú linh thú kỳ dị

vào thời Hồng Hoang. Đừng nói vào thời hiện tại, ngay cả vào thuở xa xưa. chúng cũng là những linh thú vô cùng đáng sợ đối với Yêu tộc.

Chỉ có mượn tiên quang phi thăng giống như Hữu Hùng sư tổ mới có thể luyện hóa huyết mạch này. Nếu không, trực tiếp rót vào cơ thê, không có huyết mạch cùng loại thừa nhận bảo vệ, miễn cưỡng luyện hóa sẽ bị nổ tan xác mà chết. Cho nên Dư Tắc Thành không thể luyện hóa những huyết mạch hùng mạnh này.

Trong cuộc sống điền viên một năm qua, Dư Tắc Thành đã trầm tư suy nghĩ rất nhiều, rốt cục nghĩ ra một biện pháp. Hắn luyện hóa Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao và Huyết Cương Thần quyết của mình thành một thể.

Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao này có được một công năng, đó chính là hấp tinh nhiếp huyết, có thể biến huyết mạch của đối phương thành một phần của mình. Nói cách khác, Dư Tắc Thành có thể thông qua đao này hấp thu huyết mạch của yêu thú hùng mạnh, dung hợp vào trong Huyết Cương Thần quyết của mình, biến thành một phần của huyết mạch mình. Như vậy mình sẽ có được huyết mạch cùng loại với những yêu thú hùng mạnh này, tuy rằng loãng hơn nhiều lần.

Sau đó có thể lợi dụng Sơn Hà Đinh dần dần kích hoạt lực Huyết Mạch trong cơ thể mình, dần dần khai phá một phần huyết mạch này, khiến cho chúng phàn tổ, khôi phục lại lực lượng hùng mạnh như thuở Hồng Hoang. Như vậy mình sẽ đạt được lực lượng vô thượng này.

Vốn Dư Tắc Thành định rằng sau khi xong chuyện này, sẽ đi tìm Yêu tộc mạnh mẽ, cướp lấy huyết mạch của chúng. Không ngờ vừa giết chết Nguyên Anh Chân Quân của MỊ Ma tông đã chiếm được hai loại huyết mạch hùng mạnh, quà thật là không tốn chút công phu. thế sự khôn lường.

Sau khi giết chết Thiên Tổn Chân Quân. Dư Tắc Thành vung ngang trường kiếm chờ đợi đối thủ kế tiếp.

Chợt nghe có người hét lớn:

- Hay cho tiểu tử ngông cuồng, để ta đánh với ngươiỉ

Lập tức kiếm quang lại dâng lên.

Chiến, chiến, chiến, vô số trận chiến...

Dư Tắc Thành đứng ngạo nghễ giữa giác đấu trường, đánh hết trận này tới trận khác, phát ra khiêu chiến với hết thày hào kiệt trong thiên hạ.

Lần khiêu chiến này đánh hết mười ngày mười đêm, Dư Tắc Thành đại thắng ba trăm hai mươi bảy trận, giết chết hơn trăm Nguyên Anh Chân Quân, cả giác đấu trường sương máu bao phủ mịt mờ.

Giữa giác đấu trường, dưới vô số ánh mất của các tu sĩ quan chiến, Dư Tắc Thành ngạo thị thiên hạ. đánh trận cuối cùng xong chờ hết sáu canh giờ, vẫn không thấy đối thủ nào khác hạ trường.

Sau ba trăm hai mươi bày trận chiến, Dư Tắc Thành hứng chịu thương tích đầy mình, bị thương chừng hơn trăm chỗ, nhưng chiến ý càng nồng đậm. Lần này khiêu chiến suốt sáu canh giờ vẫn không thấy ai, Dư Tắc Thành lấc lấc đầu, vung cao trường kiếm vẫy vẫy, chính là động tác khiêu chiến, nhưng cũng không thấy ai dám cùng hắn giao chiến.

Bên trong bên ngoài giác đấu trường, vô số người bàn tán xôn xao, quan sát Dư Tắc Thành chăm chú.

Có một lão nhân hôi một thanh niên kiếm khách đứng cạnh mình:

- Tên này là do Băng Tâm tiện nhân mời tới giúp, ngươi cảm thấy có thể đối phó hắn được chăng?

Thanh niên kiếm khách kia cười nói:

- Giác đấu trường chỉ là một ít tên ngu ngốc không kềm chế được dục vọng chiến đấu của mình nên mới tham gia. Tên này vẫn còn ẩn giấu ba phần thực lực, trong vòng ba chiêu ta có thể giết chết hắn.

Lão nhân gật gật đầu:

- Được, sau khi tiến vào, giao hắn cho ngươi.

Những mẩu đối thoại như vậy vang lên khắp nơi, ai nấy đều nghĩ rằng mình đã biết rõ nông sâu của Dư Tắc Thành, đều cho rằng Dư Tắc Thành là hạng người dễ đấu, không thể aây sợ hãi.

Thế nhưng bọn họ không biết, tuy rằng hiện tại Dư Tắc Thành mình đầy thương tích, trài qua ba trăm hai mươi bảy trận cao thủ vô số, kỳ môn tiên thuật vô cùng, nhưng những trận chiến này vô cùng bổ ích với hắn.

Hiên Viên kiếm phái lấy chiến nuôi chiến, càng đánh càng mạnh... Dần dần Dư Tắc Thành mới hiêu ra đạo lý trong những lời này.

Hơn nữa tinh vực Thiên Lại này dần dần có cảm giác như cùng nhịp thở, cùng chung mệnh vận theo từng trận chiến của Dư Tắc Thành. Theo động tác của hắn. vô số nguyên khí tụ tập vào người hắn.

Tuy rằng trong đợt khiêu chiến này, Dư Tắc Thành sử dụng bốn loại kiếm ý, sử dụng hết thày các loại kiếm pháp, nhưng dù trong gần trăm trận, suýt chút nữa Dư Tắc Thành mất mạng, hắn cũng không ẩn giấu chỉ ba phần thực lực, mà là mói sử dụng ba phần, hơn nữa vẫn còn ẩn giấu rất nhiều kiếm pháp tuyệt sát. Nếu ai lấy thực lực trước mất của hắn làm thước đo, muốn đánh một trận với hắn trong Thiên Lại cổ thành, vậy chắc chắn sẽ muốn khóc mà không có nước mất, hối hận vô cùng.

Đây là chiến thuật của Dư Tắc Thành, phàm là địch nhân của mình, ất sẽ tìm hiểu về mình, đây là cạm bẫy mình bày ra cho bọn chúng.

Sau sáu canh giờ không còn ai ứng chiến. Dư Tắc Thành đành lấc lấc đầu. Một kiếm nơi tay, vạn người khuất phục, ngạo mạn càn khôn, dám hôi thiên hạ đâu kè anh hùng?

Nếu đã không còn ai tái chiến, vậy ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Nháy mất Dư Tắc Thành rời khôi giác đấu trường, trở lại chỗ ngồi của mình trên khán đài.

Cúc Khuyết Chân Quân vẫn ở nơi đây chờ Dư Tắc Thành, vừa thấy hắn bước vào lập tức chĩa ngón tay cái lên khen ngợi:

- Diệt độ ngay trước mất, quà nhiên danh bất hư truyền, thiên hạ này còn ai không biết tới Dư Tắc Thành ngươi nữa. Lần này ta đi theo ngươi quà thật lời to, cho dù không thăm dò Thiên Lại cô thành, lần này trở về cũng không phí công vô ích.

Dư Tắc Thành cười vang, hai thiếu nữ của Vân Hài Thanh Minh tông nhìn Dư Tắc Thành với ánh mất sùng bái nóng rực, có thể sùng bái tới mức không thể tả bằng lời, có thể vì Dư Tắc Thành bó qua hết thày.

Dư Tắc Thành nói với hai nàng:

- Ta đây thân Ngũ Hành Linh Căn. năm xưa người khác cho ta một cơ hội, ta mới có hôm nay. Hôm nay ta cũng cho các nàng một cơ hội, hy vọng các nàng có thê quyết chí tự cường, đi lên tiên lộ của mình.

- Nhớ kỹ, thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên.

Dứt lời ném cho mỗi nàng một túi trữ vật, đây là bảo vật của các Nguyên Anh Chân Quân mà Dư Tắc Thành thu được trong khi khiêu chiến, trong đó linh thạch vô số, lại có đan dược, bí pháp, pháp bảo, phi kiếm. Các nàng có được số bảo vật này, chắc chắn có thể thăng tiến Kim Đan Chân Nhân.

Hai nàng cảm động vô cùng, quỳ lạy tạ Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành thản nhiên thọ nhận, sau đó cùng Cúc Khuyết Chân Quân rời khôi nơi này, trở về chỗ ở của mình.

Dọc đường đi, Dư Tắc Thành tới chỗ nào cũng có vô số người tránh đi nhường đường. Kỷ lục ba trăm hai mươi bảy trận chiến của hắn khiến cho người ta không thể nào không khâm phục.

Dư Tắc Thành rời khôi, giác đấu trường cũng đóng cửa, bời vì không còn ai lên giác đấu

nữa. Nhớ tới thần uy của Dư Tắc Thành, ai nấy không còn lòng dạ nào mà chiến đấu, cho nên giác đấu trường không thể không đóng cửa.

Bất quá ở lần đại hội Thiên Lại tiếp theo, giữa giác đấu trường sừng sững mọc lên một pho tượng của Dư Tắc Thành, để kỷ niệm thần uy của hắn. Hơn nữa về sau giác đấu trường còn có thêm một hạng mục chiến đấu, chính là cố sắng đạt tới kỹ lục ba trăm hai mươi bảy trận chiến của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành trở về chỗ ở của mình ở Vân Tiêu các, tiến vào phòng. Lúc này chỉ còn mình hắn. Lưu Thi Vận hiện thân, nhìn thấy Dư Tắc Thành thương tích đầy mình, không khôi ngơ ngác sững sờ.

Nàng dịu dàng chăm sóc chữa thương cho Dư Tắc Thành, hắn nghiến răng chịu đau, còn cố mim cười với Lưu Thi Vận.

Lưu Thi Vận nói:

- Tội tình gì huynh phải làm như vậy, vì sao huynh phải nhúng mình vào vũng nước đục này. Chúng ta ở tại nhà vui thú điền viên, không phải là tốt biết bao ư?

Dư Tắc Thành nói:

- Chờ ta trà xong món nợ ân tình này, chúng ta sẽ trở về tiếp tục sống cuộc sống điền viên.

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lưu Thi Vận có thể nhìn ra dã tâm và dục vọng trong mất Dư Tắc Thành. Hắn không phải là loại người có thể vui thú điền viên suốt cả quãng đời còn lại, tương lai hắn nằm trên thân kiếm, tâm nguyện của hắn là quyền uy vô tận,

hắn không phải là loại người chịu ở dưới người khác.

Lưu Thi Vận có được lực Thần Uy, tuy rằng Dư Tắc Thành không nói ra, nhưng một năm qua, phàm có thời gian rành. Dư Tắc Thành đều lao vào điên cuồng tu luyện. Lần này chiến đấu điên cuồng như vậy, thật ra Dư Tắc Thành cũng muốn có được Kiếm Ý Thần Uy.

Năm xưa ở huyện thành Sơn Trúc, Dư Tắc Thành cũng tu luyện điên cuồng, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma. hiện tại ở Hiên Viên kiếm phái cũng là như vậy. Dần dần Lưu Thi Vận cảm thấy lòng mình tê tái, tình lang mình đã như vậy, mình phài làm gì cho chàng đây? Chỉ cần chàng cao hứng, đó chính là niềm vui lớn nhất của mình.

Dư Tắc Thành kết thúc chữa thương, yên lặng tĩnh tu. Chớp mất đã qua một ngày đêm, ngày hôm sau là ngày bất đầu đại hội Thiên Lại.

Dư Tắc Thành chấm dứt tĩnh tu. vết thương trên người hoàn toàn lành lận. khôi phục trạng thái chiến đấu tốt nhất. Đây là lực lượng của Hiên Viên kiếm phái, chiến lực càng tiến thêm một bước.

Chọt nghe Băng Tâm Chân Quân lợi dụng lời thề tâm ma truyền âm báo:

- Các vị đạo hữu, đại hội sắp sửa bất đầu, chúng ta tập hợp đi thôi.

Đây là ích lợi của lòi thề tâm ma. cũng giống như Tâm giác, Hồn giác của Hiên Viên kiếm phái, cũng có thể truyền âm, bất quá phạm vi không lớn lấm, có nhiều nhược điểm hơn.

Lưu Thi Vận lại trở về thế giới Bàn cổ, Dư Tắc Thành mờ rộng cửa phòng, chờ đợi các thành viên khác của tiểu đội tụ tập.

Mọi người dần dần hội tụ, chẳng những Nhất Kiếm Chân Quân trở lại, mà Hỏa Thần. Mộng Yểm Thần Quân cũng trở lại.

Cúc Khuyết Chân Quân hoa tay múa chân kể lại chuyện Dư Tắc Thành đại chiến ở giác đấu trường, chém trăm Nguyên Anh Chân Quân hết sức huy hoàng.

Dư Tắc Thành chậm bước tiến vào, lập tức phát hiện ánh mất mọi người nhìn hắn đã thay đổi. Có ánh mất tô ra nghi hoặc, có kinh ngạc, có khen ngợi, nhưng có một điểm chung là khâm phục và khó tin.

Trong những ánh mất này, Dư Tắc Thành cảm nhận được sự tôn trọng dành cho mình, trường đại chiến vừa qua hoàn toàn đáng giá.

Băng Tâm Chân Quân nhìn Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Hoan nghênh Diệt Độ Chân Quân Bách Nhân Tràm, lần đại hội này đã có trăm Nguyên Anh Chân Quân bị lão đệ giết chết, những người này toàn là loại người hiếu chiến. Lần này Vân Hài Thanh Minh tông phải vạn phần cảm tạ lão đệ, lão đệ đã giúp bọn họ tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Chỉ là đánh cho tận hứng mà thôi.

Băng Tâm Chân Quân nói:

- Được rồi, mọi người đã tụ tập đông đủ, ta sẽ nói lại một lượt những hạng mục công tác cần chú ý lần này...

Trong tiếng nói chậm rãi của Băng Tâm Chân Quân, chợt tiếng chuông vang lên, lần đại hội Thiên Lại này đã chính thức bất đầu.

Đại hội bắt đầu, nhất thời mọi người liếc nhìn nhau, cùng gật đầu, sau đó đều đi ra Vân Tiêu Các, đi ra bên ngoài theo đoàn người tập kết ở phía xa.

ờ trung tâm của thế giới này có một quàng trường, rộng khoảng ba mươi dặm. lơ lửng ở phía dưới cùng của những thế giới lơ lửng này, vô số Nguyên Anh Chân Quân và Phàn Hư Chân Nhất hướng về phía đó tụ tập.

Đoàn người bất đầu khời động, có người ngự phong phi hành, có người bước trong hư không, có người ngự giá pháp bảo.

Dư Tắc Thành nhìn xung quanh, cẩn thận nhìn một chút có gần ba bốn ngàn người, có thể nói người đông nghìn nghịt. Đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới, Vô Lượng tông năm đó, tụ tập sáu bảy mươi vị Nguyên Anh Chân Quân cũng đã là việc trọng đại rồi, hiện tại gần ba bốn ngàn người, quà thực không dám tường tượng.

Những người này không phải Nguyên Anh Chân Quân thì là Phàn Hư Chân Nhất, không ngờ có nhiều tu sĩ như vậy đến đây tham gia thịnh hội.

Dọc trên đường đi có vô số pho tượng do phù lục kỳ dị điêu khắc mà thành, những pho tượng này mỗi giờ mỗi phút đều không ngừng hấp thu các loại nguyên khí.

Không cần nói nhiều Nguyên Anh Chân Quân như vậy ở cùng một chỗ, chỉ là mấy chục Nguyên Anh Chân Quân cùng đi cự ly quá gần, cho dù bọn họ có thể khống chế hoàn mỹ chân nguyên pháp lực của mình không tiết lộ chút nào ra ngoài, thế nhưng cũng sẽ sàn sinh

ra thiên địa cộng hường, thiên địa cộng hường này nếu như đạt tới trình độ nhất định sẽ dân phát họa trời.

Mà hiện tại nhiều Nguyên Anh Chân Quân như vậy toàn bộ ở đây, nếu như không phải vô số pho tượng phù chú trài rộng trên đường không ngừng hấp thu nguyên khí. bình ốn nguyên khí dao động, có lẽ không cần thăm dò Thiên Lại cổ Thành gì, hiện tại mành thiên địa này cũng đã nổ tung khắp nơi.

Phàn Hư Chân Nhất tụ tập nhiều người, ngược lại không có nguy hiểm như vậy, bời vì Phàn Hư Chân Nhất đều là người đạt tới Phàn Phác Quy Chân, chân nguyên trên người bọn họ không tiết ra một tia, vạn pháp vô tung, nhiều Phàn Hư Chân Nhất hơn nữa tụ tập một chỗ cũng sẽ không dẫn phát thiên địa cộng hường.

Chẳng qua có một số Phàn Hư Chân Nhất dần dần gặp phải nguy cơ Hóa Đạo, vậy cũng không cách nào khống chế pháp tấc Thiên Đạo của mình, hoàn toàn chính là đi tới nơi nào, pháp tấc Thiên Đạo cũng không ngừng hiển hiện, điều này so với thiên địa cộng hường càng đáng sợ hơn nhiều. Hỏa Thần lần đầu tiên xuất hiện chính là như vậy, nếu như không có Băng Hồn Tinh của Dư Tắc Thành, lần này nàng tuyệt đối không cách nào tới đây, đi tới nửa đường sẽ bị Không thú vây công đánh chết.

Dư Tắc Thành nhìn nhừng người này, chần chừ nói:

- Thật nhiều Nguyên Anh Chân Quân nha. đây, đây có đến ba bốn ngàn người, trong đó Chân Nhất Thần Quân vượt quá ba trăm, đây cũng quá nhiều đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv