Cương thi kia nói:
- Tâm Ma Tàn Ảnh này tổng cộng có mười bảy phần, đại biểu cho mười bày bộ kiếm pháp của Kiếm Lão Nhân. Mỗi lần Tâm Kiếm Thiền Tông xuất hiện, đều lựa chọn mười bảy kiếm chúng tâm kiếm. Trong số mười bảy kiếm chúng này sẽ sinh ra một sư một đồ, chính là hai đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông, mười lãm người còn lại sẽ có kết cục thê thảm, ta chính là một trong mười lãm người bị loại.
Dư Tắc Thành càng nghe càng kinh ngạc, thì ra Tâm Ma Tàn Ảnh này có tất cả mười bảy phần, vậy thế giới Bàn cổ của mình chỉ có một trong số đó thôi sao?
Dư Tắc Thành lại hôi:
- Vì sao ngươi biết được những chuyện này?
Cương thi nói:
- Đến khi ngưoi trở thành kẻ bị loại, ngưoi sẽ biết, vốn ta hẳn là đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông, nhưng Tâm Kiếm thuật này quá mức thâm ào, ta luyện đi luyện lại nhiều lần, rốt cục khiến cho thân thể nổ tung, chết oan chết uổng.
- Ôi, chết đi nhưng cũng không được yên, đám lão khốn kia bất ta ngụy trang Tá Thi Hoàn Hồn kiếm, nói cho các ngươi biết rằng Tâm Kiếm Thiền Tông đã trở lại.
Dư Tắc Thành lại hôi:
- Đám lão khốn kia là ai?
Cương thi nói:
- Ha ha ha. ngươi không nên hôi ta, ngươi nên đi hôi Tâm Ma Tàn Ảnh trong lòng mình. Nghiễn Lưu Hương ta bày tuổi học kiếm, hai mươi Trúc Cơ, sáu mươi Kim Đan. là kiếm chúng số mười bảy. Vì sao ngươi lại là kiếm chúng số hai, từ đầu tới cuối, cho tới lúc chết, ta cũng không phục.
- Cho nên ta thay ào ánh tâm kiếm của ngươi, để xem thử kiếm pháp của ngươi hùng mạnh ở chỗ nào.
- Hiện tại ta đã biết, ta quà thật không bằng ngươi, hào kiếm ý! Bốn kiếm ý, Kiếm Ý Luân Hồi, Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Quang Âm... hoàn toàn có thể sánh ngang kiếm ý mười bảy kiếm thuật của Kiếm Lão Nhân, quà thật đáng sợ. Bất quá kiếm ý hùng mạnh như vậy, hiện tại đối với ngươi cũng không phải là chuyện tốt.
- Được, hãy để ta thử xem kiếm pháp của ngươi, Dư Tắc Thành, ngươi hãy thử kiếm ý của chính mình xem sao!
Nháy mất trên người cương thi kia bạo phát hào quang vô tận, ngừa mật lên trời rống dài:
- Luyện kiếm ữăm năm. kiếm ta do tâm, kiếm tức là ta, ta tức là kiếm, trước kia bất bại, hiện tại bất bại, tương lai cũng bất bại, tâm tâm như thế, niệm niệm như thế.
Theo cương thi hét lớn, kiếm ý trên người y tuôn ra mãnh liệt, kiếm ý như nước, kiếm ý như núi, kiếm ý như ca. Tiếng thét dài như tiếng long ngâm, kiếm quang như ca, kiếm ý cũng như ca. Trong nháy mất, kiếm quang trên người cương thi bạo phát ngày càng mạnh mẽ, hào
quang chói sáng, giống như lôi âm cuồn cuồn từ trên trời trút xuống.
Dư Tắc Thành thấy vậy ngẩn ngơ, đây là bộ dáng trước kia mình ngộ ra kiếm ý, đây rõ ràng chính là Kiếm Ý Như Thiên của mình.
Dư Tắc Thành vẫn đứng yên bất động, nhưng nháy mất trên người hắn phát ra kiếm quang mạnh mẽ. Hắn thở ơ phất tay một cái, không thấy phi kiếm hay kiếm quang bay ra, chỉ có một đạo bạch quang như sương như khói bay ra.
Trong khoảnh khắc này chỉ còn lại đạo bạch quang này ngạo nghễ giữa không trung, giống như tia nắng sớm mai, như ánh chiều tà, trong mềm mại ẩn chứa lực lượng hùng hậu. Kiếm ý như triều, kiếm ý như sơn, kiếm ý như hài, kiếm ý như ngục, Kiếm Ý Như Thiên đầy trời mà đến. mang theo khí thế cứng rắn không gì không phá nối. Kiếm ý này quét qua thiên địa, không chỗ nào là không tới, không gì không hủy diệt, toát ra uy áp bá đạo vô cùng.
Rất nhanh hai kiếm ý của hai bên va chạm vào nhau, chúng cùng một loại kiếm ý, Kiếm Ý Như Thiên.
Hai kiếm ý giống nhau bất đầu kịch chiến trong thế giới hai màu đen trắng này.
Quà nhiên địch nhân lớn nhất của mình chính là mình, cương thi này khống chế kiếm ý càng xuất sắc hơn cả Dư Tắc Thành. Kiếm Ý Như Thiên bị y hóa thành đù các vật hữu hình như núi, biển, triều, mây, khí...
Kiếm Ý Như Thiên của Dư Tắc Thành dần dần bị Kiếm Ý Như Thiên của cương thi dồn ép, dần dần thu nhô lại, dần dần bị đánh tan.
Vốn lúc đầu. hai đạo Kiếm Ý Như Thiên va chạm ở khoảng giữa hai bên. Dần dần Kiếm
Ý Như Thiên của cương thi thắng thế, đè ép càng ngày càng tới gần bên Dư Tắc Thành. Từ khoảng cách trăm trượng rút ngắn xuống còn năm mươi trượng... mười trượng... năm trượng... ba trượng.
Cương thi cười lớn:
- Không thể ngờ rằng kiếm chúng xếp hạng nhì sẽ bị ta giết chết, thật là thích chí. Các ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta chết rồi cũng không để ta được yên, hôm nay ta sẽ giết chết kiếm chúng hạng nhì của các ngươiỉ
Khi kiếm ý của đối phương tới Dư Tắc Thành còn cách chừng ba thước, thình lình Dư Tắc Thành mim cười:
- Thì ra kiếm ý của ta còn có nhiều biến hóa như vậy, cảm tạ ngươi đã giúp ta luyện kiếm tự nãy giờ, ta đã hiểu rồi...
Sau đó Kiếm Ý Như Thiên của Dư Tắc Thành đột ngột biến hóa. Kiếm ý trở nên bình thán dịu dàng như luồng gió mát phả vào mật, trong vẻ dịu dàng này lại ân chứa lực lượng nặng nề như núi, lại ẩn chứa ý đại địa mênh mang trong đó.
Đôi mất của Dư Tắc Thành bình tĩnh mà trong suốt, như nước hồ thu. Sâu tận đáy mất Dư Tắc Thành, phong mang toát ra vô cùng chói mất, hết sức tinh thuần, không chút tạp chất.
Hắn chính là kiếm, tâm. thân hắn chính là kiếm. Trong trận chiến này, trài qua tế luyện, kiếm ý trở nên tinh thuần, tâm thần duy nhất, thiên địa là kiếm, Kiếm Ý Như Thiên.
Theo nhất cử nhất động của Dư Tắc Thành, tiếng kiếm chấn động vang lên trong trèo như vàng rơi trên đá. thế giới hai màu đen trắng theo đó rung động không ngừng, dần dần sụp đổ.
Hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm quang mang theo tiếng kiếm ngâm ùn ùn trút xuống, không gì có thể ngăn nổi kiếm quang này.
Gặp thần sát thần, gặp Phật giết Phật, trời có thể xuyên, đất có thể phá. dương cao ba thước kiếm, bắt nước chày ngược dòng.
Kiếm quang triển khai, kiếm ý hùng hậu đã lan tràn đến từng ngóc ngách trong thiên địa, giống như mờ ra một vùng trời đất hết sức tinh thuần. Kiếm khí hiện diện khắp mọi nơi, tung hoành bốn bể, bài trừ tất cả những pháp tấc nguyên khí không phù hợp với nó trong nháy mất.
Nháy mất kiếm ý của cương thi kia bị Kiếm Ý Như Thiên của Dư Tắc Thành đánh cho tan tác.
Thì ra từ nãy tới giờ, Dư Tắc Thành dùng ảo ảnh tâm kiếm của mình để luyện kiếm, bổ sung những sơ hở thiếu sót trong kiếm thuật của mình.
Cương thi ngơ ngác nhìn Dư Tắc Thành, sau đó gầm to giận dữ:
- Khốn kiếp, ngươi dám lấy ta luyện kiếm, quà thật coi thường ta, chết đi.
Lúc này trên người cương thi bạo phát bốn loại kiếm ý, Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Luân Hồi, Kiếm Ý Quang Âm, Kiếm Ý Như Thiên.
Dư Tắc Thành chỉ lấc lấc đầu. không hề có vẻ muốn ngăn càn kiếm ý của đối phương. Bốn loại kiếm ý này bạo phát như núi lửa, công về phía Dư Tắc Thành, nhưng chỉ đi được nửa đường đã hoàn toàn tiêu tan. Còn cương thi có hình dáng giống như Dư Tắc Thành bất đầu biến hóa. môt nửa nhanh chóng 2Íà đi. thối rữa. môt nửa hóa thành hư vô.
Cương thi kinh ngạc kêu lên:
- Có chuyện gì... có chuyện gì vậy?
Dư Tắc Thành nói:
- Tuy rằng ngươi có thể phục chế hết thày kiếm ý của ta, nhưng Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Luân Hồi của ta là nhờ vào Tiên Thiên Linh Bảo thôi thúc, hai loại này ngươi không thê phục chế. Giống như lấy sức lực của một đứa trè mà múa tít búa lớn, lực lượng theo không kịp, tất làm bị thương ngược lại chính mình.
- Tái kiến, à không, vĩnh biệt...
Lúc này cương thi tiêu tan, thế giới hai màu đen trắng cũng tiêu tan theo, nháy mất Dư Tắc Thành trở lại thế giới thực tại, ở nguyên chỗ cũ.
Chỉ thấy đệ tử ba kiếm phái nơi này vẫn đang ngơ ngác đứng đó, chuyện xảy ra nãy giờ bất quá chỉ là nháy mất mà thôi. Xa xa có khí tức phi kiếm lóe lên, kiếm khí của Dư Tắc Thành đã khiến cho người của ba kiếm phái đi xa phát hiện, ra sức chạy trở về.
Mà cương thi kia vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, ngẩn người nhìn Dư Tắc Thành.
Lúc này thân thể cương thi mới bất đầu tan tác, cũng giống như cương thi trong ào cảnh vừa rồi, phục chế kiếm ý của Dư Tắc Thành bị lực lượng cắn trà, đang dần tiêu tan. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Cương thi này nhìn một vòng xung quanh, chợt lên tiếng nói:
- Sai một bước, sai cả đời, ta bị Vô Thượng Kiếm Đạo làm cho mê muội, lạc lối không thể quay đầu. Dư Tắc Thành, ngươi phải coi chừng chúng...
Bốp... còn chưa dứt lời, cương thi này đã hoàn toàn hóa thành tro, tung bay giữa không trung.
Dư Tắc Thành nhìn y... Mười bảy kiếm chúng, mười bảy Tâm Ma Tàn Ảnh. chúng... Dư Tắc Thành hận không thể lập tức chạy vào thế giới Bàn cổ, nghiên cứu Tâm Ma Tàn Ảnh kia xem sao.
Nhưng hiện tại không phải là lúc, bên cạnh mình, hai Nguyên Anh Chân Quân, mười bảy Kim Đan Chân Nhân còn đang chìm đắm trong trạng thái thất hồn lạc phách.
Lúc này Nam Thiên Chân Quân xuất hiện trước mật Dư Tắc Thành, sau đó là Lịch Thương Hài, Âu Dã Tử, cùng vô số Nguyên Anh Chân Quân của cả ba kiếm phái.
Bọn họ nhìn đám đệ tử ba kiếm phái đang bất động, Nam Thiên Chân Quân lên tiếng nói:
- Tá Thi Hoàn Hồn kiếm?
Âu Dã Tử cũng bật thốt:
- Tâm Kiếm thuật? Duy Ngã Thần Kiếm!
Không ngờ trong giọng y lộ vẻ vô cùng hâm mộ, khiến Dư Tắc Thành nghe thấy phải sững sờ.
Nam Thiên Chân Quân nhìn Dư Tắc Thành:
- Đây là Tá Thi Hoàn Hồn kiếm, một trong những pháp môn đáng sợ nhất của Tâm Kiếm Thiền Tông. Đệ tử năm đại kiếm phái bị chúng giết chết, ở một mức độ nào đó sẽ có khả năng sống lại như cương thi, biến thành nanh vuốt của chúng, phục vụ cho chúng.
- Tắc Thành, con không sao chứ?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Con không sao, bất quá lúc nãy đã đánh chết một ào ảnh tâm kiếm giống hệt như con.
Vừa nghe như vậy, lập tức Nam Thiên Chân Quân lộ vẻ vui mừng khôn xiết, Lịch Thương Hài và Âu Dã Tử khẽ cau mày, nhìn Dư Tắc Thành ra vẻ tò mò.