Ngọc Vũ Thần Vu tông, Đại Lực Thần Vu tông không chiến mà lui, trở về bế quan vĩnh viễn. Chỉ có Bạch Vũ Thánh Vu tông, Hắc Vũ Ma vu tông nhất định không hàng, bó xứ mà đi.
Tin tức này vừa lan ra, tất cả mọi người ồ lên chấn động. Ai cũng có cùng suy nghĩ. rằng Vô Thượng Cảm ứng tông đã tìm được diệu thuật cấp tốc sinh ra Nguyên Anh Chân Quân.
Dù là môn phái lớn như Hiên Viên kiếm phái, bất quá chỉ có mười mấy Nguyên Anh Chân Quân, làm sao có khả năng lên tới hơn trăm như vậy được?
Trước kia trong thiên hạ chỉ có Kết Đan quà và tiên dược, có thể giúp tu sĩ Trúc Cơ kết thành Kim Đan. Nhưng sau đó sẽ không thể nâng cao cảnh giới, vô vọng Nguyên Anh. Hơn nữa Kim Đan Chân Nhân như vậy căn cơ bất ổn, pháp lực yếu ớt.
Thế nhưng Kết Đan quà là thần dược đệ nhất trong thiên hạ. biết bao người tìm cầu, hơn nữa hiện tại đã thất truyền, muốn tìm một quà cũng khó.
Trước kia cũng có một ít tiên dược phụ trợ thành Anh. bất quá chỉ có thể gia tăng một thành cơ hội. Đó đã là tiên dược tốt nhất, vì nó từng xảy ra biết bao trận chiến dẫn tới họa trời.
Xem ra hiện tại Vô Thượng Cảm ứng tông này đã phát minh ra đan dược đáng sợ hơn nữa. có thể khiến Kim Đan Chân Nhân kết thành Nguyên Anh. Tin tức này vừa lan ra, khắp cả thiên hạ đều kinh hãi.
Dư Tắc Thành nghe thấy tin này, không khôi nhớ tới Quỷ Thể Hóa Anh đan mà năm xưa
Mạc Sầu Chân Nhân từng cướp đi, xem ra bọn họ đã nghiên cứu thành công.
Chuyện khiến cho người ta bất ngờ hơn nữa là chức chường môn của Vô Thượng Cảm ứng tông đã đổi chủ. Vĩnh Sinh Chân Nhân biến mất không rõ, hiện tại là Mạc sầu Chân Quân kế thừa địa vị chường môn.
Mà các đệ tử của Vô Hình Ám Ma tông tiềm phục trong Vô Thượng Cảm ứng tông cũng mất tích khó hiểu. Vô Hình Ám Ma tông bèn phát động hết thày lực lượng điều tra, mới phát hiện ra các trường lão và tu sĩ thành danh trong Vô Thượng Cảm ứng tông đã hoàn toàn biến mất. trong tông xảy ra đại biến. Có thể đó là một trường thanh lý, đám tu sĩ kia hẳn đã lành ít dữ nhiều.
Mạc Sầu Chân Quân kế thừa chức chường môn, tự phong mình là Vô Sinh lão tổ, sau đó bất ngờ trở thành Phàn Hư Chân Nhất. Hơn nữa trong Vô Thượng Cảm ứng tông thình lình xuất hiện sáu Phàn Hư Chân Nhất khác, lấy bày chữ Sinh Lão Bệnh Tử Tình Dục sầu làm hiệu.
Càng ly kỳ hơn nữa là đám Chân Nhất Thần Quân này từ trước tới nay không hề có chút tiếng tăm gì. Trong đó có hai người bên ngoài biết được, ba mươi năm trước còn là Kim Đan Chân Nhân, thế nhưng hiện tại lại thành Phàn Hư Chân Nhất, quà thật khiến cho thiên hạ khiếp sợ.
Bọn họ tự xưng là Vô Sinh lão tổ, Khổ Lão Thần Quân. Ai Bệnh Thần Quân, cầu Tử Thần Quân. Tuyệt Tình Thần Quân. Vô Dục Thần Quân. Vạn sầu Thần Quân.
Đồng thời Vô Sinh lão tổ này bất đầu khuếch trương môn phái, phát ra pháp chỉ với các tán tu khắp thiên hạ. bất kể chính tà đều có thể gia nhập Vô Thượng Cảm ứng tông. Chỉ cần gia nhập, sẽ được bảo đàm kết thành Kim Đan. luyện thành Nguyên Anh.
Pháp chỉ vừa ra, cả thiên hạ đều khiếp sợ, vô số tán tu kẹt ở cửa ải Kim Đan ùn ùn đổ xô về Vô Thượng Cảm ứng tông. Trong lúc nhất thời, những kè hường ứng lời kêu gọi của Vô Sinh lão tổ nhiều không đếm xuể.
Đồng thời sau khi Vô Thượng Cảm ứng tông chiếm cứ địa bàn của năm đại Vu môn. thế lực của họ còn tiếp tục khuếch trương ra ngoài, Càng ngày bọn họ càng sử dụng thủ đoạn cứng rắn. không ngừng dẫn tới sự kiện va chạm xung đột cùng nhừng môn phái khác xung quanh.
Hơn nữa còn có tin đồn, Vô Sinh lão tổ kia muốn nơi theo Xuân Thu Thất Bá năm xưa. tế điện Hiên Viên Hoàng đế.
Tế điện Hiên Viên Hoàng đế là chuyện mà Xuân Thu Thất Bá tung hoành thiên hạ đã làm vào thời Tiên Tần. Đại La Kim Tiên tông cũng đã làm vào một vạn bày ngàn năm trước, Âm Dương tông đã làm một vạn một ngàn năm trước, Thiên Ma tông đã làm tám ngàn ba trăm năm trước.
Mỗi môn phái từng làm chuyện này, đều làm nổi lên biết bao sóng gió trên thế giới Thương Khung. Mỗi một môn phái thành công, đều hung thịnh mấy ngàn năm. dư uy vẫn còn đến bây giờ.
Nhưng không phải chỉ có thành công, có vô số môn phái sau khi làm chuyện này cũng đã thất bại. Trong đó Huyết Hài phái tạo thành kiếp nạn huyết hài lan tràn khắp thiên hạ. người chết vô số, chính là tỷ dụ hết sức điển hình.
Nói cách khác, Vô Thượng Cảm ứng tông cũng muốn bất chước hành động này. Trong lúc nhất thời, các môn phái trên thế giới Thương Khung thày đều sôi sục.
Vô Thượng Cảm ứng tông quật khời, cân bằng thế lực các môn phái nơi Mạc Bắc bị xáo trộn. Nhưng Hiên Viên kiếm phái chỉ hơi chú ý một chút mà thôi, bời vì khoảng cách quá xa, Hiên Viên kiếm phái không cần phải lo lắng.
Bất quá dấu hiệu rối loạn này vừa xảy ra, các thượng môn đã âm thầm thông báo cho nhau, các nhân sĩ sáng suốt đều lo lắng. Bảo vật hay đan dược gì đó có thê giúp cho Kim Đan Chân Nhân trở thành Nguyên Anh Chân Quân, có thể đưa Nguyên Anh Chân Quân đạt tới Phàn Hư Chân Nhất, đây là đại sự từ trước tới nay chưa từng có ở Tu Tiên Giới. Đại sự này chắc chắn có thể thay đổi hoàn toàn bộ mật của Tu Tiên Giới, cho nên tuy ngoài mật không có gì. nhưng bên trong đã sôi sục cả lên.
Tán tu khắp thiên hạ hội tụ về Mạc Bắc, nơi đó đang dậy sóng, tương lai ất xảy ra chuyện lớn.
Dư Tắc Thành cũng không quan tâm tới chuyện này, vẫn chưa tới lượt hắn. đã có sư phụ lo toan hết thày. Có sư phụ thật là tốt, bất cử chuyện gì ông cũng an bày đâu ra đó, không cần mình phải đau đầu nhức óc.
Chuyện quan trọng hiện tại là làm sao tìm được thân thể phong ấn của Lưu Thi Vận, đây mới là chuyện mà Dư Tắc Thành quan tâm nhất.
Chuyện của Lưu Thi Vận vì có liên quan tới Tâm Kiếm Thiền Tông, cho nên Dư Tắc Thành không thê nói với bất cứ ai trong Hiên Viên kiếm phái, dù là sư phụ cũng không được. Hắn chỉ có thể âm thầm hành sự, không dám để lộ chút phong thanh. Lòng người như biển khó dò, chỉ cần sơ xuất một chút là có thể xảy ra tai họa tày trời.
Sau khi phong trào phi thăng chấm dứt, mười ba trường lão của Vô Hình Ám Ma tông chi
còn lại năm người. Bọn Tử Kim Tiên. Kim Tâm Đại Trường Lão đã phi thăng mà đi, dù là thành công hay thất bại cũng không về nữa.
Hiện tại kè cầm quyền chính là Côn Bằng Yêu Vương, y thân là Phó Cốc chủ Vạn Yêu cốc, tồn tại đã rất nhiều năm. Thậm chí có người nghi ngờ rằng y đã tồn tại vào thời Đại Vũ Thần Đế, đối với chuyện phi thăng tô ra không có chút hứng thú nào. Thật ra y không hề có hứng thú đối với bất cứ chuyện gì, thích gì làm nấy, khiến cho khí ứiể âm thầm muốn nắm cả thiên hạ trong tay của Vô Hình Ám Ma tông năm xưa dần dần tan biến, cả Vô Hình Ám Ma tông roi vào cục diện hết sức rời rạc.
Chuyện Dư Tắc Thành treo thường tìm hoa khá thuận lợi, hiện tại đã có thêm ba mươi bảy loại hoa từ Vực Ngoại sinh sàn trên thế giới Thương Khung. Nhưng tốc độ gia tăng chúng loại hoa bất đầu giảm xuống, càng ngày càng ít. thậm chí vài tháng cũng không thấy xuất hiện một loại.
Bời vì tất cả hạt giống mà các tu sĩ thu thập được mang về đều được gieo trồng hết một lượt. Sau này muốn gia tăng chủng loại, vậy phải nhờ người tu tiên ở Vực Ngoại mang tới, lúc ấy mới có được giống hoa mới xuất hiện trên thế giới Thương Khung.
Dư Tắc Thành vẫn lặng lẽ kiên trì tìm kiếm, hiện tại bất quá chỉ mới một năm mà thôi, nhất định mình sẽ hoàn thành tâm nguyện này.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã trở thành người yêu hoa, chỉ cần hắn tới bất cứ nơi nào, bất kể là thời gian, thời tiết thế nào, hoa ở nơi đó cũng lặng lẽ nỡ ra, muôn hoa khoe sắc.
Hắn gieo trồng hoa khắp trên Thiên Đạo phong, nhìn hạt giống này mầm, sinh trường, ra hoa, kết quà... dần dần rất thích cảm giác này.
Trước kia Dư Tắc Thành thích mặc trang phục thư sinh, dùng diện mạo thư sinh du ngoạn thiên hạ. hiện tại hắn lại thích lặng lẽ trồng hoa khắp nơi nơi. Có lẽ nhờ vậy sau này mình sẽ trở thành Phàn Hư Chân Nhất, giống như lão há cào bán há cào, Lưu Nhất Phàm bán hàng rong, mình lại là người trồng hoa.
Mỗi khi Dư Tắc Thành ngắm hoa, hắn cảm giác được rằng Lạc Tĩnh Sơ đang tồn tại. Tuy rằng nàng đã hóa hoa mà đi, nhưng dường như vẫn còn đang ở bên mình, đang lặng lẽ dõi theo mình.
Ngoại trừ nàng còn có Lưu Thi Vận. Nửa năm trước, nguyên thần Lưu Thi Vận đã khôi phục lại, dường như nàng cũng đang theo sát bên mình, vui buồn theo từng nỗi vui buồn của mình.
Lạc Tĩnh Sơ ở bên cạnh mình là vô thức, là một tâm nguyện trong vô hình lặng lẽ theo mình. Mà Lưu Thi Vận là nguyên thần theo trên thân mình thật sự.
Thinh thoảng Dư Tắc Thành mờ Niết Bàn kinh ra xem, lúc này Niết Bàn kinh đã hoàn toàn dung hợp cùng Thiên Lý Bi, ba ngàn Đại Đạo ghi trên Thiên Lý Bi đều bị Niết Bàn kinh hấp thu. Hiện tại trên Thiên Lý Bi chỉ còn lại mười hai vạn Nhất Nguyên Tiểu Đạo.
Thinh thoảng Dư Tắc Thành cũng giở ra xem ba ngàn Đại Đạo, đáng tiếc vẫn chưa thể thấy rõ lãnh ngộ mồi một Thiên Đạo như vậy. Hắn chỉ cần xem mỗi loại Thiên Đạo chừng mười lần hô hấp, lập tức cảm thấy buồn ngũ vô cùng, không thể nào xem tiếp, phải gấp kinh lại.
Thật ra cho dù lãnh ngộ được một loại pháp tấc Thiên Đạo trong đó, Dư Tắc Thành cũng sẽ không làm. Sư phụ mình đã có được lực Thần Uy, hiện tại pháp tấc Thiên Đạo không thể nào thỏa mãn dã tâm của Dư Tắc Thành. Hắn nuôi mộng không lên tiếng thì thôi, hễ lên
tiếng phải làm sao cho khắp thiên hạ đều biết tới.
Mỗi lần giở Niết Bàn kinh ra xem. Dư Tắc Thành cảm giác dường như Tô Uyển Ngôn đang ở cạnh mình. Nàng thà hóa kinh văn bầu bạn bên cạnh Dư Tắc Thành, chứ không để mất đi hắn. khiến Dư Tắc Thành cảm động không nói nên lời.
Hôm ấy chợt một tiếng nổ vang, Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, rốt cục thế giới Bàn Cổ đã tiến hóa xong. Sau khi nó nuốt lấy thế giới Thiên Nhất Chân Thủy, không biết hiện tại đã tiến hóa thế nào.
Dư Tắc Thành cất Niết Bàn kinh đi, thoáng động ý niệm, chạy vào thế giới Bàn cổ của mình.
Thế giới Bàn cổ lại hoàn thành một lần tiến hóa. không còn hình dáng như trước. Màn sương đen Hỗn Độn quay xung quanh chỉ còn lại một nứa so với trước, nói cách khác Hỗn Độn Lô của Dư Tắc Thành chỉ còn sử dụng được bốn lần.
Vì lần này màn sương đen Hỗn Độn trở nên thưa thớt, tâm thần Dư Tắc Thành dễ dàng xuyên qua, chỉ thấy một thế giới rất lớn xuất hiện trước mật mình.
Dư Tắc Thành bay từ trên cao đáp xuống, nhìn thế giới dưới chân mình. Chỉ thấy nó rộng chừng vạn dặm. đây là biến hóa sau khi nuốt thế giới Thiên Nhất Chân Thủy của Thanh Sơn Tiểu Đạo.
Vạn dặm giang sơn. phong vân vô hạn. thế giới Bàn cổ hình thành một đại lục, xung quanh là một hài dương rất lớn. Hài dương này sóng cuộn ầm ầm, thủy triều mạnh mẽ.
Hài dương chiếm sáu thành, lục địa chiếm bốn thành thế giới. Trên lục địa sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ rốt cục trên lục địa có những gì.
Dư Tắc Thành ra sức gầm to:
- Lão Thất.
Giọng hắn vang vọng khắp nơi, hồi âm dồn dập, nhưng không thấy ai trà lời.
Dư Tắc Thành khẽ cau mày, có chuyện gì vậy, Lão Thất ở đâu, rốt cục thế giới Bàn cổ làm sao vậy?
Trong lòng nghi hoặc, Dư Tắc Thành từ từ đáp xuống, bay về phía trung tâm đại lục, rốt cục đáp xuống đất.
Trong quá trình từ từ đáp xuống, Dư Tắc Thành đến chỗ nào, lập tức sương mù xung quanh đó tiêu tan, cảnh sắc xuất hiện.
Chỉ có những nơi mà Dư Tắc Thành đi qua mói xuất hiện cảnh sắc, thế giới này chính là Vụ Ngoại Giang Sơn.
Dư Tắc Thành đang ở trong một ngọn núi, sương mù mờ mịt. Hắn bèn thử nhìn lên phía trên, đinh núi cheo leo, tự nhiên chất phác. Nhìn xuống phía dưới là một màu xanh rậm rạp vô bờ, xung quanh nguyên khí tràn trề sung túc, quà là một nơi tu luyện rất tốt.
Quà nhiên tốt thật, nếu trên đinh núi kia có một chỗ để tĩnh tu thì hay quá...
Ý niệm thoáng động, thình lình trên đinh sương mù ngưng kết, xuất hiện một động phủ đá xanh. Dư Tắc Thành bay lên, tiến vào trong xem thử. Bên trong động phủ vô cùng đơn giản, chỉ có ba gian, một giường, một bồ đoàn, bốn vách trống trơn, hoàn toàn là do đá xanh xây nên. vô cùng chắc chắn.
Đứng trong động phủ này nhìn ra xa, hoàn toàn có thể nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn
dặm. Trong động phủ này linh khí vô cùng sung túc, giường, bồ đoàn kia toàn là bảo vật, có thể giúp bình tâm tĩnh khí. gia tăng tu vi, chính là một nơi rất tốt để tĩnh tu.
Hoi tiếc một chút, chính là nơi đây hơi nhô hẹp, nếu có động phủ lớn hơn một chút thì quá tốt.
Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, xa xa ba trăm dặm. trên ngọn chũ phong nằm giữa sơn mạch trùng điệp, sương mù đột ngột quay cuồng, sau đó tiêu tan, đề lộ ra một dãy cung điện rất lớn.
Trên ngọn chủ phong có một thiên trì, trong đó có mười tám nơi không ngừng phun ra linh tuyền, hình thành thiên trì vô cùng hoàn mỹ.
Trong thiên trì toàn là hoa sen đang nỡ rộ, trắng tinh thơm ngát thuần khiết vô cùng, cảnh sắc thật đẹp. Bên ngoài thiên trì là một dòng nước chày xuôi theo sườn núi. Xung quanh thiên trì chính là dãy cung điện được xây dựng tinh tế xa hoa, kỳ hoa dị thào trài rộng khắp nơi, rõ ràng là một tiên gia biệt uyển.
Dư Tắc Thành thi triển Kim Quang Phích Lịch Độn tới đó quan sát, không khôi gật đầu khen ngợi.
Mùi thơm lan tràn khắp không gian, khiến cho người ta ngửi thấy tâm thần sàng khoái. Dãy cung điện này lầu các vô số, trài rộng mười mấy dặm. có thể nói chiếm đầy cả ngọn chủ phong. Nơi này quý phái xa hoa, chăng khác gì tiên cảnh, hoàn toàn là một điện phủ thần tiên.
Dư Tắc Thành chậm bước vào trong cung điện này, chỉ thấy tường bằng bạch ngọc, ngói lưu ly, cửa bằng Vạn Niên Thần Mộc, nền gạch bằng vàng, linh thạch khảm trên tường, vô số pháp trận phù văn khắc ở các góc.
Mới đứng ở cửa là linh khí đã thổi ập vào mật. Trên cửa có một tấm biển được luyện chế bằng Tử Kim Sa, trên đó trống trơn không có chữ.
Dư Tắc Thành liếc mất nhìn quanh một vòng, thầm nghĩ trong lòng, nơi đây quà là một cung điện thanh tú hoa lệ, nằm cạnh thiên trì trên núi cao.
Lập tức trên tấm biển kia xuất hiện ba chữ to Linh Tú cung. Sau khi cung điện đã có tên, lập tức toàn cung biến hóa, nếu trước kia chỉ có tổng thể, hiện tại bất đầu xuất hiện đầy đù các chỉ tiết, tinh tế tinh xào.
Vô số tiên thụ xuất hiện trong sân, hoa viên sau cung điện cũng có rất nhiều tiên thào linh dược dần dần nẩy mầm.
Dư Tắc Thành đầy cửa cung màu đỏ bên dưới tấm biển Linh Tú cung, chỉ thấy bên trong rộng lớn bao la, ngọc thạch lát nền, ánh sáng ngập tràn khiến cho toàn cung điện sáng như ban ngày, ở phía chính Bắc có một vân đài bằng bạch ngọc, vân khí trắng tinh lờn vờn xung quanh.
Dư Tắc Thành chậm rãi bước tới, lên ngồi trên vân đài, quan sát xung quanh gật đầu tán thường. Lúc này giọng Lão Thất chợt vang lên:
- Báo Thống lĩnh Đại nhân, thế giới Bàn cổ phát sinh biến dị không biết là gì. Tình huống này từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, nhưng đối với Thống lĩnh Đại nhân cũng là chuyện tốt.
- Công năng hùng mạnh nhất của thế giới Bàn cổ này đã được kích hoạt, có tên là Vật Hóa Thế Giới. Bất cứ vật gì mà ngài muốn, chỉ cần nghĩ tới, nó sẽ trở thành thật trong thế giới này. Đây là công năng lớn nhất chỉ có trài qua nhiều thế hệ Tiên Tần mới có thể kích hoạt.
- Bất quá công năng này lại không thể nghịch chuyển, cho nên Đại nhân nhất định phải thận trọng.
Lão Thất dứt lời bèn im bật không nói gì thêm, Dư Tắc Thành gật gật đầu, nhìn thoáng qua sơn mạch, vốn sơn mạch này tồn tại sẵn, nhưng tài nguyên cây cối, đá núi bên trong cũng không tồn tại, chỉ một niệm của mình nghĩ tới, lập tức tự động sinh ra.
Giống như tên của cung điện này, mình vừa nghĩ trong lòng, nó đã tự động xuất hiện. Không biết có thể thay đổi cái tên Linh Tú cung này không...
Dư Tắc Thành ra sức nghĩ. nhưng tên trên tấm biển không hề thay đổi. Xem ra mình phải thật là cẩn thận, cẩn thận từng chút một để tạo ra thế giới nơi này thật hoàn mỹ.
Linh Tú cung thì Linh Tú cung vậy, Dư Tắc Thành chậm bước trong cung điện. Cả cung điện rộng rãi mênh mông nhưng chỉ có mình hắn. thậm chí không có một con kiến nào, làm nổi lên vẻ tịch mịch khôn tà.
Hắn tùy ý tiến vào một cánh cửa, chỉ thấy bên trong là pháp trận toát ra hào quang rực rỡ, phù lục bay vòng quanh, dường như là đan thất luyện bảo.
Trong đó có mây tía lấp lánh. Dư Tắc Thành nhìn kỹ lại, là nhiều cuộn lụa nằm trên giá toát ra sắc tía đẹp mất.
Hắn cảm thấy những tơ lụa này hơi quen thuộc...
Lão Thất bèn nói:
- Thống lĩnh Đại nhân, đây là Luyện Bảo điện, một trong bảy mươi hai điện của Linh Tú cung này. Điện này chuyên luyện chế pháp bảo, thắt lung, giày... thuộc hàng cực phâm cho ngài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
- Tơ lụa này thật ra là pháp trù của Bạch Hà giới, ngài đã mang về từ Tam Thiên giới. Vào thời kỳ trước của thế giới Bàn Cố, pháp trù của Bạch Hà giới đã trở thành một trong những tài nguyên mà ngài có thể khai thác vô hạn.
- Sau lần biến dị tiến hóa này, các tài nguyên được tận dụng triệt để, Luyện Bảo điện này có thể tạo ra chiếc pháp bảo hoàn mỹ nhất cho ngài.
Dư Tắc Thành lại hôi:
- Vì sao nơi này không có sinh linh nào cả?
Lão Thất đáp:
- Thống lĩnh Đại nhân, ngài xác định thành lập hệ thống sinh linh ư?
- Nhắc nhỡ, sinh linh mà thế giới Bàn cổ sinh ra kể từ bây giờ sẽ không thể dễ dàng bó đi như trước. Chúng sẽ có được tính cách và linh hồn của riêng mình, lại có thê sinh sàn tiến hóa, xin ngài quyết định cẩn thận.
Dư Tắc Thành nói:
- Lão Thất, nói rõ hơn chút nữa.
Lão Thất nói:
- Thế giới Bàn cổ hiện tại ất phải sinh ra hệ thống sinh linh, như vậy mới có thể khai phá thế giới Bàn Cổ tới mức độ hoàn mỹ nhất. Bằng không sẽ như tòa cung điện nơi này, trống rỗng hoang phế.
- Nhưng ta kiến nghị vào thời điểm hiện tại, chỉ nên sàn sinh ra hệ thống sơn tinh dã quái, ta mới có thể hoàn toàn khống chế bọn chúng. Ta có thể tiêu diệt bất cứ loại sinh linh nào phá hoại thế giới Bàn cổ, bảo tồn loại nào có ích cho thế giới Bàn cổ phát triển.
- về phần hệ thống yêu tinh, thần ma. quỷ hồn. nhân loại, hiện tại ta đề nghị khoan hãy thành lập, bời vì chúng rất khó khống chế, sau này từ từ hãy thành lập sau. Ngoài ra hệ thống nhân loại tốt nhất là tìm ở bên ngoài, sau đó ta sẽ bồi dưỡng, tế luyện ra chúng tộc nhân loại phục vụ cho ngài.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, thành lập hệ thống sinh linh, giao hết quyền khống chế cho ngươi.
Lão Thất nói:
- Cảm tạ Thống lĩnh Đại nhân.
Vừa dứt lời, lập tức thiên địa chấn động, chỉ thấy trong vùng sơn lĩnh bên ngoài chậm rãi mọc lên hàng trăm loại cây rất lớn. Những cây này mọc lên trời tới khi cao mười mấy trượng mới dừng lại.
Dần dần trong những cây này sinh ra những điểm sáng nhô. Những điểm sáng này dần dần biến hóa, thành những điểm lục quang bay ra.
Trên không lại có vô số đạo bạch quang roi xuống những điểm lục quang này. Lục quang dần dần biến hóa, hóa ra một đám sinh linh có hình người, nhưng thân thể tàn khuyết, đều có dấu vết của cây cối còn sót lại. Có tên trên đầu đầy hoa, có tên bên ngoài thân thê là võ cây.
Dần dần đám sinh linh này lớn lên, biến thành hình người như thật, một đám sơn tinh dã quái đã được sinh ra trong thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành.