Tiên Ngạo

Chương 730: Giải trừ nguy nan



Thình lình tro bụi trên mặt đất dậy lên cuồn cuộn, sau đó đột ngột xuất hiện một chiếc pháp bào lơ lửng giữa không trung. Pháp bào này có màu tím, rộng rãi, toàn thân còn có những tia sáng màu đỏ mờ mờ lưu chuyển. Liếc mắt nhìn qua dường như có ngọn lửa đang cháy bập bùng vờn quanh.

Trước ngực pháp bào có một viên ngọc màu vàng chói, to chừng nắm tay, bề ngoài ngọc này khắc đầy phù văn. Lúc này viên ngọc chợt lóe sáng, dường như hóa sinh vạn vật, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật sinh thành theo đạo lý phụ trên âm, ôm lấy dương.

Chỉ trong thoáng chốc, pháp bào này hình thành pháp tướng Minh Vương, sau đó pháp tướng này vỡ nát, Dư Tắc Thành xuất hiện trở lại. Đòn vừa rồi của Băng Tuyết lão tổ đã được pháp bào này hấp thu, chết thay cho hắn một lần. Dư Tắc Thành ngụy trang thành tro bụi, đã qua mặt được ba vị Chân Nhất Thần Quân. Đây là tiên thuật Minh Vương Pháp Tướng chết thay của Hiên Viên Tử Vệ Bào này.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, bị dọa suýt nữa vỡ mật mà chết thật. Vừa rồi nếu không nhờ pháp bào này phát ra uy lực, hấp thu lực Hư Vô kia, hiện tại mình cũng đã hoàn toàn tiêu vong. Tốn hai ngàn năm trăm điểm công trạng mua pháp bào này quả thật vô cùng xứng đáng. Không được, mình phải lập tức tu luyện Chuyển Sinh Minh Vương Quyết, thế giới này nguy hiểm vô cùng, một khi vận may của mình đã hết, không thể biết mình sẽ chết lúc nào.

Dư Tắc Thành quay đầu nhìn lại phía sau mình. Tam Băng Chân Nhân vẫn còn đứng đó, há miệng thật to như muốn kêu lên. Bất quá y muốn kêu gì hiện tại cũng không còn quan trọng. Dư Tắc Thành vừa khẽ chạm vào vai y, lập tức toàn thân y đổ sụp xuống như tro bụi, tan biến vào hư vô.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, cuối cùng Tam Băng Chân Nhân cũng chết, quả thật là đáng tiếc, đây chính là số mệnh của y. Nơi này là chốn thị phi, mình phải rời xa càng nhanh càng tốt.

Dư Tắc Thành quyết định lập tức rời khỏi Băng Tuyết Thần Cung này. Mình đã lấy trộm Tiên Thiên Linh Bảo Tuyết Hồn Châu của người ta, tuy rằng rất có khả năng Băng Tuyết lão tổ vẫn chưa phát hiện ra Tuyết Hồn Châu đã bị trộm đi, cho nên mới xuất ra một đòn đánh tan mình thành tro bụi. Nhưng lỡ như Băng Tuyết lão tổ phát hiện ra mình chưa chết, vậy chắc chắn lão sẽ truy sát mình vạn dặm không tha. Lão khốn này ngay cả thê tử hài tử cũng không cần, tự nhận rằng ta chính là đạo, chuyện gì lão cũng làm được.

Thật ra cũng không sợ lắm, lúc mình từ thế giới Bàn cổ của lão đi ra, có được Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến hộ thể, biến đổi dung mạo bên ngoài. Lão lại đang tập trung chiến đấu với con, chỉ kịp giáng một đòn vội vội vàng vàng đánh mình, chưa chắc đã có thể phát hiện ra mình là ai.

Bất quá không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu chẳng may lão phát hiện ra mình là ai, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như vậy, không phải là lúc thích hợp để thử nghiệm xem nhất vạn hay là vạn nhất. Cho nên chốn thị phi này không thể ở lâu, bất kể bên nào thắng lợi, đối với mình cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

May mắn là ba người Băng Tuyết lão tổ đã đánh ra Thanh Minh, cũng không hình thành họa trời. Dư Tắc Thành lập tức thi triển Súc Địa Thành Thốn, trở về Thính Vân cung. Trước khi mình phất áo ra đi, nói sao cũng phải cứu bọn Nam Vân cô cô. Bọn họ đang chờ mình cứu mạng, chuyện mình đã hứa với người khác, nhất định phải làm được. Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, làm người phải biết trọng lời hứa.

Dư Tắc Thành thi triển Súc Địa Thành Thốn, trở lại Thính Vân cung. Chỉ thấy đại trận sương mù kia đã ép vào bên trong thêm chừng một trượng, xem ra trong thời gian vừa qua, bọn Nam Vân Chân Quân không dễ chịu gì.

Dư Tắc Thành vừa xuất hiện, lập tức thi triển Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến bao phủ toàn thân, không thèm để ý tới đệ tử Bắc Minh Bất Dạ thành xung quanh nhìn thấy hắn xuất hiện mà kinh ngạc sững sờ, nhanh chóng tiến vào trong đám sương mù.

Sau khi tiến vào đại trận, đi tới đâu, sương mù lập tức giạt ra tới đó, rốt cục hắn đã trở về Thính Vân cung.

Hắn chậm rãi bước ra khỏi sương mù, thấy hắn xuất hiện, các tu sĩ lập tức chỉ trỏ kinh hô. Lập tức mấy ngàn ánh mắt chờ mong đổ dồn vào hắn, vẻ mặt bọn họ toát ra đủ các thần sắc hy vọng, khát khao, mong chờ...

Dư Tắc Thành giơ cao Băng Tuyết Ấn cho mọi người thấy, lập tức một tràng tiếng hoan hô bùng nổ, trong mắt ai nấy tràn trề hy vọng.

Dư Tắc Thành chậm rãi tiến vào trong Thính Vân cung, giao Băng Tuyết Ấn cho Nam Vân Chân Quân:

- May mà không tới nỗi nhục mệnh.

Nam Vân Chân Quân đón lấy Băng Tuyết Ấn, nhìn hắn gật gật đầu:

- Giỏi lắm!

Sau đó nàng gọi năm vị Nguyên Anh Chân Quân Băng Tuyết Thần Cung lại, năm người ngồi xuống bắt đầu vận công. Biến thứ nhất Băng Trụ Lăng Lăng, một vị Nguyên Anh Chân Quân vận khởi Kiếm Ý Băng Tuyết. Biến thứ hai Tuyết Bộc Trùng Trùng, một vị Nguyên Anh Chân Quân khác vận khởi lực Băng Tuyết bùng nổ.

Biến thứ ba Tuyết Băng cồn cồn, một vị Nguyên Anh Chân Quân khác vận khởi lực Tuyết Băng Hủy Diệt. Biến thứ tư Tuyết Phi Phiêu Phiêu, một vị Nguyên Anh Chân Quân khác vận khởi lực Phi Tuyết Vô Thường. Biến thứ năm Băng Ý Sâm Sâm, một vị Nguyên Anh Chân Quân khác vận khởi lực Băng Tuyết Sâm Nhiên.

Lần lượt từng người thi pháp, thi triển Băng Tuyết Ngũ Biến tới cực điểm. Bọn họ vốn là Nguyên Anh Chân Quân. Băng Tuyết Ngũ Biến đã sớm tu luyện làu làu, hiện tại thi triển hết sức nhẹ nhàng thoải mái.

Dần dần năm đạo lực Băng Tuyết Ngũ Biến chậm rãi dâng lên, tụ tập lại với nhau. Lúc này Nam Vân Chân Quân mới lặng lẽ thi pháp, ra sức kéo mạnh. Lập tức Băng Tuyết Ngũ Biến tụ tập vào Băng Tuyết Ấn, hình thành lực Băng Tuyết mênh mông vô tận. Đây chính là biến thứ sáu Tuyệt Đối Linh Độ của Huyền Băng Ngọc Sương, Băng Tuyết Ngũ Biến.

Nam Vân Chân Quân lại điểm một cái vào màn sương mù dày đặc kia. Lực của biến thứ sáu Tuyệt Đối Linh Độ sau khi được Băng Tuyết Ấn chuyển hóa, đánh ra một đòn về phía màn sương mù.

Tuyệt Đối Linh Độ lập tức va chạm với sương mù của Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến.

Hai loại lực lượng hùng mạnh tương xung khắc chế lẫn nhau, va chạm vô cùng mãnh liệt.

Một tiếng nổ rất lớn vang lên, sau đó hai lực lượng này bắt đầu tranh đấu, giằng co vô cùng kịch liệt.

Vốn Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến là do hơn trăm người hợp lực phát ra, mười ngón tay có ngón dài ngón ngắn. Hai lực lượng này vừa va chạm, trong số Kim Đan Chân Nhân có những tên phát hiện ra mình đang già đi rất nhanh, đây là già đi thật sự. Con người ta ai cũng có lòng ích kỷ, những tên này thấy mình phải dùng sinh mạng chiến đấu, lập tức có rất nhiều người không còn phát lực, chỉ biểu hiện giả vờ bề ngoài mà thôi.

Một người như vậy, nhiều người như vậy, Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến bắt đầu mờ đi. Trong số năm tên Nguyên Anh Chân Quân cũng có hạng người giảo hoạt, ngươi không xuất lực vậy ta cũng không. Vừa nhìn thấy sự tình bất ổn, dù sao những nơi cần vơ vét bên trong Băng Tuyết Thần Cung cũng đã vơ vét hết, lúc này không đi còn đợi khi nào.

Hai tên trong đó lập tức kéo theo đệ tử môn nhân của mình bỏ chạy, chỉ cần chạy nhanh hơn người của mình là đủ. Mất đi hai vị trí, lập tức Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến không còn khả năng duy trì, hoàn toàn sụp đổ, tất cả sương mù nháy mắt biến mất.

Bọn Nam Vân Chân Quân bị vây khốn lâu ngày, lúc này thấy đại trận vây bọn họ mất đi, oán khí uất ức trong lòng lập tức bùng nổ, không cần có người chỉ huy, chỉ nghe vô số tiếng la, cả Nguyên Anh Chân Quân cùng Kim Đan Chân Nhân ào ào xông ra, tấn công về phía đám tu sĩ của Bắc Minh Bất Dạ thành.

Lập tức một trường đại chiến bắt đầu, tu sĩ Băng Tuyết Thần Cung phản kích từ trong tuyệt địa, thậm chí còn có họa trời xuất hiện do Nguyên Anh Chân Quân đại chiến cùng nhau. Cả vùng Bắc Cực Thiên hàng ngàn dặm, đâu đâu cũng thấy vô số tu sĩ chém giết kịch liệt.

Dư Tắc Thành thản nhiên nhìn trường đại chiến trước mặt, trận chiến này không phải của hắn.

Trận chiến chân chính là trận chiến giữa Băng Tuyết lão tổ cùng hai người Ám Quang Thần Quân, trận chiến nơi này chẳng qua chỉ là chút điểm xuyết mà thôi.

Tuy rằng sau đòn vừa rồi của Băng Tuyết lão tổ, Dư Tắc Thành may mắn thoát chết, nhưng tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Ngoại trừ Hiên Viên Tử Vệ Bào không bị tổn hại, ngoài ra Bắc Đẩu Thất Tinh Quán trên đầu, Kim Đăng Chiến Xa dưới chân, lệnh bài trên người đã hư hỏng hết.

Thật ra Bắc Đẩu Thất Tinh Quán vẫn còn sót một mảnh tàn dư, Dư Tắc Thành không rảnh rỗi, đã thu vào thế giới Bàn cổ. Quán này đã hoàn toàn biến dạng, bảy viên bảo thạch vỡ nát, không thể nào sửa chữa được nữa.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, quán này đã đi theo mình bao nhiêu năm qua như hình với bóng, hôm nay hư hỏng như vậy, thật sự đáng tiếc vô cùng.

Dư Tắc Thành không nỡ vứt đi, bèn thu mảnh còn sót lại vào thế giới Bàn cổ, vứt vào một góc giữ lại, xem như là kỷ niệm. Thế giới Bàn cổ của mình rộng cả ngàn dặm, chút diện tích dành cho nó không đáng kể gì.

Dư Tắc Thành hỏi Lão Thất: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Lão Thất, quán này còn có thể sửa lại được chăng?

Lão Thất bắt đầu dùng cảm ứng thăm dò, rốt cục lên tiếng nói:

- Pháp trận trong quán đã hoàn toàn sụp đổ, cấm chế hư hết, phù lục trong đó cũng đã hỏng, bảo thạch lại vỡ, hoàn toàn không thể sửa chữa.

Dư Tắc Thành nghe nói như vậy, đây là chuyện nằm trong dự liệu của hắn, không khỏi gật gật đầu ra vẻ bất đắc dĩ.

Đột nhiên Lão Thất lên tiếng nói:

- Chậm đã... Báo Thống Lĩnh Đại nhân, phát hiện vật chất kỳ dị bên trong quán, không thể giám định được, xin Đại nhân hãy bảo quản nó cho thật kỹ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv