Tiên Ngạo

Chương 725: Nhà xưởng phi xa



Dư Tắc Thành đột ngột xuất hiện ở nơi này, mỉm cười nhìn một vòng. Tất cả tu sĩ nơi đây vừa nhìn thấy hắn, lập tức có hơn phân nửa kinh hô thất thanh, dường như vừa nhìn thấy ác quỷ vậy:

- Sát Nhân Ma Vương lại tới rồi, chạy cho mau!

Chỉ trong thoáng chốc ai nấy đua nhau bỏ chạy tứ tán, lập tức trước đại môn nhà xưởng bớt đi hết chín thành tu sĩ. Dư Tắc Thành ra tay chém giết khi trước đã để lại ấn tượng trong lòng bọn chúng, ai nấy hận sao phụ mẫu không sinh cho mình có bốn chân để chạy cho mau.

Dư Tắc Thành cười ha hả, lúc này nhìn lại chỉ còn ba yêu ma khổng lồ cầm đầu mười ba tu sĩ ở lại. Bọn chúng là đảo chủ trong ba mươi sáu đảo, hoặc là Yêu Vương của bảy mươi hai thủy mạch, chỉ có cấp bậc Kim Đan Chân Nhân, vốn bọn chúng chưa từng giao thủ với Dư Tắc Thành, không tin hắn có năng lực lớn như vậy, cho nên không chạy trốn.

Thế lực của bọn này có thể tồn tại được bên ngoài Băng Tuyết Thần Cung và Bắc Minh Bất Dạ thành, ắt có chỗ độc đáo của riêng mình, bằng không đã bị hai môn phái này thâu tóm. Cho nên bọn chúng mới không chạy trốn, vẫn ở lại nhìn Dư Tắc Thành, không hề tỏ ra e ngại.

Tên Yêu Vương trong đó quát lớn:

- Ngươi là ai, vì sao....

Dư Tắc Thành liếc nhìn bọn chúng một cái, không rảnh để nghe bọn chúng nhiều lời. Toàn là những kẻ chết rồi, không cần để ý, bèn nói:

- Vừa hay dùng các ngươi thử Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến của ta, để xem rốt cục nó có hùng mạnh như trong truyền thuyết hay không.

Dứt lời bèn giơ tay điểm ra, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến bắn thẳng ra. Dư Tắc Thành dùng kiếm pháp Kiếm Quang Ngục điều khiển Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, nháy mắt hóa thành mười ba đạo hào quang bắn tới bọn chúng.

Những đạo hào quang này trắng vô cùng, thậm chí có cảm giác tinh khiết thần thánh khó tả bằng lời. Ngoài ra còn một đặc điểm khác là nhanh, chỉ cần khẽ động ý niệm, hào quang đã bắn ra.

Mười ba tu sĩ kia thấy Dư Tắc Thành ra tay, có kẻ điều khiển pháp bảo công kích, có kẻ sử phi kiếm ngăn cản, có người dùng pháp thuật phòng ngự, có kẻ dựng hộ thuẫn bảo vệ.

Nhìn bề ngoài, uy lực của hào quang này không lớn, bọn chúng cũng không để ý. Nhưng dù để ý, cũng không thể tránh khỏi Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến nhanh như điện chớp này.

Hào quang phát ra đến chỗ nào, chỗ đó không hề phát ra tiếng nổ ầm ầm, cũng không phát ra thanh âm khi va chạm với các loại pháp bảo, càng không bắn ra tung tóe hào quang đủ các màu sắc, tóm lại là không có chút thanh âm nào. Hào quang này bất kể đánh trúng pháp bảo hay hộ thuẫn chân nguyên, hết thảy đều tan biến thành khói nhẹ. Chỉ trong thoáng chốc, hào quang này lan tới đâu, vạn vật nơi đó tan thành tro bụi, biến mất tới đó.

Dư Tắc Thành chỉ đánh ra một đòn, cả mười ba tu sĩ bất kể là Yêu Vương thủy mạch hay đảo chủ các đảo, hết thảy tiêu tan. Kể cả pháp bảo, thân thể, ngay cả vách tường sau lưng chúng nháy mắt bốc hơi, một đòn diệt gọn.

Có vài tu sĩ đang trốn ở xa xa quan sát, lén lút theo dõi, thấy cảnh tượng này, ai nấy há hốc mồm một lúc. Sau đó tỉnh táo lại, lập tức quay đầu bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt.

Dư Tắc Thành bật cười ha hả, sướng quá, bí pháp Tiên Tần này quả nhiên vô cùng dũng mãnh, quả thật là Diệt Tuyệt hết thảy. Phàm là vạn vật có nguồn gốc từ Ngũ Hành, tất cả lập tức tiêu tan thành mây khói, sướng thật!

Dư Tắc Thành đi tới sát đại môn nhà xưởng, rõ ràng đây là một cổng vàng, toát ra hào quang màu bạch kim sáng chói, lại thêm ánh sáng óng ánh của phù lục. Trong ánh sáng này, rõ ràng có pháp trận hùng mạnh đang chuyển động, vừa rồi đám tu sĩ kia tấn công hơn nửa canh giờ cũng không thể phá. Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận, vách tường quanh đại môn có dấu vết đào móc phá hoại, nhưng không có tác dụng gì.

Dư Tắc Thành quan sát cổng vàng, trên đó có một đồ hình bát quái, trông phức tạp vô cùng, suy diễn thành tám tám sáu mươi bốn quẻ. Phải dựa theo thứ tự quẻ cố định mà điểm vào, đưa vào pháp lệnh mở cửa, cửa này sẽ tự động mở ra.

Dư Tắc Thành đã biết được pháp lệnh mở cửa này từ miệng Băng Lan Chân Quân, nhưng hắn không sử dụng. Hắn chỉ liếc nhìn đại môn này một cái, tung ra một đòn Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến.

Ầm một tiếng vang lên, cổng vàng bằng kim tinh cứng rắn vô cùng lập tức bị Dư Tắc Thành đánh cho tan biến. Bất kể cấm chế bảo vệ hay trận pháp gì, dưới một đòn này hoàn toàn tiêu tán, lập tức nơi đó xuất hiện một cửa động cao một trượng, rộng một trượng.

Đây quả là mọi sự thuận lợi, không gì ngăn nổi.

Dư Tắc Thành bước vào trong, liếc mắt nhìn quanh một vòng, chỉ thấy bên trong được sử dụng không gian pháp thuật, là một tòa điện phủ rộng chừng mười dặm. Hắn còn chưa kịp quan sát rõ ràng, thình lình đối diện xuất hiện một con hỏa long khổng lồ. Hỏa long này có trảo có sừng, giống như rồng thật đánh về phía Dư Tắc Thành. Đây là Hỏa Long Ba, đòn này mạnh mẽ vô cùng, chẳng kém gì Nguyên Anh Chân Quân dốc hết toàn lực đánh ra một đòn.

Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành không hề tránh né, nhanh chóng vận chuyển Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến bao quanh toàn thân. Ánh sáng này có thể công có thể thủ, vừa khéo thử xem tác dụng phòng ngự của nó thế nào.

Hỏa long kia vừa vồ vào người Dư Tắc Thành, nháy mắt tắt mất, hóa thành khói nhẹ. Một đòn mạnh mẽ của nó không gây ra tác dụng gì, hiệu quả phòng ngự của Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến cũng là hạng nhất.

Dư Tắc Thành tiến vào trong nhà xưởng này, vốn nơi này phát xuất từ một pháo đài công phòng rất lớn. Trước kia pháo đài này là một phần trong hệ thống chế tạo phi xa của Băng Lan Chân Quân, hiện tại bị các đệ tử Băng Tuyết Thần Cung tàn dư trong này sử dụng oanh kích địch nhân xâm nhập vào trong.

Sau đòn Hỏa Long Ba vừa rồi, sau pháp trận này vẫn còn ba cấm chế giống như vậy đang chuẩn bị kích hoạt tấn công Dư Tắc Thành. Thình lình có tiếng người hô lớn:

- Đừng công kích, đừng công kích nữa, đây là người bên mình!

Dư Tắc Thành vừa nhìn thấy không khỏi bật cười, thì ra người vừa kêu lên chính là Tam Băng Chân Nhân, quả thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng.

Chẳng trách đám đệ tử còn sống sót của Băng Tuyết Thần Cung có thể trốn vào trong nhà xưởng này. Tam Băng Chân Nhân chính là đồ đệ của Băng Lan Chân Quân, tuy rằng hôm qua bị giáng chức, nhưng vẫn chưa rời khỏi. Gặp đại loạn này, y biết được pháp lệnh mở cửa bèn dẫn theo một ít đệ tử trốn vào đây. Chỉ cần kích hoạt một nửa cấm chế pháp trận ở đây, đã đủ để tấn công địch nhân dám xông vào nơi này.

Vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, y là người đầu tiên ngăn cản đệ tử ra tay công kích, chuyện này ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành. Nếu nhìn thấy Dư Tắc Thành, y vờ như không biết, cứ tiếp tục công kích để báo mối thù hôm qua, vậy Dư Tắc Thành cũng không ngại làm cho đệ tử Băng Tuyết Thần Cung ở nơi này biến mất một vài người.

Thật ra Tam Băng Chân Nhân vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, phản ứng đầu tiên là muốn thừa cơ tiếp tục tấn công hai đòn nữa. Nhưng y vừa thấy Dư Tắc Thành, răng trong miệng chợt cảm thấy đau nhói, bài học hôm qua đã khiến y trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không dám là địch với Dư Tắc Thành, cho nên vội vàng ngăn cản đệ tử, cứu mạng của mình.

Sau khi y ra tay ngăn cản, vội vàng chạy tới kêu to:

- Tiền bối, tiền bối, xin cứu mạng, đây là đại kiếp nạn của Băng Tuyết Thần Cung, xin tiền bối mở lòng từ bi...

Dư Tắc Thành nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Có gì mà kinh hoàng, sư phụ ngươi nhờ ta tới đây lấy một thứ, ngươi không cần phải sợ. Tuy rằng Băng Tuyết Thần Cung gặp kiếp nạn nhưng không tổn thương tới nền tảng, không cần phải sợ.

Dư Tắc Thành cũng không để ý tới chúng, bèn bước vào một góc trống trải của nhà xưởng, tới đó rồi bèn sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật bắt đầu cảm ứng. Quả nhiên mật khố này được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, hắn dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cảm ứng một lúc mới phát hiện ra điểm khác thường.

Dư Tắc Thành dựa theo Băng Lan Chân Quân chỉ điểm, lặng lẽ thi pháp mở đại môn mật khố ra.

Đại môn mật khố này khác với đại môn nhà xưởng bên ngoài, không thể dùng lực cường công, nếu chẳng may làm cho cơ quan kích hoạt, vậy được không bằng mất.

"Tinh Mộc ngạn chủ Hỏa, như bàn nhật nạp âm chúc Mộc, cố Mộc năng sinh Hỏa, thư tinh tự; tấc dương nhật thuận chuyển, âm nhật nghịch chuyển..."

Dư Tắc Thành lặng lẽ niệm pháp quyết, nơi đó bắn tung tóe từng trận quang hoa. Sau một lúc xuất hiện một cửa ánh sáng, chính là cửa vào mật khố Băng Lan Chân Quân.

Dư Tắc Thành vừa định tiến vào, ngầm nghĩ một chút bèn quay lại nói với đám đệ tử đang ẩn náu trong nhà xưởng:

- Các ngươi lo chạy trốn giữ mạng đi thôi. Hãy nhớ chỉ cần sống sót qua kiếp nạn này, rất nhanh Băng Tuyết Thần Cung sẽ khôi phục lại, các ngươi hãy tự lo cho mình.

Dứt lời, Dư Tắc Thành bèn bước vào cánh cửa ánh sáng kia, sau đó được truyền tống vào trong mật khố.

Tới mật khố rồi, Dư Tắc Thành bật cười ha hả. Chẳng trách nào lúc Băng Lan Chân Quân đọc pháp lệnh mở cửa mật khố cho mình, vẻ mặt y tỏ ra vô cùng tiếc nuối, thì ra đây là một kho báu đồ sộ.

Bên trong kho báu này chất đầy các loại tài liệu quý hiếm, toàn lả tải liệu chuyên dụng chế tạo phi xa, trong đó có rất nhiều thiên tài địa bảo quý hiếm. Ngoại trừ số nguyên liệu này, trong mật khố còn có hàng chục phi xa, không chiếc nào giống chiếc nào. Đây toàn là phi xa cực phẩm của các môn phái trên đại lục Thương Khung, chỉ có các chưởng môn sử dụng.

Băng Lan Chân Quân thu thập những phi xa này, y vốn là thiên tài chế tạo phi xa, thu thập những phi xa này về tiến hành nghiên cứu học hỏi những điều ảo diệu của các môn phái khác. Sau đó y sẽ chọn lọc ưu điểm của chúng, chế tạo ra phi xa cực phẩm cho mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv