Băng phong trên mặt đất, băng nhận trên không trung hình thành trận thế kỳ dị lan tràn mười dặm, lấy Dư Tắc Thành làm trung tâm, muốn nghiền nát Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lớn tiếng nói:
- Không nên ép ta xuất thủ, ta hiện tại không cách nào khống chế lực lượng của mình, là ngươi bức ta xuất thủ, hậu quả ngươi phải tự chịu.
Lời này Dư Tắc Thành lớn tiếng hô lên không phải nói với Băng Lan Chân Quân, mà là nói với Phản Hư Chân Nhất ẩn giấu ở chỗ tối kia.
Trong khi nói, Dư Tắc Thành đột nhiên phóng lên cao, trong nháy mắt hắn sử ra Bàn cổ Phủ của mình vừa mới tế luyện thành, các ngươi đều muốn thăm dò ta sao, vậy ta sẽ cho các ngươi xem. Mặt khác Dư Tắc Thành cũng thật lòng muốn xem bản mệnh pháp bảo đệ nhất biến Bàn cổ Phủ của mình rốt cuộc có bao nhiêu uy lực.
Theo Dư Tắc Thành bay lên, bản mệnh pháp bảo vừa tế luyện khẽ động, lần đầu tiên xuất hiện ở trên thế giới Thương Khung này.
Trong giây lát một loại khí tức đến từ Hồng Hoang ở trên người Dư Tắc Thành tản ra, khí tức này kinh khủng không gì sánh được, băng nhận dần dần bao phủ bầu trời kia bị khí tức này xông ra nghiền nát toàn bộ.
Khí tức này thoáng cái bao phủ trên người Băng Lan Chân Quân, Băng Lan kia đang ngự sử một thanh phi kiếm muốn đại chiến Dư Tắc Thành, thế nhưng khí tức này vừa ép xuống, phi kiếm kia keng một tiếng rơi trên mặt đất, cả người hắn đều bị uy áp gắt gao không thể động đậy.
Tất cả đệ tử trên quảng trường đều bị áp đảo, toàn bộ phủ phục trên mặt đất, băng trụ băng phong mọc lên kia trong nháy mắt tan vỡ toàn bộ.
Khí tức này còn đang lan ra phía ngoài, lan tràn mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm, toàn bộ Băng Tuyết Thần Cung, toàn bộ ở trong uy áp của khí tức này, tất cả đèn đuốc trong cung trong nháy mắt tắt hết, tu sĩ dưới Nguyên Anh toàn bộ ngã trên mặt đất, ở dưới uy áp này toàn bộ đều không thể động đậy.
Dư Tắc Thành chậm rãi bay lên, bay lên ngàn trượng, hiện tại hắn đã không cách nào khống chế được thân thể của mình, sau khi khởi động Bàn Cổ Phủ, lập tức bản mệnh pháp bảo tự động vận chuyển khống chế thân thể của Dư Tắc Thành, làm cho hắn chậm rãi bay lên, sau đó huyễn ảnh của một cái phủ thật lớn trống rỗng xuất hiện, mục tiêu chính là Băng Lan Chân Quân không cách nào di động ở phía dưới.
Lúc này Dư Tắc Thành đã biết vì sao Trung Hưng tổ sư cho tới bây giờ cũng không dùng qua bản mệnh pháp bảo, vì sao Tiên Tần có thế giới Bàn Cổ luyện hóa thành bản mệnh pháp bảo công kích đều để dành tới lúc sau cùng, làm một kích cuối cùng.
Một kích của mình sắp sửa phát ra, đừng nói là Băng Lan Chân Quân, Băng Tuyết Thần Cung mấy trăm dặm dưới chân, ngàn vạn dặm nơi Bắc Cực này, ngoại trừ Phản Hư Chân Nhất đều phải hóa thành tro bụi dưới một kích này của mình.
Khí thế vô tận ngưng kết trên không trung, trên bầu trời khí Hồng Hoang bạo phát, giống như một người khổng lồ đứng ngạo nghễ, cự phủ trong tay, lại muốn một lần nữa khai thiên phách địa.
Khí thế vô tận áp trụ xuống mặt đất. Băng Lan Chân Quân kia hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn Dư Tắc Thành, đừng nói chiến đấu, ngay cả di động cũng không thể, uy áp đáng sợ trước này chưa từng có, đã đoạt hồn, thương phách, hắn đã hoàn toàn bị hù dọa tê liệt.
Khí tức Hồng Hoang đáng sợ này phun ra phía ngoài, va chạm với khí quyển lập tức dẫn phát từng trận tiếng sấm, thực sự là bôn lôi cuồn cuộn, điện thiểm lôi minh.
Theo tiếng, sấm nổ vang, toàn bộ khu Bắc Cực, băng tuyết trên vô số núi cao bắt đầu tan vỡ, hình thành một từng trận tuyết lở đáng sợ, nổ vang không gì sánh được. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Trên sông băng lại nứt ra vô số khe, ở trong khe không biết là cái gì, không ngờ thổi lên một loại sát phong màu đen băng lãnh.
Khí Hỗn Độn, tiếng sấm, thiểm điện, tiếng tuyết lở, tiếng băng nứt, nhất thời giống như thế giới đã tới ngày tận thế, đáng sợ không gì sánh được.
Ở chỗ sâu nhất trong Băng Tuyết Thần Cung, trong một chỗ đại điện, một lão già đột nhiên mở mắt, hắn từ trạng thái bế quan giật mình tỉnh lại.
Hắn vừa tỉnh lại, giống như toàn bộ Băng Tuyết Thần Cung đều tỉnh lại, giống như toàn bộ mặt đất vạn dặm thức tỉnh, giống như hoa tuyết trong cuồng phong vô tận, băng tuyết vô tận trên mặt đất đã tỉnh lại, giống như chủ nhân của thiên địa này đã trở về.
Người này chính là chủ nhân của Băng Tuyết Thần Cung, Băng Tuyết Lão Tổ sư phụ của Băng Lan Chân Quân, Nam Vân Chân Quân. Trong nháy mắt hắn tỉnh lại toàn bộ quá trình của sự việc dưới sự hồi báo của băng tuyết, trong nháy mắt hắn đã biết toàn bộ, đồng thời hắn cảm ứng được lực lượng bản mệnh pháp bảo của Dư Tắc Thành tụ tập. Hắn kinh ngạc nói:
- Là Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích ư?
Một kích cuối cùng của bản mệnh pháp bảo do thế giới Bàn cổ hóa thành phát ra, chính là một trong những chiến lược công kích chung cực của đế quốc Tiên Tần, một kích hùng mạnh nhất, một kích đáng sợ. Cao tầng của các môn phái lưu truyền lâu đời đều biết, bọn họ cũng không biết nguyên nhân hình thành nó, thế nhưng biết uy lực của một kích chung cực này, vì vậy lấy tên Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích đặt cho công kích chung cực đáng sợ này.
Trong nháy mắt hắn tỉnh lại, ba đại Chân Nhất của Băng Tuyết Thần Cung đang chú ý việc này, Chân Nhất ban ngày thử nghiệm Dư Tắc Thành, Chân Nhất Thần Quân ẩn nấp bên cạnh yên lặng quan sát đều thở phào một cái. Trong lòng bọn họ, Băng Tuyết Lão Tổ không có gì không làm được, nếu hắn đã tỉnh, vậy mọi việc đã không có gì, không cần bọn họ xuất thủ.
Thế nhưng lần này bọn họ đã sai rồi, vào lúc Băng Tuyết Lão Tổ thức tỉnh, còn có một tồn tại mạnh mẽ lập tức cũng bị lực lượng Hồng Hoang phá diệt đáng sợ của Dư Tắc Thành tỏa ra làm giật mình tỉnh giấc. Trong khoảnh khắc nó giật mình tỉnh lại, Băng Tuyết Lão Tổ phải dốc hết toàn lực áp chế sự thanh tỉnh của nó, áp chế trong khoảnh khắc này khiến cho hắn vĩnh viễn mất đi thời cơ tốt nhất đi ngăn cản Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nện Bàn cổ Phủ bay lên, toàn bộ thân thể đều bị Bàn cổ Phủ này khống chế bay lên bầu trời, tụ lực một kích. Lúc này hắn mới biết chỗ thiếu sót của việc sử dụng bản mệnh pháp bảo này, đó chính là cần thời gian. Thời gian từ lúc bay lên đến tụ lực, đến lúc phát ra một kích này cần đủ ba trăm lần hít thở.
Ba trăm lần hít thở này nếu như Dư Tắc Thành không có ai bảo vệ, có thể đủ để hắn chết hơn ngàn lần, đây cũng là nguyên nhân Tiên Tần Phá Diệt Hỗn Độn Kích ở thời đại Tiên Tần chỉ có thể làm thủ đoạn sử dụng cuối cùng. Bởi vì từ khi bắt đầu tụ lực, khí Hồng Hoang đã phóng ra ngoài, đã nói cho đối phương nơi này muốn phát động công kích hùng mạnh nhất, như vậy dẫn đến không có khả năng len lén ở một chỗ không ai chú ý bắt đầu tụ lực, tụ lực nhất định bị người khác phát hiện.
Mà quá trình tụ lực hoàn thành cần thời gian ba trăm nhịp thở, thời gian này cũng đủ để đối phương giết chết Dư Tắc Thành ngàn lần, đủ để đối phương ngăn cản Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích phát ra.
Thế nhưng lúc này lại không có ai ngăn cản, bởi vì ba đại Phản Hư Chân Nhất nơi này đều biết Băng Tuyết Lão Tổ đã thức tỉnh rồi, đều cho rằng hắn sẽ xuất thủ ngăn cản, cho nên ba người bọn họ cũng không động, đều đang quan sát, bọn họ quá tin tưởng thực lực của Băng Tuyết Lão Tổ.
Mãi đến sau ba trăm nhịp thở, Dư Tắc Thành chuẩn bị phát ra một kích. Băng Tuyết Lão Tổ mới cố sức kêu lên:
- Các ngươi ngu quá, đang nghĩ gì vậy, mau mau ngăn lại.
Lúc này ba đại Phản Hư Chân Nhất mới biết mình đã sai, đáng tiếc cơ hội ngăn cản kia đã mất đi, sai một ly đi một dặm, một kích của Dư Tắc Thành đã phát ra.
Một kích này xuất ra, Dư Tắc Thành trong nháy mắt biến mất, trên bầu trời chỉ có một thanh cự phủ, cự phủ này chính là hình chiếu của tất cả lực lượng của thế giới Bàn cổ biến thành. Trong giờ phút này, thế giới Bàn Cổ từ trong thân thể Dư Tắc Thành bay lên, hóa thành thân thể của Dư Tắc Thành, hóa thành Bàn cổ Phủ. Mà thân thể của Dư Tắc Thành lại ở trong nháy mắt này, từ ngoài đến trong ngược lại đã trở thành tồn tại bên trong Bàn cổ Phủ.
Bàn Cổ Phủ này lớn khoảng một trượng, giống như chiếc phủ đá, lại giống như chiếc phủ bằng đồng xanh, có thể nói phong cách cổ xưa đến cực hạn, thậm chí có thể nhìn thấy hoa văn hỗn loạn bên trên, giống như thanh phủ nguyên thủy nhất của dã nhân thời kỳ đồ đá chế tạo.
Chỗ thần kỳ duy nhất chính là ở trên phủ có một ngôi sao năm cánh, năm điểm bên trên năm góc đều không ngừng vận động, chúng đang tương sinh tương khắc hỗ trợ chuyển hóa, đây là tồn tại dao động của Ngũ Hành Tiên Thiên Linh Bảo biến thành.
Bàn Cổ Phủ hiện, còn chưa phát ra một kích mà mặt đất Băng Tuyết Thần Cung dưới chân Dư Tắc Thành đã bắt đầu rung động, ở trên mặt đất bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, bắt đầu lan tràn dưới chân Băng Lan Chân Quân, vết nứt lan tới đâu, phòng đổ nhà sụp tới đó. Công kích chưa phát mà khí thế này đã đáng sợ như vậy, hủy diệt thiên địa.
Linh tuyền của Băng Tuyết Thần Cung phát ra tiếng nổ vang, giống như than khóc, tuyền thủy có bạo phát mãnh liệt, có trong nháy mắt khô kiệt. Nhất thời linh mạch trong lòng đất nhanh chóng biến mất, thiên địa nơi này có Khí Linh, linh mạch đại địa này tự động thay đổi tuyến đường, tránh né một kích này.