Thấy Song Long Tiễn Đao này ra sức chống cự, Dư Tắc Thành đột ngột mở Khống Tử tiên nhãn của mình, lập tức một đạo hào quang bắn ra, đánh trúng Song Long Tiễn Đao. Hai giao long cất tiếng long ngâm thảm thiết, lập tức mất đi sức chống cự, trở lại hình dạng là một chiếc kéo bình thường.
Dư Tắc Thành điểm ra, lập tức thu hồi kéo này, được một món pháp bảo, cất nó vào trong thế giới Bàn Cổ của mình.
Sau đó hắn đưa mắt về phía chiến trường, sau khi Dư Tắc Thành đánh đuổi Nguyên Anh Chân Quân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông chạy dài, mười hai tên Kim Đan Chân Nhân còn lại lập tức lục tục bỏ chạy. Chỉ có ba tên trong số đó bị bọn Bạch Tố nhanh nhẹn phản công giữ chân lại, không thể chạy trốn. Đợi đến khi Dư Tắc Thành quay về thì đã không còn kịp nữa.
Dư Tắc Thành lập tức gia nhập vào vòng chiến, phát động kiếm quang công kích một tên Kim Đan Chân Nhân đang chiến đấu cùng Bạch Tố. Tên nọ nhìn thấy Dư Tắc Thành xông tới, cảm thấy toàn thân lạnh toát, tay y nhanh nhẹn bấm quyết, Bảo Vân ngọc phù hộ thân vỡ nát. Một đạo vân khí thình lình dâng lên, hình thành một vầng sáng dày ba thước chắn trước mặt y.
Dư Tắc Thành bổ kiếm quang xuống, chỉ nghe một tiếng nổ ầm, không ngờ không thể chém vỡ vầng sáng kia, chỉ có thể tạo ra chấn động gợn sóng. Lúc này song kiếm hợp bích của Bạch Tố nhanh nhẹn chém xuống, cùng lúc với Dư Tắc Thành chém ra kiếm thứ hai. Hai người hợp lực chỉ trong khoảnh khắc chém ra hàng trăm hàng ngàn kiếm. Tất cả kiếm của hai người đều chém trúng một điểm duy nhất trên vầng sáng, lần này vầng sáng không chịu nổi hợp lực của hai người, lập tức nổ ầm một tiếng rồi tan tác.
Tên Kim Đan Chân Nhân kia đã lấy ra một ngọc phù khác, hẳn là ngọc phù truyền tống, chuẩn bị kích hoạt. Nhưng hào quang truyền tống vừa mới hiện ra, vầng sáng kia đã bị chém tan tành, kiếm quang Bạch Tố thuận thế chém tới, thân thể y vỡ tan thành nhiều mảnh, hình thần câu diệt.
Trong lúc này, những người còn lại cũng đang chiến đấu, hai Kim Đan Chân Nhân còn lại không kịp chạy trốn đã bị giết chết ngay tại chỗ.
Bạch Tố nhìn Dư Tắc Thành nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Dư Tắc Thành, là huynh sao, đa tạ!
Dư Tắc Thành cười gật đầu, lúc này hai Kim Đan Chân Nhân của Vạn Kiếm Ma tông cố thủ hải đảo cũng đã bay lên, một người trong đó là Cao Thiên Tâm mà Dư Tắc Thành đã quen biết ở thành Đại Lương ngày trước. Từ xa y đã kêu lên:
- Quả nhiên là huynh. Dư Tắc Thành, huynh quả thật vô cùng xuất sắc! Thì ra truyền thuyết Hiên Viên kiếm phái có thể Trúc Cơ trảm Kim Đan. Kim Đan chiến Nguyên Anh thật sự tồn tại. Giỏi thật, không ngờ huynh đánh cho Tấn Tật Chân Quân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông phải co giò bỏ chạy, ta phục huynh quá xá!
Dư Tắc Thành nhìn thấy y bèn cười nói:
- Thiên Tâm huynh, đã lâu không gặp, huynh có khỏe không?
Cao Thiên Tâm đáp:
- Khỏe, khỏe, lần này nếu không có Tắc Thành huynh xuất hiện, chúng ta thật sự là lành ít dữ nhiều. Con bà nó, chúng ta bất ngờ bị bọn nhóc liên minh Lục Kiếm này phục kích, quả thật vô cùng mất mặt. Bất quá đại chiến lần này, bọn chúng lỗ vốn không nhỏ, bị hai vị tiền bối Nguyên Anh Liệt Thiên kiếm phái đánh chết một tên Nguyên Anh Chân Quân, lại bị huynh đả thương một tên, đù cho bọn chúng phải đau lòng không biết bao lâu...
Cao Thiên Tâm còn đang lải nhải, Dư Tắc Thành chợt phát hiện Kim Đan Chân Nhân thứ hai mình cảm thấy vô cùng quen thuộc đang đứng xa xa lặng lẽ nhìn mình. Dư Tắc Thành làm như vô tình nhìn thoáng qua, một thân áo trắng không nhuốm bụi trần, băng tâm nhược cốt, dáng vẻ yểu điệu thanh tú, quả thật là một giai nhân sắc nước hương trời.
Nàng cũng đang nhìn hắn, thiếu niên năm xưa tiêu sái phóng khoáng, hôm nay càng tiêu sái anh tuấn hơn. Đầu đội nhược quán, thân khoác pháp bào, vung kiếm khinh thường nhìn trời cao, tuấn tú chẳng khác gì cây ngọc trước gió.
Nháy mắt ánh mắt hai người gặp nhau, Dư Tắc Thành lập tức biết nàng là ai. Chính là thiếu nữ của Hứa ký phạn điểm năm nào, Hứa Tiêu Nhã, mình đã đặt tên cho nàng, thì ra là nàng. Năm xưa ở thành Đại Lương, hai người thoáng gặp nhau, rốt cục sát vai mà qua, cách biệt đã nhiều năm. Hôm nay rốt cục tái ngộ trên Thương Khung hải mênh mông trong hoàn cảnh như hiện tại.
Ánh mắt hai người gặp nhau, dường như vĩnh viễn không chịu rời ra.
Ánh mắt nàng lúc này như rực lửa, dường như đang muốn cho hắn biết rằng, không có giờ phút nào là nàng quên hắn, cũng như đang nói về nỗi tiếc nuối năm xưa chỉ gặp thoáng qua.
Ánh mắt hắn cũng nóng rực lên, dường như muốn hỏi rằng đã lâu không gặp, nàng tha hương đất khách quê người, cuộc sống ra sao?
Hắn và nàng hai người tiến tới gần nhau, ánh mắt nóng bừng vẫn không rời, một tình cảm vô cùng khó tả chợt dâng lên trong lòng của cả hai. Hắn hiểu được nàng, nàng hiểu được hắn, dường như cả hai đều có cảm giác tâm ý tương thông sinh ra hết sức tự nhiên.
Hai bên càng ngày càng gần, chỉ còn cách sáu, bảy bước. Nàng đang chờ phản ứng của hắn, chỉ cần một cử chỉ, một lời nói của hắn để đánh dấu lần tương ngộ trên Thương Khung hải này, để bù lại nỗi niềm tiếc nuối của lần tao ngộ sát vai mà qua ngày trước.
Nhưng Dư Tắc Thành lại không làm gì cả, nếu năm xưa chỉ gặp thoáng qua, vậy hôm nay cũng là như thế. Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lùng như băng giá, ngọn lửa bừng bừng khi nãy đã hoàn toàn tiêu tán, thứ đã mất đi không thể lấy trở về...
Cứ như vậy, hai người lại sát vai mà qua cũng như ngày trước. Giữa Thương Khung hải mênh mông này lại một lần thoáng gặp nhau, để rồi sau đó ai đi đường nấy.
Đời người ta có rất nhiều lần tương ngộ, có vô duyên, cũng có hữu duyên, toàn là sát vai mà qua.
Nếu không có chữ "nếu", cũng sẽ không có kết quả này. Cứ như vậy hai người trở thành khách qua đường của nhau, cũng có lẽ số trời đã định, lại một lần nữa sát vai mà qua.
Dư Tắc Thành đột ngột ngự kiếm bay lên, không nhìn Hứa Tiểu Nhã lần nào nữa, bay về phía chiến trường giữa các Nguyên Anh Chân Quân, để mặc Hứa Tiêu Nhã đứng ngơ ngác nhìn theo.
Các Nguyên Anh Chân Quân trên chiến trường nhìn thấy Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới, lập tức hai bên chấm dứt đại chiến, bốn tên Nguyên Anh Chân Quân của liên minh Lục Kiếm lập tức rút lui. Năm người bọn chúng đánh ngang tay bất phân thắng bại với hai vị Chân Quân Phá Hải, Khai Sơn, hiện tại đã bớt đi một người, có tiếp tục chiến đấu cũng không còn ý nghĩa.
Hai vị Chân Quân Phá Hải, Khai Sơn cũng không truy sát, hai bên lặng lẽ tách ra, chấm dứt đại chiến.
Dư Tắc Thành thấy cảnh tượng này, lập tức thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, nháy mắt đã biến mất cuối chân trời, cũng không về lại chiến trường, không muốn ôn chuyện cũ cùng bọn Bạch Tố, mà kiên quyết cất bước ra đi.
Xong chuyện rũ tay áo, quay đi ẩn thân danh.
Trận chiến này đối với Dư Tắc Thành bất quá chỉ là trận chiến ngẫu nhiên mà thôi. Chiến đấu kết thúc, Dư Tắc Thành không muốn gặp Hứa Tiểu Nhã, lập tức độn ra xa.
Thật ra lần này Dư Tắc Thành thu ích lợi không nhỏ, tên Nguyên Anh Chân Quân kia điều khiển phi kiếm cửu giai, khoái kiếm nhanh như điện chớp. Mình có thể nói là đã dốc hết toàn lực, giở hết bản lãnh, nhưng cũng chỉ có thể đánh bại y mà không thể đánh chết y. Nói cho cùng mình thân là Kim Đan Chân Nhân, pháp lực có hạn, cho dù khống chế lực Thiên Đạo nhiều tới mức nào cũng không thể xóa bỏ chênh lệch với Nguyên Anh Chân Quân.
Xem ra mình phải tu luyện hóa Anh, nếu mình là Nguyên Anh Chân Quân, nắm trong tay thiên địa nguyên khí trong phạm vi trăm ngàn dặm, sử dụng lực Thiên Đạo mà mình có được, tên này chắc chắn không thể nào chạy thoát.
Ngoài ra mình còn phải nhanh chóng tìm ra loại lực Thiên Đạo cuối cùng. Nếu mình đánh một trận, xuất ra tất cả sáu loại lực Thiên Đạo tụ tập thành kiếm cưu thứ hai, song cưu liên hoàn, chiến lực chắc chắn gia tăng gấp đôi.
Dư Tắc Thành bắt đầu yên lặng tổng kết, tính toán được mất, một lần nữa diễn luyện trận chiến ấy từng chi tiết nhỏ, cân nhắc những khuyết điểm của mình, cứ như vậy phi xa bay tới, rất nhanh đã tới cửa ải địa vực.
Chỉ thấy giữa biển cả có một xoáy nước rất lớn, có chừng mười dặm, chính là cửa ải địa vực, vượt qua nơi này, Dư Tắc Thành sẽ trở lại Thiên Nam.
Cửa ải địa vực do xoáy nước hình thành này không phải chảy xuống dưới, mà là chảy lên trên, hình thành từng xoáy nước hình tròn ốc. Dường như trung tâm nơi đó có thứ gì hấp thu nước biển, giống như hiện tượng vòi rồng hút nước vậy.
Tới cách cửa ải địa vực ba dặm. Kim Đăng Chiến Xa đã bị khống chế, kéo vào giữa xoáy nước kia, cùng nước biển bị hấp thu vượt qua cửa ải địa vực, trở về Thiên Nam.
Vô số sao trời lóe lên trước mắt, vượt qua vô số không gian, trạng thái này kéo dài sau khoảng một khắc, Dư Tắc Thành thình lình cảm thấy thân thể mình nhẹ bỗng. Nhìn lại đã thấy Kim Đăng Chiến Xa của mình đang nổi trên mặt biển, đã về tới Thiên Nam.
Sau khi phân rõ phương hướng, Dư Tắc Thành điều khiển Kim Đăng Chiến Xa tự động phi hành, trở về Hiên Viên kiếm phái.
Dọc đường không xảy ra chuyện gì, phi xa bay nhanh về phía trước, không hề ngừng nghỉ, ngày đêm phi hành, rốt cục một ngày kia đã về tới Hiên Viên kiếm phái. Từ xa đã có thể nhìn thấy Cơ Thủy hà, Gò Hiên Viên, rốt cục đã trở về, về tới nhà mình, trong lòng Dư Tắc Thành vô cùng vui sướng.
Lần này hắn đi hơn bốn năm, thời gian này nhìn qua rất dài, nhưng đối với người tu tiên, đối với môn phái tu tiên, bất quá chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.