Năm xưa Dư Tắc Thành được Đạo Ngân Chân Nhân dẫn dắt đi Vô Lượng tông tham gia đại lễ, giữa đường gặp phải pháp trận này đánh cho bay xa ngàn dặm. Hiện tại hắn cũng đã trở thành Kim Đan Chân Nhân, cũng không khác gì Đạo Ngân Chân Nhân, gặp lại trận pháp này có thể dễ dàng phá giải. Chuyện này khiến cho trong lòng Dư Tắc Thành vô cùng vui sướng, bao nhiêu năm vất vả xem như không uổng, coi như cũng có thành tựu.
Lúc này Cửu Diệt Lôi Thần Ngô Thanh Y sắc mặt âm trầm, quát lớn:
- Chỉ là chút tài mọn, kết trận, thần uy giáng thế, vạn thần hạ giới!
Bảy Kim Đan Chân Nhân phía sau cùng nhau niệm pháp chú, lập tức tiếng pháp chú trong trẻo vang lên:
- Thỉnh thiên địa Thần Ma giáng thế, ba vạn tinh quang, tám vạn linh phủ. Ngũ Tạng Đế Quân, tả hồn hữu phách. Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước câu trần, Huyền Võ Xích Đế, Giám Sinh Đại Thần, cai quản sinh linh. Thôi Hồn Đồng tử, Thất Phách Lang Quân, cấp tốc giáng thế, cấp cấp như luật lệnh!
Thần Uy tông này vang danh thiên hạ về thuật chiêu thú, ngự quỷ, dưỡng thần, thỉnh thần. Bọn chúng sở trường về đánh trận lâu dài, bởi vì chúng có thể triệu tập các loại thần ma quỷ quái vô hạn lượng để giúp đỡ cho mình.
Trước kia Dư Tắc Thành luyện được Kiếm Sủng, trong đó có ba tên Kim Đan Chân Nhân của Thần Uy tông, toàn là Kim Đan Chân Nhân năm xưa tử trận trong đại chiến với Thất Thương tông. Ba người bọn chúng tu luyện pháp thuật triệu tập mười ba Kim Cương lực sĩ. Thiên Nhân hợp Nhất, Thập Nhị Già Lam Thiên Thần phụ thể, Kim Đăng Chiến Xa. Thú Hóa Thân thuật, Thập Đại Chiến Thú Thập Phương Ngoại Vực. Những pháp chú này có hệ thống, có nét đặc sắc của riêng mình, hùng mạnh vô cùng.
Cho nên Dư Tắc Thành đặc biệt lưu ý tới bảy tên Kim Đan Chân Nhân đang triệu tập Thần Ma. Bảy tên Kim Đan Chân Nhân này rõ ràng cùng là đệ tử môn nhân của Cửu Diệt Lôi Thần, bởi vì Thần Ma mà bọn chúng triệu tập đều có cùng chung đặc điểm.
Xuất hiện trước tiên là Bách Quỷ Địa Ngục, đám quỷ này chính là quỷ trong thế giới Địa Ngục, thật ra cũng là sinh linh nơi Vực Ngoại, không hiểu vì sao lại bị Thần Uy tông triệu tập tác chiến vì bọn chúng.
Ngoại trừ Bách Quỷ Địa Ngục này, còn có một số Tổ Linh hiện thân. Những Tổ Linh này đều là tiền bối của Thần Uy tông, hoặc là kẻ thù của chúng, sau khi chết bị Thần Uy tông dùng pháp lực hùng mạnh biến thành Tổ Linh. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Sau đó ma khí xuất hiện dày đặc, vô số yêu ma Vực Ngoại xuất hiện trên không. Những yêu ma Vực Ngoại này là các loại linh thú Ngũ Hành. Cửu Thiên Lôi Mã, Nộ Vân Băng Long, Sa La Hỏa Xà... là những linh thú do các nguồn năng lượng Ngũ Hành tạo thành.
Những yêu vật do bảy tên Kim Đan Chân Nhân này triệu tập đều có chung một đặc điểm, chính là những Thần Ma hư ảo. Bất kể là Bách Quỷ Địa Ngục hay Tổ Linh, hay linh thú Ngũ Hành, chúng đều không có thực thể, toàn là do năng lượng tạo thành. Có thứ do quỷ khí tạo thành, có thứ do ma khí tạo thành, có thứ là do năng lượng Ngũ Hành tạo thành.
Xem ra đây là đặc điểm của pháp thuật Cửu Diệt Lôi Thần nhất mạch, đó là Kim Đan Chân Nhân có thể triệu tập Thần Ma ở thể năng lượng. E rằng Cửu Diệt Lôi Thần này đã hợp thể cùng Thần Ma hệ Lôi, thân thể bất diệt, cho nên mới có cái tên Cửu Diệt Lôi Thần.
Pháp thuật của bọn chúng hoàn toàn tương phản với ba tên Kim Đan Chân Nhân Kiếm Sủng của Dư Tắc Thành, từ đó có thể thấy được bên trong Thần Uy tông cũng có phân chia hệ phái, mỗi hệ phái có nét riêng.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang phân tích, thình lình bên cạnh hắn bạch quang chợt lóe, Lôi Băng Vân đã ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo hàn quang phóng vút về phía Cửu Diệt Lôi Thần kia, phát động cường công không chút nào do dự.
Kiếm quang của Lôi Băng Vân xé rách không gian, kiếm khí Hàn Băng phát ra mênh mông cuồn cuộn như cuồng phong bão tố. Sau đó Lôi Băng Vân đột ngột dừng lại giữa không trung, ngạo nghễ nhìn Cửu Diệt Lôi Thần với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, đối mặt với Nguyên Anh Chân Quân có tu vi cao hơn mình rất xa mà không hề tỏ ra sợ hãi, phát ra kiếm khí vô tận tấn công địch nhân.
Phạm vi mười dặm trên không toàn là hàn ý lạnh lẽo đến cực độ, ngoài ra còn có sát ý hết sức điên cuồng, sát ý rét lạnh cực điểm. Thậm chí Dư Tắc Thành nghi rằng Lôi Băng Vân sử dụng lực Thiên Đạo còn hơn xa lực Sát Ma của mình.
Lôi quang chợt lóe, không ngờ Cửu Diệt Lôi Thần lại lui bước, bị một kiếm này của Lôi Băng Vân bức bách phải thối lui ra ngoài mười dặm. Không ngờ y bất chấp thể diện của bậc cao nhân, né tránh chứ không dám đón đỡ kiếm khí Hàn Băng điên cuồng của Lôi Băng Vân.
Giữa không trung bạch quang chợt lóe, một luồng bạch quang dần dần ngưng tụ quanh người Lôi Băng Vân. Kiếm này vừa ra, lập tức đầu tóc nàng hóa trắng, mái tóc dài ba thước rối tung trắng toát không gió mà tự động bay phất phơ. Mặt mũi Lôi Băng Vân hết sức nghiêm trang, mắt phượng mày ngài, hai mắt sâu thẳm, rực sáng lạnh lùng. Da thịt nàng trắng như tuyết, lúc này toàn thân nàng chỉ là một màu trắng toát, càng lộ vẻ lạnh lùng cao ngạo khó tả bằng lời.
Bạch quang lại lóe lên lần nữa, lúc này Lôi Băng Vân đang khiêu chiến với Cửu Diệt Lôi Thần không hề tỏ ra sợ hãi. Nàng lấy cảnh giới Kim Đan của mình khiêu chiến Nguyên Anh Chân Quân, lại tiếp tục phát động cường công về phía đối phương.
Chiến sự vừa diễn ra, lập tức vô số Thần Ma bị bảy tên Kim Đan Chân Nhân triệu tập gào lên một tiếng, ào ạt đổ xô về phía ba người bọn Dư Tắc Thành. Thành Lam ngự kiếm bay lên, xông thẳng tới đối đầu với đám Thần Ma, kiếm quang trên người bạo phát, một trường đại chiến đã bắt đầu.
Dư Tắc Thành lại không xuất thủ, hắn làm ra vẻ như mình cần tiêu hóa lôi điện vừa nuốt khi nãy, lặng lẽ trốn ra sau lưng Phùng Liên Liên. Thật ra Dư Tắc Thành muốn quan sát thực lực của Phùng Liên Liên một phen xem sao.
Tuy rằng Phùng Liên Liên chưa từng xuất thủ, nhưng Dư Tắc Thành thừa biết nàng còn hùng mạnh hơn cả mình. Năm xưa ở cổ Lĩnh Thận thành, nàng là người đầu tiên phá được ảo cảnh. Trong số năm người ở đây, nàng là người đầu tiên kết thành Kim Đan, trong môn hết sức coi trọng nàng. Cho nên Dư Tắc Thành muốn xem thực lực của nàng thế nào, mới làm ra vẻ mình cần thời gian tiêu hóa lôi điện.
Thành Lam phóng lên không, một đám Thần Ma Vực Ngoại lập tức vòng tránh y, sau đó chạy về phía Dư Tắc Thành và Phùng Liên Liên.
Đám Thần Ma Vực Ngoại vừa xông tới vừa biến hóa thành đủ loại ma tướng dữ tợn. Huyết nhục ngay trước mắt chúng, chỉ cần ăn một miếng sau đó trở về Ma cảnh, tu vi lập tức đại tiến, sự hấp dẫn này thôi thúc chúng dốc hết toàn lực, phát động cường công.
Nhưng đám Thần Ma Vực Ngoại này vừa xông tới cách Phùng Liên Liên chừng trăm trượng, tất cả thình lình tan biến thành hư vô, ngay cả tro bụi cũng không thấy.
Dư Tắc Thành lập tức giật mình kinh hãi, đây là pháp thuật gì vậy ngay cả hắn cũng không thấy, chỉ thấy bọn Thần Ma Vực Ngoại kia tiêu tan từng đám.
Dư Tắc Thành tập trung hết tất cả tinh lực, triển khai Kiếm Ngã thuật, Thấu Không Đại Thần Niệm thuật tới cực hạn, cố gắng tra xét xem rốt cục là Phùng Liên Liên sử dụng pháp thuật gì.
Phàm là yêu ma tiến vào phạm vi trăm trượng xung quanh Phùng Liên Liên, tất cả đều tiêu tan trong nháy mắt, không tên nào may mắn sống sót. Dần dần Dư Tắc Thành mới phát hiện ra Phùng Liên Liên không hề sử dụng pháp thuật, mà nàng sử dụng kiếm thuật, là kiếm thuật vô thượng Không Kiếm thuật.
Không có yêu ma nào có thể xâm nhập phạm vi trăm trượng, Dư Tắc Thành lưu ý lắm mới phát hiện Phùng Liên Liên chỉ khẽ chém ra một cái, động tác của nàng xinh đẹp tuyệt luân, chẳng khác tiên nữ đang múa. Nhát chém của nàng là Tâm Kiếm Viên Không Trảm của Kiếm Tâm Tuệ thuộc Hiên Viên kiếm phái, chém ra một nhát, vạn vật thành không, chính là kiếm thuật vô thượng trong truyền thuyết, một kiếm chém đối thủ tan thành hư vô.
Tâm Kiếm Viên Không Trảm này chính là một trong những kiếm thuật tương quan của Kiếm Tâm Tuệ. Kiếm thuật này cũng không phải do Hiên Viên kiếm phái sáng chế, mà là kiếm pháp trấn phái của một kiếm phái đồng minh năm xưa. Kiếm pháp của kiếm phái này chú trọng vào Viên, Không, Tâm, Ngộ, tuy rằng chỉ tuyển nữ đệ tử, môn nhân không nhiều, nhưng cũng từng hùng mạnh một thời, vang danh thiên hạ.
Sau kiếm phái này xuất hiện vấn đề về truyền thừa, dần dần suy sụp rồi tan biến, kiếm pháp trấn phái của họ cũng trở thành kiếm thuật tương quan của Hiên Viên kiếm phái.
Hôm nay Phùng Liên Liên lại sử dụng kiếm pháp này, hùng mạnh mà đáng sợ vô cùng. Uy lực của nó đã vượt xa Tâm Kiếm Viên Không Trảm của Kiếm Tâm Tuệ, có lẽ đây là uy lực của kiếm pháp năm xưa. Chẳng lẽ nàng là tiền bối của kiếm phái kia chuyển thế? Đúng rồi, môn phái kia tên là gì nhỉ, cái gì Trai...
Phùng Liên Liên đột ngột quay lại nói với Dư Tắc Thành:
- Tề Văn cũng đã động thủ, sư huynh còn ở đó nhàn nhã xem náo nhiệt ư, để hai nữ nhân chúng ta ở phía trước liều mạng?
Dư Tắc Thành ngượng nghịu cười xòa:
- Chỉ là một đám gà đất chó ngói, không chịu nổi một đòn.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên tìm kiếm mục tiêu, bất chợt một tên Kim Đan Chân Nhân lọt vào mắt hắn. Càng nhìn Dư Tắc Thành càng cảm thấy quen mắt, lập tức vô số ký ức nổi lên, trong lòng chợt bùng lên lửa giận ngút trời không thể nào khắc chế. Chỉ thấy hắn buột miệng thóa mạ:
- Tên phản đồ Nhạc Vũ này, để mạng lại cho ta!
Sau đó hắn rống to một tiếng, chợt có một chiếc chiến xa tử kim từ chân trời vọt tới. Xung quanh thân xe có đốt bốn ngọn kim đăng, không thể nhìn rõ hoàn cảnh trong xe. Xe này có thể ngao du tận chân trời, có thể công cũng có thể thủ.