Dư Tắc Thành bay lên, tà tà bay về phía bọn Nhất Tâm Chân Nhân. Mọi người hội hợp, Nhất Tâm Chân Nhân vỗ vỗ vai Dư Tắc Thành:
- Giỏi, tiểu tử, giỏi lắm!
Bốn người kia cũng hết lời khen ngợi, Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười đáp lễ. Sáu người cùng ngồi trên đỉnh núi cùng đợi tu sĩ các phái khác xử lý chiến trường, đánh sập Đại Mộng Thương Thiên động hoàn toàn. Có thể nói nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành, chỉ chờ thanh lý xong là có thể trở về Hiên Viên kiếm phái.
Đại chiến chấm dứt, tất cả thành viên Hải tộc xâm nhập Đại Mộng Thương Thiên động đã bị đánh chết sạch. Thật ra có hơn phân nửa số người bị giết cũng không phải là thành viên Hải tộc, nhưng không ai có thời gian rảnh tiến hành phân loại. Dưới sự chỉ đạo của ba Kim Đan Chân Nhân Đại Mộng Thương Thiên động, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót.
Đại Mộng Thương Thiên động chỉ còn lại ba Kim Đan Chân Nhân, hơn hai trăm đệ tử, nếu ba Kim Đan Chân Nhân này không chia rẽ, còn có thể được xếp vào hàng ngũ ba ngàn tả đạo. Bất quá theo tình hình này, ba Kim Đan Chân Nhân kia vì tranh cướp pháp bảo truyền thừa chức vị Động chủ Đại Mộng Thương Thiên động đã trở mặt với nhau, sắp sửa ai đi đường nấy, Đại Mộng Thương Thiên động này xem như hoàn toàn tiêu vong.
Thấy bọn họ phát sinh nội chiến, bọn Dư Tắc Thành chỉ lắc lắc đầu. Cây ngã chim bay tứ tán, sau này bọn họ mới thấm thía nỗi đau. Các hạ môn, trung môn xung quanh sẽ ào tới chiếm cứ tài nguyên khoáng sản, địa bàn của Đại Mộng Thương Thiên động, lúc ấy bọn họ mới hiểu được ý nghĩa của sự tồn tại môn phái.
Mọi người chỉ ngồi yên quan sát, đột nhiên một đạo kiếm ảnh bay nhanh tới, chính là thiên lý phi kiếm truyền thư. Nhất Tâm Chân Nhân đón lấy mở ra xem, sau đó mới nói:
- Các vị sư đệ, sư diệt, có một nhiệm vụ khẩn cấp, mọi người lập tức cùng ta xuất phát.
Sáu người ngự kiếm bay lên, Dư Tắc Thành lấy Lôi Đình Việt Không Chu ra, mọi người chui vào trong bay về phương xa. Nhất Tâm Chân Nhân nói:
- Nhiệm vụ khẩn cấp, quá trình tấn công Bích Hải Long Cung, Thương Khung hải không diễn ra thuận lợi, cho nên bên đó cần chúng ta viện trợ.
Tứ Duy Chân Nhân nói:
- Không thể nào, sao lại cần chúng ta viện trợ? Đại chiến ở đó toàn là Nguyên Anh Chân Quân trở lên, chúng ta tham gia thì có ích gì?
Nhất Tâm Chân Nhân nói:
- Không cần chúng ta tham gia chiến trường chính, chúng ta chỉ có nhiệm vụ chi viện cho Mẫn Cung đảo bên ngoài, cách chiến trường chính ba ngàn dặm.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Cách xa ba ngàn dặm ư, không phải là quá xa hay sao?
Nhất Tâm Chân Nhân đáp:
- Lần đại chiến này, có khoảng hơn ba mươi Chân Nhất Thần Quân, hơn hai trăm Nguyên Anh Chân Quân tham gia, cho nên phải bố trí chiến trường trước. Nếu không, còn chưa động thủ đã dẫn phát Thiên kiếp, chưa đánh đã đi đời.
- Mẫn Cung đảo kia là một trong những điểm bố trí bên ngoài chiến trường. Nghe nói lần này bố trí mười hai yếu điểm bên ngoài Bích Hải Long Cung ba ngàn dặm, từ đó hình thành Giả Thiên kết giới. Kết giới này sẽ bao trùm vạn dặm biển khơi, tất cả Chân Nhất Thần Quân trong đó có thể thoải mái xuất thủ, muốn sử dụng lực lượng gì cũng được, hoàn toàn không cần lo tới Thiên kiếp giáng xuống.
- Dường như là vì điều kiện tiện lợi như vậy, cho nên những Chân Nhất Thần Quân kia mới tham gia hành động lần này. Nghe nói vốn nơi đó có năm vị Chân Nhất Thần Quân cố thủ, hiện tại cần chúng ta tới chi viện, bọn họ mới có thể rảnh tay xuất thủ, tiến công Bích Hải Long Cung.
Lôi Đình Việt Không Chu bay nhanh như điện chớp, rất nhanh đã tới Thương Khung hải, bay sâu vào biển cả.
Thương Khung hải lúc này sóng nổi ầm ầm, vô cùng hung hãn, cuồng bạo hơn trước gấp mấy lần. Tứ Duy Chân Nhân nói:
- Xem ra đại chiến lần này vô cùng hung mãnh, chúng ta còn cách chiến trường bốn vạn dặm, biển đã nổi sóng cuồn cuộn vì ảnh hưởng đại chiến lan tới, không biết trung tâm chiến trường sẽ ra sao?
Nhất Tâm Chân Nhân nói:
- Không giống như mọi người tưởng tượng đâu, chỉ cần đánh vào Bích Hải Long Cung, lúc ấy sẽ tiến vào không gian động phủ của đối phương, không có ảnh hưởng nhiều tới Thương Khung hải.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Sư thúc, người tới Mẫn Cung đảo lần nào chưa?
Nhất Tâm Chân Nhân gật gật đầu:
- Hai trăm năm trước, ta từng tới đó một lần, đảo đó rộng chừng ba trăm dặm, hoàn cảnh rất đẹp, do Giao Nhân nhất tộc khống chế, trên đảo cũng có Nhân tộc sinh sống, có chừng ba thôn xóm có hàng ngàn người. Trong tộc bọn họ mỹ nữ như mây, chỉ cần chuẩn bị một ít đồ kim loại ở thành thị ven biển là có thể đổi lấy trân châu trong bộ lạc của họ.
Dưới sự giải thích của Nhất Tâm Chân Nhân, mọi người điều khiển tinh thuyền rất nhanh, bay về phía Mẫn Cung đảo.
Lộ trình bốn vạn dặm với tốc độ của tinh thuyền này cần phi hành chừng hai canh giờ. Nhưng khi tới gần còn chừng vạn dặm, tinh thuyền đã khó có thể tiếp tục phi hành.
Lúc này hẳn là chính ngọ, sắc trời phải sáng, nhưng trong vùng biển này hết sức âm u, tranh tối tranh sáng, bầu trời gần như là ban đêm.
Sóng thật cao quay cuồng dưới biển, mỗi đợt sóng cao từ ba tới mười trượng, vô cùng đáng sợ. Hơn nữa còn có vô số khí lưu chuyển động, vô số lôi điện điên cuồng giăng mắc khắp trên mặt biển. Trời biển một màu, vô cùng hỗn loạn.
Tinh thuyền thật ra chuyên dùng để phi hành trong Thanh Minh, lúc này phi hành trong thiên địa này gặp hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, khó có thể thích nghi. Dần dần nó bay lệch lạc, khó lòng tiến tới, nguy hiểm vô cùng.
Mọi người không thể không rời khỏi tinh thuyền, tạo thành kiếm cưu, phi hành trên biển cả, như vậy mới có thể né tránh những tia sét giăng mắc một cách hữu hiệu.
Trên mặt biển, rất nhiều đàn cá chạy ra phía ngoài. Cự kình, sa ngư, chương ngư, mã cáp ngư, cự quy, kim thương ngư... đủ các loại hải ngư điên cuồng chạy ra phía ngoài. Xem ra bản năng động vật khiến cho bọn chúng biết được nguy hiểm, ra sức chạy trốn.
Mọi người tiếp tục bay về phía trước, bay, bay mãi. Nhất Tâm Chân Nhân dẫn đường dần dần tỏ vẻ do dự:
- Không đúng, đúng ra phải nhìn thấy Mẫn Cung đảo rồi mới phải, vì sao vẫn chưa thấy, chẳng lẽ ta đi sai hướng?
Vừa nghe như vậy, lập tức mọi người ngẩn ra, trên biển cả mịt mở nếu đi lầm phương hướng không biết trước sau trái phải, vậy không còn gì để nói.
Kiếm cưu ngừng lại một chút giữa không trung, Nhất Tâm Chân Nhân bắt đầu quan sát khắp nơi tìm phương hướng, vừa tìm vừa nói:
- Đúng vậy, đúng ra là ở phía trước hẳn không sai, nhưng vì sao không nhìn thấy dấu vết gì của Mẫn Cung đảo, ở vị trí này thừa sức nhìn thấy Mẫn Cung đảo mới phải...
Lúc này trên mặt biển chợt xuất hiện một con quỷ dạ xoa rất lớn, quỷ dạ xoa này cao chừng ba trượng, cầm Phân Thủy kích trong tay, chân đạp trên lưng một cự quy. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thấy quỷ dạ xoa xuất hiện, Nhất Tâm Chân Nhân vui mừng nói:
- Hay quá, đó là quỷ dạ xoa tuần biển, chúng ta tới đó hỏi thăm thử...
Tứ Duy Chân Nhân kêu lên:
- Đây là địa bàn của Bích Hải Long Cung, làm sao hỏi được? Tên kia hẳn là địch nhân, tất cả cẩn thận, chuẩn bị chiến đấu!
Mọi người đang chuẩn bị chiến đấu, chợt quỷ dạ xoa kia ôm quyền nói:
- Bái kiến các vị Chân Nhân, ta là quỷ dạ xoa tuần biển Lý Bính, bộ hạ Tử Long Thần, thấy các vị dường như đang tìm đường, cho nên cố ý hiện thân chỉ lối.
Vừa nghe lời này, lập tức sát khí của mọi người tan biến. Quỷ dạ xoa tuần biển của Tử Long Thần xuất hiện trên địa bàn của Bích Hải Long Cung, tỏ ra hòa nhã như vậy, chỉ có một khả năng. Chính là Tử Long Thần nhất tộc cũng là đồng minh, cùng nhau vây công Bích Hải Long Cung. Bên này tu sĩ Nhân tộc tấn công Bích Hải Long Cung, Tử Long Thần nhất tộc bắt đầu tranh cướp địa bàn hải vực của Bích Hải Long Cung.
Nhất Tâm Chân Nhân ôm quyền nói:
- Xin hỏi Mẫn Cung đảo nằm ở nơi nào, ta nhớ ở vị trí này phải nhìn thấy nó mới phải...
Quỷ dạ xoa Lý Bính đáp:
- Chân Nhân, ngài đã bay đúng hướng. Nhưng vài canh giờ trước trong quá trình chiến đấu. Mẫn Cung đảo đã chìm xuống biển không còn, cho nên hiện tại ngài hoàn toàn không thể nhìn ra dấu vết của nó. Xin các vị Chân Nhân tiếp tục tiến thêm về phía trước sáu trăm dặm, chính là vị trí của Mẫn Cung đảo trước kia.
Vừa nghe như vậy, lập tức mọi người biến sắc. Mẫn Cung đảo rộng ba trăm dặm nằm ở vòng ngoài đã hoàn toàn chìm xuống biển, vậy trong chiến trường chính sẽ thế nào, không ai dám tiếp tục tưởng tượng.
Mọi người tiếp tục tiến tới, cẩn thận vô cùng. Kiếm cưu phi hành rất nhanh, sáu trăm dặm vượt qua trong nháy mắt, quả nhiên ở vùng biển đó có thể nhìn thấy dấu vết còn sót lại sau khi Mẫn Cung đảo chìm vào lòng biển. Vô số mảnh vỡ cây cối, nhà cửa trôi nổi bập bềnh, có cả thi thể.
Trong số những thi thể này có cả Nhân tộc lẫn Giao tộc, còn có các loại hải ngư sâu trong biển cả. Bọn họ là bị dư ba chiến đấu lan tới mà chết, đủ các loại thi thể nổi trên mặt biển, từ xa nhìn lại, trong vùng biển ngàn dặm toàn là như vậy.
Bọn họ tiếp tục bay về phía trước, đột nhiên phía trước có một đạo thần thức truyền đến. Nhất Tâm Chân Nhân thở phào một cái, tăng tốc phi hành. Thật ra Mẫn Cung đảo phía trước cũng không phải đã chìm hết toàn bộ, vẫn còn một phần nhỏ sót lại sừng sững giữa biển.
Thật ra cũng không phải là đảo, chỉ là một dãy đá ngầm cao hơn mặt nước một thước. Dưới những cơn sóng khổng lồ mạnh mẽ cao hơn mười trượng, dãy đá ngầm này nhờ vào một hộ thuẫn che chở bảo vệ, ngăn cơn sóng dữ, bằng không cũng đã bị sóng biển nhấn chìm.