Trác Văn Quân giáng một đòn mang theo nỗi oán hận sục sôi, vô cùng mãnh liệt, lập tức giết chết Bất Phàm công tử, hình thần câu diệt.
Sau khi giết chết y, nàng sợ hãi lén lút liếc nhìn Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành quay đầu lại nhìn nàng:
- Hài tử của ta, con làm rất đúng, khai phá thế giới mới, chấn hưng Nhân tộc. Con làm tốt lắm, hãy kiên trì đi theo con đường của mình, tiếp tục làm đi.
Trác Văn Quân được Quang Thần khen ngợi vui sướng vô cùng, rốt cục công lao vất vả hai mươi năm qua không uổng phí, lập tức hai hàng lệ lăn dài.
Sau đó Dư Tắc Thành cao giọng nói to, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy:
- Thời kỳ mới đã tới, Nhân tộc lại bắt đầu khuếch trương, các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh Thánh Nữ, mở ra thế giới mới, đưa Nhân tộc trở lại ánh hào quang thuở trước, biến Tam Thiên giới thành Lục Thiên giới, Tam Vạn giới.
- Ai ngăn cản các ngươi chính là tội nhân của Nhân tộc, đi đi, hãy phát lời kêu gọi khắp Tam Thiên giới, kẻ nào hưởng ứng, coi như vẫn còn ý nghĩa tiếp tục tồn tại. Kẻ nào ruồng bỏ lý tưởng từ ngàn xưa, hãy để cho y tiêu vong, thời điểm thánh chiến đã tới.
- Quang Thần tông đã sa đọa như vậy, nếu bọn chúng vẫn còn chấp mê bất ngộ, vậy hãy lật đổ bọn chúng đi thôi. Đi đi các hài tử của ta, hãy đi hành sự theo tiếng gọi của con tim, ta vĩnh viễn ở sau lưng ủng hộ các con.
Theo như kịch bản của Dư Tắc Thành, lúc này hắn hẳn nên biến mất, như vậy mới có thể giữ được hình ảnh vĩ đại của Quang Thần, sau này còn có thể tiếp tục giả thần giả quỷ.
Nhưng kịch bản còn chưa được tiếp tục, đột ngột phương xa xuất hiện hai luồng khí thế yêu ma khổng lồ. Khí yêu ma này phóng vút lên cao, bọn chúng đang khiêu chiến Dư Tắc Thành.
Yêu khí mênh mông vô tận, yêu khí này còn dày đặc hơn ba phần so với lần trước Dư Tắc Thành gặp phải Bất Tử Tinh Tàm Lục Nhiễm. Và lại có một đạo yêu khí hết sức hùng hậu, còn đạo kia dường như do vô số phân thân hợp lại mà thành... Dư Tắc Thành chậm rãi phân tích.
Hắn bất giác mỉm cười, trường đại chiến vừa rồi mình cũng chưa tận hứng, hiện tại vừa hay cường địch xuất hiện, có thể đánh một trận đã tay.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên nói:
- Trác Văn Quân, nàng hãy thu nhận bọn họ, sửa sang lại di tích, ta đi giết chết hai Đại Yêu Ma này, lát nữa sẽ quay lại.
Dứt lời Dư Tắc Thành hóa hào quang bay ra khỏi màn ngăn, tiến ra thế giới bên ngoài, bay về phía xuất hiện yêu khí.
Vốn Dư Tắc Thành cho rằng bên ngoài không có không khí, chỉ là Thanh Minh, không ngờ trải qua thời gian khai phá, thế giới này đã dần dần ra hình ra dáng, bên ngoài không khí sung túc, không cần phải bế khí phi hành, chiến đấu sẽ ít mất sức hơn.
Dư Tắc Thành bay về phía hai Đại Yêu Ma, trên người toát ra sát khí vô hạn, khiêu chiến với chúng.
Bay được ba trăm dặm, ở một bờ đá phía trước xuất hiện bóng hai Đại Yêu Ma. Một tên thân khoác tử hồng bào, tà áo dài bay lất phất trong gió hết sức oai phong, khí thế bừng bừng không gì sánh kịp, chẳng khác thiên thần giáng thế. Mái tóc dài của y cột thả phía sau, cặp mắt to tướng, mũi cao tai dài, môi hồng răng trắng, toàn thân tràn ngập khí tức dương cương, tư thế oai hùng.
Trên người y không ngừng bắn tung ra đạo đạo tử quang nhàn nhạt. Tử quang này bắn tung tóe khắp nơi, gặp mặt đất bèn chui xuống, hóa thành bùn đất, gặp gió bèn hóa gió mà đi, gặp ánh mặt trời liền hóa thành ánh mặt trời, gặp phải dòng nước liền biến thành giọt nước. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Dư Tắc Thành có cảm giác kỳ lạ, dường như tử quang này mới là chân diện mạo của y, người này chính là do tử quang hợp lại mà thành. Tử quang này dung hợp vạn vật, hóa thành một loại Tinh Linh kỳ lạ, dung nhập vào thiên địa, hơn nữa dường như còn đang sinh sản phân hóa rất nhanh.
Tên còn lại ngồi trên một con kình ngư rất lớn, có chừng trăm trượng, lơ lửng giữa không trung, dường như là kình ngư sống, nhưng lại dường như là do sắt thép tạo. Một cơn gió nhẹ thổi qua không ngờ lại run lên, nhìn kỹ lại giống như âm hồn yêu ma, kình ngư khổng lồ này thỉnh thoảng trên lưng phun lên một cột nước. Thì ra cá này là thật, bất quá cột nước vừa bay lên đã lập tức tiêu tan giữa không trung.
Người ngồi trên kình ngư có thân hình vô cùng cân đối, khoác một chiếc cẩm bào rộng thùng thình, hai bên hông đeo hai cái trống nhỏ, hai tay đeo chuông nhỏ bảy màu. Người này ngồi đó mơ hồ toát ra một luồng áp lực hùng mạnh vô cùng, gắn liền với thiên địa.
Y ngồi trên kình ngư, hai mắt nhắm hờ giống như đang dưỡng thần, dường như bất luận sự việc gì xảy ra trong thiên địa cũng không gây ra hứng thú cho y.
Mặt mũi y cân đối, mũi ưng miệng rộng, râu dài đen như mực, toát ra khí thế bất động như núi. Một điểm đặc biệt khác của y là đôi lông mày vô cùng quái dị, bởi vì lông mày của y có màu sắc rực rỡ.
Đây có lẽ là hai Đại Yêu Ma mà Bất Phàm công tử cho người mời tới, lúc ấy những lời của Bất Phàm công tử đã bị Dư Tắc Thành dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật nghe được. Bọn này là yêu ma tới từ Ngoại Vực, dường như có cùng nguồn gốc với Bất Tử Tinh Tàm kia, chẳng lẽ là yêu ma của Vạn Yêu cốc? Dư Tắc Thành chú ý quan sát, quả nhiên trên áo bào của chúng có tiêu ký của Vạn Yêu cốc.
Hai yêu này đều có tu vi Đại Yêu Ma, ở thế giới Thương Khung chính là yêu ma có cấp bậc Nguyên Anh Chân Quân. Trong Tam Thiên giới này, vì là thế giới tàn khuyết không trọn vẹn, khiến cho bọn chúng không thể phát huy hết pháp lực hùng mạnh nhất. Nhưng trong vô hình, bọn chúng đã hòa hợp cùng thiên địa thành một thể, thiên địa nguyên khí đã bị bọn chúng chiếm hết tất cả.
Dư Tắc Thành đảo mắt hai vòng, phải phá đi khí thế của chúng, bằng không mình tất bại chẳng sai.
Hắn lập tức lộ vẻ nghiêm trang, bắt chước phong thái lão điên nói:
- Nhìn thấy bản tôn còn không mau bái kiến!
Dứt lời tỏ ra ung dung bình thản, đứng sừng sững nguy nga như núi ở đó, khí thế như trời biển, ngạo nghễ vô cùng.
Hai Đại Yêu Ma nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt khinh thường, như Dư Tắc Thành vẫn không nhúc nhích. Hai người bọn chúng bắt đầu nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, càng nhìn ánh mắt bọn chúng dần dần biến hóa. Ban đầu là khinh thường, sau đó chuyển sang kinh ngạc, lại trở nên mê hoặc, cuối cùng ngây dại toàn thân. Chúng vẫn nhìn chằm chằm như vậy, đột ngột quỳ sụp xuống, cung kính nói:
- Bạch Nguy Nan, Kình Đông Hải bái kiến chủ nhân, bái kiến Thi Hoàng bệ hạ, chủ ta vĩnh hằng bất diệt, độc tôn thiên hạ!
Lập tức khí thế thiên địa tuyệt sát mà bọn chúng khổ tâm bố trí sụp đổ hoàn toàn, không đánh mà tan.
Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn hết sức âm trầm, dốc hết toàn lực phát tán khí thế âm trầm này ra, tiếp tục ngụy trang, lại nói:
- Đứng lên đi, không biết thì không có tội, ta cũng chỉ vô tình đi ngang qua đây...
Hai Đại Yêu Ma đứng lên, Dư Tắc Thành định tiếp tục ngụy trang như vậy, tiếp tục tìm hiểu một ít sự tình, tốt nhất là lừa cho hai tên này mắc bẫy.
Bạch Nguy Nan khoác tử bào đứng dậy, sau khi đứng dậy lại nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, dần dần ánh mắt y bắt đầu biến hóa, trở nên nghi ngờ.
Đột nhiên y quát lớn:
- Lỏi con khốn kiếp, dám gạt chúng ta!
Kình Đông Hải bên cạnh ngập ngừng nói:
- Tiểu Bạch, y không phải là Ma Hoàng sao? Dao động nguyên thần hoàn toàn giống hệt, mùi huyết mạch cũng không khác mảy may, coi chừng nhận lầm...
Bạch Nguy Nan nói:
- Hắn chắc chắn không phải, tuy rằng khí tức nguyên thần của hắn giống hệt Ma Hoàng, nhưng bọn tiểu Tinh Linh của ta cho biết, giữa hai người có điểm khác nhau. Hắn cùng nhất mạch với Ma Hoàng, có lẽ là huynh đệ, có lẽ là tổ tiên, tóm lại ắt có quan hệ huyết thống, nhưng không phải là Ma Hoàng.
- Đông Hải, cơ hội của chúng ta đã tới, chỉ cần bắt được hắn, có thể tìm được nhược điểm của Ma Hoàng trên người hắn, rất có thể chúng ta sẽ lấy được huyết mạch của Yêu Hoàng.
Nghe vậy, mắt Kình Đông Hải cũng sáng rực lên, y chậm rãi nói:
- Vậy động thủ đi, không cần biết thật giả, giết trước nói sau.
- Kình Cự Thôn!
Ba chữ này lập tức vang vọng cả đất trời, không phải Kình Đông Hải hô lên ba chữ này, mà là y sử dụng bí pháp dẫn phát thiên địa cộng hưởng. Thanh âm cộng hưởng do thiên địa phát ra như vậy, ở đại lục Thương Khung gọi là Đại Thiên Khuynh.
Trời đất lập tức tối sầm lại, phạm vi trăm dặm xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối, giống như bị một con kình ngư khổng lồ nuốt chửng. Bóng tối lan đến chỗ nào, vạn vật chỗ đó vỡ nát, dường như bị một áp lực hết sức nặng nề từ trên trời đè xuống.
Kình Đông Hải đã ra tay, Bạch Nguy Nan cũng nhanh chóng xuất thủ, hai người bọn chúng phối hợp với nhau kín như áo trời. Kình Đông Hải uy áp định vị đối phương, Bạch Nguy Nan phụ trách đánh chết. Chỉ thấy vô số cuồng phong nổi lên bốn phía, vô số phong nhận xuất hiện trong cuồng phong, hóa thành các loại vũ khí như đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt, câu, xoa... quét tới. Vũ khí do phong nhận hóa thành này lợi hại vô cùng, đáng sợ nhất là số lượng quá nhiều, nhiều vô cùng tận, có chừng hàng vạn, chúng hình thành cơn lốc xoáy kinh khủng, có thể cắt nát hết thảy.
Vũ khí hình thành cơn lốc xoáy này là do hào quang trên người Bạch Nguy Nan biến thành, những vũ khí này không ngừng phân giải nhân lên vô số. Chúng gặp gió lập tức biến thành thần binh hệ Phong, gặp nước biến thành thần binh hệ Thủy, gặp lửa biến thành thần binh hệ Hỏa, hóa thân vạn vật, có thể khống chế vạn tướng trong thiên hạ.