Dư Tắc Thành bắt đầu đọc văn tự, hắn nhất nhất đọc ra hết biện pháp để mở phần mộ ra, hấp thu thi thể Tiên Nhân kia, lấy thuật biến thân thành tiên. Nhờ biện pháp này, mọi người hoàn toàn có thể mở ra cấm chế nơi này, lấy được thuật biến thân thành tiên kia, ánh mắt ai nấy trở nên sáng rực.
Sau khi Trác Văn Quân ra lệnh, lập tức tất cả mọi người hành động. Dựa theo biện pháp mà Dư Tắc Thành đọc, bắt đầu tìm kiếm tài liệu, chuẩn bị giải khai cấm chế, lấy được đến kia vô thượng tiên thuật biến thân thành tiên kia.
Sau khi Dư Tắc Thành giải thích xong lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi. Thật ra hắn không hề để ý tới tiên thuật trong phần mộ, thu hoạch lớn nhất đối với hắn chính là tấm bia này.
Tấm bia này giống như một quyển từ điển, trong đó ghi lại vô số thượng cổ yêu văn, những yêu văn này có thể suy luận lẫn nhau mà đọc hiểu. Những yêu văn mà Dư Tắc Thành học được trước kia giống như một đám văn tự rời rạc của một áng văn, tuy rằng có thể đọc riêng từng chữ, nhưng không thể hiểu hết ý nghĩa chân chính.
Có được bia này làm cơ sở, cho nên Dư Tắc Thành đã có thể đọc được trọn vẹn áng văn này, hoàn toàn hiểu được ý nghĩa bên trong, việc tu luyện yêu văn của hắn giống như một bước lên trời.
Dư Tắc Thành cao hứng vô cùng, cho nên vẫn ở lại nơi này quan sát, sau đó hắn nói với Hải Kính Chân Nhân, xem có thể giao tấm bia này cho mình để trả thù lao hay không.
Nhưng lúc này Dư Tắc Thành phát hiện ra một chuyện, thì ra mình đã không còn giá trị lợi dụng, Hải Kính Chân Nhân kia hiện tại không thèm để ý tới hắn. Y đang bận rộn dựa theo biện pháp của Dư Tắc Thành giải khai phong ấn phần mộ, không còn dáng vẻ hiền hòa dễ mến như dọc đường tới đây. Lúc này Hải Kính Chân Nhân như đang giải quyết việc công, không có thời gian rảnh để ý tới Dư Tắc Thành.
Trác Văn Quân cũng đang bận rộn chỉ huy mọi người chuẩn bị mở phong ấn phần mộ. Dư Tắc Thành bèn bước tới nói mấy lần, nhưng nàng không thèm nhìn tới hắn, quả thật là qua cầu rút ván, đặng chim quên cá, không ai còn coi trọng Dư Tắc Thành.
Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng tức tối, bọn người này quả thật xấu xa, xong việc bèn không để ý tới mình...
Lúc này Bàn Sơn tiên sinh kia lặng lẽ đi tới, âm trầm nhìn Dư Tắc Thành chăm chú.
Dư Tắc Thành cười ha hà nhìn lão, chợt nghe lão nói:
- Ngươi theo ta tới đây.
Dư Tắc Thành theo sau lão đi tới một góc vắng vẻ, đang chờ đối phương ra tay tập kích, chuẩn bị đánh một trận cùng lão, để trút cơn giận từ nãy giờ.
Sau khi Bàn Sơn tiên sinh đi tới góc vắng, nhìn quanh thấy không còn ai, đột nhiên quay sang Dư Tắc Thành quỳ sụp xuống, miệng kêu to:
- Tổ sư gia, xin tha mạng cho đệ tử, đệ tử sai rồi, nhưng đệ tử cũng chỉ là bị ép buộc. Đệ tử không có phản bội Sát Ma tông, xin tổ sư gia khai ân, chủ trì công đạo cho đệ tử!
Dứt lời, lão dập đầu lia lịa như gà mổ thóc, lập tức Dư Tắc Thành đứng ngẩn người ra kinh ngạc.
Bàn Sơn tiên sinh này hết lạy lại bái, đối mặt với Dư Tắc Thành thành kính không gì sánh được. Dư Tắc Thành lại hoàn toàn choáng váng, chẳng qua nghĩ lại một chút thì tất cả đều thuận theo tự nhiên, hợp tình hợp lý.
Lúc nãy mình niệm vài pháp quyết, còn thi triển vài ấn quyết thủ thế toàn là Sát Kiếm thuật. Mà Sát Kiếm thuật được ghi lại trong Tâm Ma Tàn Ảnh lại là tinh hoa trong Sát Kiếm thuật. Sát Ma tông này nhất định cũng giống như Hiên Viên kiếm phái của mình, một phần tinh hoa kiếm thuật đã thất truyền sau một thời gian dài, cuối cùng chỉ có thể trở thành truyền thuyết. Nói không chừng những thứ vừa rồi mình thi triển là bí pháp cũng giống như Kiếm Tâm Thông Huyền khí của Hiên Viên kiếm phái, chỉ có chưởng môn mới có thể tu luyện mà thôi.
Bàn Sơn tiên sinh ở đại lục Thương Khung chẳng qua là Kim Đan Chân Nhân, trên hắn ở Sát Ma tông nhất định có mấy vị Nguyên Anh Chân Quân, thậm chí còn có thể có Phản Hư Chân Nhất, cho nên hắn coi mình trở thành tiền bối trong môn, thấy mình cũng không có ý bắt hắn, chạy không thể chạy, chỉ có thể đầu hàng.
Có người nhận là tổ sư, đây là chuyện tốt. Dư Tắc Thành lập tức giả thành bộ dáng sắc mặt bình tĩnh, học theo khí thế của lão điên, nói:
- Đứng lên đi, ta không phải là bắt ngươi, ta là ba... ba ngàn năm trước ngẫu nhiên đến đó, sẽ không quản chuyện của những tiểu bối các ngươi.
Giả bộ cái gì, đây là... ba năm thoáng cái bị Dư Tắc Thành nói thành ba ngàn năm, nhất thời thành vô thượng tiền bối.
Bàn Sơn tiên sinh nói:
- Đệ tử có oan khuất, xin tổ sư giải oan cho đệ tử, đệ tử ở trong môn thuộc Sát Hiền nhất mạch, sư phụ của đệ tử là Tịnh Sơn lão nhân, sư huynh đệ ba người, trong đó có...
Bàn Sơn tiên sinh lại bắt đầu kể lể, đơn giản là những ân ân oán oán trong môn phái, tiểu sư muội là một đại mỹ nữ, là thanh mai trúc mã với Bàn Sơn, thế nhưng cuối cùng con của chưởng môn ỷ vào quyền uy của cha hoành đao đoạt ái, tiểu sư muội từ bỏ Bàn Sơn tìm niềm vui mới khác, dưới sự tức giận Bàn Sơn đã giết gian phu dâm phụ, bị môn phái phát lệnh truy nã, không biết làm sao đã tới nơi này, như vậy như vậy một đống chuyện cũ nói hết ra.
Dư Tắc Thành nghe mơ mơ màng màng, cắt ngang tự thuật của hắn, nói:
- Được rồi, ta đã biết, không cần nói nữa, chuyện của ngươi là chuyện của các hậu bối, ta không quản, ta hỏi ngươi, ngươi là đệ tử Sát Ma tông ta?
Bàn Sơn tiên sinh lập tức đáp:
- Đệ tử vĩnh viễn vẫn là đệ tử Sát Ma tông.
Dư Tắc Thành nói:
- Điều này không phải không được, nhớ kỹ Sát Ma tông ta chú ý quy củ môn phái gì, trưởng bối hậu bối gì chứ, kiếm thuật của ngươi cao siêu hãy đánh trở về làm thịt bọn họ, không phải được rồi sao, hà tất chú ý những ân ân oán oán này.
Lời này nói xong, Bàn Sơn giống như được ăn nhân sâm toàn thân thông suốt, thoải mái không gì sánh được, lập tức cúi đầu, nói:
- Cảm tạ tổ sư ban pháp.
ở trong câu nói này, hắn nhờ lời nói của Dư Tắc Thành không ngờ phá vỡ tâm ma, tu vi lập tức tiến nhanh.
Dư Tắc Thành nói:
- Đứng lên đi, đừng cho người ta thấy được, ta vẫn chỉ là kẻ ngốc si mê yêu văn kia. Có lúc có thể sẽ ngụy trang thành đệ tử kiếm phái khác, không thể lộ ra chân tướng, đúng rồi, Trác Văn Quân kia có địa vị gì?
Bàn Sơn tiên sinh nói:
- Nàng là Thánh Nữ thứ mười ba của Quang Thần tông, ta nương náu ở Quang Thần tông, là hộ vệ thiếp thân của nàng ta, nữ tử này không tồi, khuôn mặt xinh đẹp, là người có tâm kế, là người có tầm mắt nhìn xa trong đa số đệ tử Quang Thần tông.
Dư Tắc Thành nói:
- Ta biết rồi, đúng rồi, ngươi làm thế nào đến nơi đây?
Bàn Sơn tiên sinh sửng sốt, nói:
- Xin lỗi, tổ sư, ta đã bị hạ vấn Tâm chú, lập lời thề, những điều này không thể nói, sau khi nói ra ta sẽ bạo thể mà chết, thực sự xin lỗi sư tổ, ta không thể nói.
Dư Tắc Thành gật đầu nói: Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
- Được rồi, không thể nói thì không cần nói, Sát Ma tông ta cần nhất tâm thủ đạo, kiên trì bản tâm, không bị ngoại vật ảnh hưởng, không bị người ngoài mê hoặc, đạo của chúng ta là hư không vô tận kia, là hải dương vô tận kia, là sa mạc vĩnh hằng kia, là thiên địa vạn vật kia.
- Đạo Sát Ma, vĩnh hằng truyền lưu, vạn vật là không, không vật gì không thể sát, không người nào không thể sát, trên là trời xanh, dưới đến hoàng tuyền...
Dư Tắc Thành bắt đầu nói hươu nói vượn lừa dối Bàn Sơn tiên sinh này, cuối cùng Dư Tắc Thành cũng lòi đuôi ra, nói:
- Được rồi, ngươi có thể ngộ được đạo Sát Ma không? Tới, cho ta một kiếm đạo Sát Ma, để ta xem lực Sát Ma của ngươi rốt cuộc thế nào.
Lần trước Dư Tắc Thành đại chiến Kim Đan Chân Nhân của Tinh Cơ Kiếm tông, bởi vậy đã ngộ ra lực Tinh Thần của Tinh Kiếm Thuật, từ đó phối hợp với Cưu Kiếm lực của mình vô địch thiên hạ. Hiện tại đệ tử Sát Ma tông này ở ngay trước mặt Dư Tắc Thành là cơ hội tốt cỡ nào để ngộ ra lực Sát Ma, chỉ cần ngộ ra lực Sát Ma Dư Tắc Thành lại thêm một lực Thiên Đạo, chiến lực tăng mạnh vô số.
Cho nên Dư Tắc Thành sau khi nói hươu nói vượn, nói cho Bàn Sơn tiên sinh này rơi vào mây mù, cuối cùng mới nói ra những lời này.
Bàn Sơn tiên sinh nói:
- Tổ sư thật là thần uy, ta vào đầu năm cuối cùng ngộ ra đạo Sát Ma, có thể sử dụng đạo Sát Ma phát ra lực Sát Ma, xin tổ sư chỉ điểm.
Dư Tắc Thành gật đầu nói:
- Ta xem thử ngươi mà thỏi, cứ sử ra một phần lực lượng, từ nhỏ thấy lớn, để ta xem đạo Sát Ma này của ngươi có tinh thuần hay không.
Sử ra nhiều hơn mình chịu không nổi, lừa gạt hắn sử ra một phần lực Sát Ma là đủ rồi. Sau đó mình chậm rãi lĩnh ngộ, không được thì tăng thêm, an toàn đệ nhất.
Bàn Sơn tiên sinh nói:
- Vâng, đệ tử hiểu được.
Nói xong, nhất thời ở trên người hắn xuất hiện một cỗ khí Sát Ma vô tận, ở phía sau lưng hắn xuất hiện một chữ Sát theo lối chữ Khải thật lớn.
Lập tức một cỗ kiếm ý hùng mạnh cuốn thẳng tới trước mặt, đập vào thân thể. Dư Tắc Thành thi pháp để hấp thu lĩnh ngộ lực Sát Ma trong kiếm ý này.
Ai ngờ lực Sát Ma này vượt xa sự tưởng tượng của Dư Tắc Thành, tinh thuần không gì sánh được, khí thế vô tận, mặc dù chỉ là một phần nhỏ lao thẳng tới thân thể của Dư Tắc Thành, nhưng phòng ngự của chân nguyên tạo liên tục vỡ nát. May mà chỉ có một phần lực Sát Ma, cuối cùng bị Dư Tắc Thành ngăn cản.