Thật ra thời tiết sáng nay cũng không được tốt, mặt trời bị vầng mây che kín, chậm chạp mãi chưa chịu ló dạng. Dư Tắc Thành nhìn đám mây che kín mặt trời ở phía Đông, tay phải chợt vẽ ra một đường nhẹ nhàng, lấy Tử Phủ Kim Đan khí làm nguồn cung cấp lực lượng vô tận, dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật làm gốc, vận hành vô số pháp môn. Lập tức trên tay hắn xuất hiện ba thần thông cổ văn, hai chính một phụ, những yêu văn này phối hợp với nhau hình thành một lực lượng kỳ dị. Lập tức đám mây che kia tan biến, phương Đông trở nên trong sáng không còn một gợn mây.
Tử Phủ Kim Đan khí này khác với Huyết Cương Thần Quyết. Huyết Cương Thần Quyết là dung nhập hoàn toàn những thần thông của nó vào bản nguyên của mình, còn Tử Phủ Kim Đan khí là nguồn của pháp môn, kết cấu rõ ràng.
Dư Tắc Thành vẽ ra nét này không hề thi pháp niệm chú, cũng không sử dụng chân nguyên, hoàn toàn thuận theo tự nhiên, thiên pháp tự thành. Nếu có Nguyên Anh Chân Quân ở thế giới Thương Khung nhìn thấy, ắt phải kinh ngạc ngẩn người.
Mây đen tiêu tán, ráng mờ trên không dần dần hiện ra hào quang bảy sắc, thái dương ló dạng. Dư Tắc Thành chưa từng thấy mặt trời có màu đỏ rực rỡ tươi tắn như vậy. Chỉ trong thoáng chốc mặt trời lên cao, ráng màu thấp thoáng thiên biến vạn hóa, chiếu xuống hàng trăm trụ sáng.
Ánh mặt trời này là mới vừa mọc, là tia nắng đầu tiên trong ngày, là suối nguồn sinh trưởng của vạn vật, là căn nguyên nguồn cội của hết thảy, đương nhiên nó cũng có thể hủy diệt hết thảy.
Tia nắng đầu tiên này đã hoàn toàn trái với quy luật tự nhiên, vượt qua vô tận Thời Không, dường như đã bị Dư Tắc Thành hấp thu, thứ được chiếu sáng đầu tiên trong thiên địa chính là Dư Tắc Thành.
Tử khí đông lai, triều khí bừng bừng, hạo khí uy phong, khí thế vô biên, khí phách hiên ngang.
Nháy mắt Tử Phủ Kim Đan khí của Dư Tắc Thành lại tiến hóa một lần nữa, lần này đột ngột tăng mạnh. Không thể gọi nó là khí nữa, mà phải gọi là đạo, là Tử Nhật Đông Thăng, Thần Dương Chi Đạo trong pháp tắc Thiên Đạo.
Đúng vậy, đây là lực Thiên Đạo mà chỉ có Nguyên Anh Chân Quân mới có thể ngộ ra, một trong mười hai vạn chín ngàn sáu trăm Nhất Nguyên Tiểu Đạo, sau khi Nguyên Anh Chân Quân ngộ ra là có thể trở thành Phản Hư Chân Nhất. Năm xưa Thần Hà Chân Quân còn là Nguyên Anh Chân Quân, ngộ ra lực pháp tắc Thiên Đạo Bạch Vân Thải Hà, đạo Thần Dương, lập tức trở thành Chân Nhất Thần Quân. Hôm nay Dư Tắc Thành mượn ưu thế lực thiên địa của thế giới tàn khuyết không trọn vẹn, bị hạn chế của nơi này, thông qua tu luyện Tử Phủ Kim Đan khí, lại thêm lãnh ngộ được thần thông cổ văn của Yêu tộc, đột ngột linh cảm bạo phát, ngộ ra được đạo Thần Dương.
Chỉ trong thoáng chốc, Tử Phủ Kim Đan khí đã đột phá Luyện Khí Hóa Thần, sau đó tiếp tục điên cuồng tiến hóa, đột phá Luyện Thần Hoàn Hư, lãnh ngộ lực Thiên Đạo của riêng mình, nhận được pháp tắc Thiên Đạo, đạo Thần Dương. Nguyên thần của Dư Tắc Thành vốn chỉ mới hình thành hình thức sơ khai, trong khoảnh khắc này tụ hợp lại thành một thể, bạo phát gấp trăm lần, sau đó dần dần biến hóa, hóa thành một luồng tử nhật dâng lên thật đẹp.
Giờ phút này Dư Tắc Thành đột phá Nguyên Anh kỳ mới có thể thoát được đại hạn của thiên địa, nhưng chỉ trong khoảnh khắc này mà thôi. Lúc này Dư Tắc Thành có hai lựa chọn, thứ nhất coi đây là nguồn, phát động xung kích cảnh giới Phản Hư kỳ, thăng tiến mình trở thành Phản Hư Chân Nhất.
Nhưng đây chỉ là tưởng tượng, khả năng thành công không tới một phần vạn. Bởi vì đây là Tam Thiên giới, đừng nói thành Phản Hư Chân Nhất, dù muốn trở thành Nguyên Anh Chân Quân cũng không có khả năng. Bởi vì đây là thế giới tàn khuyết, không có thiên thời địa lợi, cho nên chỉ có một phần vạn khả năng.
Ngoài ra đạo này bất quá chỉ là pháp tắc Thiên Đạo, một trong mười hai vạn chín ngàn sáu trăm Nhất Nguyên Tiểu Đạo, vốn Dư Tắc Thành tâm cảnh cực cao, hiện tại bản thân có được rất nhiều bí pháp, một pháp tắc nho nhỏ trong Nhất Nguyên Tiểu Đạo không thể thỏa mãn được dã tâm và kỳ vọng của hắn. Hơn nữa đạo này thông suốt, vậy sẽ làm tan biến lực Kiếm Cưu, lực Tinh Thần cùng lực Thiên Đạo chủ yếu của mình, chỉ khoản này thôi đã không thể nào chấp nhận.
Cho nên Dư Tắc Thành chỉ có thể đi theo con đường thứ hai, chính là phá tan pháp tắc Thiên Đạo này, trả Tử Phủ Kim Đan khí trở về bộ dạng cũ của nó. Đạo Thần Dương chỉ còn có thể mang ra vận dụng khi cần cùng lực Kiếm Cưu và lực Tinh Thần, bất quá điều này cũng đã quá đủ với Dư Tắc Thành.
Hệ thống pháp thuật của mình lấy Nạp Hải Thôn Thiên khí làm cơ sở vận hành sáu đạo nguyên lực. Quan hệ giữa chúng là hỗ trợ lẫn nhau, nếu có một khí đại biến, năm khí còn lại hoàn toàn không thể thích nghi với biến dị này. Cho dù Nạp Hải Thôn Thiên khí có năng lực phụ trợ, cũng không thể theo kịp dị biến này, cho nên không có cơ sở, không thể cưỡng cầu.
Lập tức hào quang vô tận trên người Dư Tắc Thành biến mất, hắn lại trở về bộ dáng cũ, lẳng lặng đứng trên đài cao.
Dư Tắc Thành cười ha hà, đây là chuyện dù khổ tu cũng khó lòng đạt được đối với rất nhiều người. Các vị Nguyên Anh Chân Quân của Hiên Viên kiếm phái đều bị kẹt ở chỗ này, không thấy ra được đạo của mình, cho nên không thể trở thành Phản Hư Chân Nhất. Mà Dư Tắc Thành với tu vi Kim Đan lại có thể một bước lên trời, lần đầu tiên ngộ ra lực Đại Đạo, nhưng lại bỏ qua một cách dễ dàng.
Nhưng Dư Tắc Thành tuyệt đối không vì bỏ qua cơ hội kia mà tiếc hận, bởi vì hắn có lòng tin, có lần đầu sẽ có lần thứ hai. Ta nhất định phải đạt được lực Thiên Đạo vô thượng của riêng mình, phải có được lực Thiên Đạo hùng mạnh hơn cả lão điên, Lạc Tĩnh Sơ, Tư Mã Tương Như, thậm chí mạnh hơn cả Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương mới được!
Người ta sống ở đời sẽ có ước mơ lý tưởng, trong lòng có mộng, vĩnh viễn sẽ không già.
Tuy rằng Dư Tắc Thành bỏ qua lực Thiên Đạo này, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi này đã mang lại vô số lợi ích cho Dư Tắc Thành. Trong khoảnh khắc mà lực Thiên Đạo dung nhập vào thân thể Dư Tắc Thành, tu vi cảnh giới của hắn lại nâng cao một lần nữa, chính thức tiến vào cảnh giới Long Hổ Kim Đan kỳ.
Tuy rằng ở Tam Thiên giới này bởi vì thiên địa tàn khuyết không trọn vẹn, không thể tu luyện thành Nguyên Anh. Nhưng thứ gì có hại cũng có lợi, tu luyện nơi này có thể nhanh chóng cảm ứng được lực Thiên Đạo, nhờ đó đẩy nhanh tốc độ nâng cao cảnh giới.
Chuyện nâng cao cảnh giới nhanh chóng như vậy cũng có cái hại của nó, với tốc độ như vậy sẽ làm cho nền tảng không vững chắc.
Bên trong bản mệnh Kim Đan của Dư Tắc Thành lúc này phát sinh đại biến. Những phù văn tu luyện mà được trước kia, vào lúc Kim Đan đại thành đã dung nhập hoàn toàn vào trong Kim Đan. Thế nhưng lúc này bên trong Kim Đan phát sinh biến hóa, không còn bộ dáng hỗn loạn mơ hồ sau khi hấp thu các phù văn kia, mà dần dần tự thành một giới.
ở trung tâm giới này có một thanh kiếm, chính là dị tượng Kim Đan kiếm Hiên Viên của Dư Tắc Thành. Kiếm này đứng sừng sững giữa Kim Đan, phát ra hào quang sáng rực.
Dưới kiếm Hiên Viên là một con cưu, chính là lực Kiếm Cưu. Trên không sao trời chi chít, đây là lực Tinh Thần, một vầng dương dâng lên ở phương Đông, chính là đạo Thần Dương.
Dư Tắc Thành quay đầu trở về nơi ở, mỗi bước đi của hắn toát ra khí thế ngạo nghễ thiên hạ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hắn đi một cách nhàn nhã ung dung, từ từ trở về nơi ở. Dọc đường đi không còn ai chào hỏi hắn, dường như không ai nhìn thấy hắn, hắn chính là cả thiên địa này.
Dư Tắc Thành càng đi càng cảm thấy cao hứng trong lòng, không nhịn được cất cao giọng hát:
- Tam Thiên giới lộ ra trước mắt, nhà ta đâu, đường nơi nào, đạo ở đâu? Khổ tu đã lâu, thời gian thấm thoát, mưa nắng vô thường. Không biết Hiên Viên ở phương nào, không sợ không buồn không ảo não, chỉ dựa trong tay mình một kiếm, dám gào thiên địa đổi trời sao. Không đường nhất định sẽ tìm ra, không ai có thể chắn đường ta...
Tiếng ca của hắn vô cùng chất phác, mặc dù không êm tai nhưng lại có khí thế như nước chảy về Đông, có vẻ tự tin khó tả bằng lời, có vẻ hào sảng ngông cuồng khôn tả.
Ngày hôm ấy Tinh môn chợt lóe, bên trong có hai người bước ra.
Một người là văn sĩ trung niên, thân khoác đạo bào màu nguyệt bạch có gợn hơi nước mờ mờ, khí thế vô cùng phóng khoáng, đầu đội nho cân, tóc cột sau gáy. Gương mặt anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt bắn ra hào quang sắc lạnh, nhìn tới đâu như có gió lạnh quét tới đó, khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Người còn lại là một thiếu niên, nhưng đầu tóc bạc trắng xõa vai, dung mạo anh tuấn, làm cho người ta chú ý. Tà áo phất phơ, thân khoác cẩm bào màu xanh, thỉnh thoảng xuất hiện dị tượng Kim Đan màu bạc, lấp lánh quanh thân không ngừng. Dáng vẻ y ung dung nhàn nhã, làm cho người ta nhìn thấy có cảm giác người này ngạo thị thương sinh, xuất trần thoát tục.
Nhìn qua cũng biết hai người này chính là hào kiệt, sau khi ra khỏi Tinh môn, được văn sĩ trung niên dẫn đường, hai người đi tới một góc Nhã Cư giới.
Thiếu niên kia hỏi:
- Tình hình cụ thể tên này thế nào?
Văn sĩ trung niên đáp:
- Người này xuất hiện ở Nhã Cư giới ba năm trước, hắn là cảnh giới Tâm Động Kim Đan kỳ. Kẻ này rất giàu có, tiêu tiền như nước, bỏ ra hàng ngàn hàng vạn linh thạch mua yêu văn, ta hoài nghi thân phận của hắn là giả. Bất quá thật hay giả không quan trọng, quan trọng là hắn có thể được xưng là nghiên cứu yêu văn đệ nhất trên Tam Thiên giới.