Thứ này bề ngoài là pháp khí, thật ra là để che giấu Tiên Thiên Linh Bảo bên trong.
Dư Tắc Thành nhìn quả cầu kim loại Tiên Thiên Linh Bảo, càng nhìn càng thích, chợt hỏi:
- Này Lão Thất, đây là Tiên Thiên Linh Bảo gì vậy?
Lão Thất do dự hồi lâu mới đáp:
- Đây là Tiên Thiên Linh Bảo, nhưng ta không tìm thấy ghi chép.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Tiên Thiên Linh Bảo đều là bảo vật tiên thiên sinh thành, tức là linh vật đã có từ khi khai thiên lập địa, không phải do người thần yêu quỷ luyện chế mà thành, ẩn chứa khí Thiên Địa Hồng Mông. Chúng có vô số chủng loại, không được ghi lại cũng là bình thường.
Lão Thất lại ngập ngừng nói:
- Thống lĩnh Đại nhân, dường như Tiên Thiên Linh Bảo này là do hậu thiên, tức là sức người luyện chế, chính vì vậy cho nên thuộc tính của Tiên Thiên Linh Bảo này đã bị biến dị.
Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, lại hỏi:
- Sức người luyện chế ư, điên rồi sao? Sức người luyện chế... nếu nói như vậy, có một món ắt sẽ có hai...
Nháy mắt hắn trở về bản thể, nói với người nọ:
- Phế vật ngươi dùng chặn da thú này, ta mua, nói giá đi, ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt thòi.
Sau đó Dư Tắc Thành giải trừ uy áp cảnh giới, người nọ vừa thở hồng hộc vừa nói:
- Chân Nhân... tiền bối... gia gia, vật ấy không bán được, đó chính là pháp khí của ta, là cần câu cơm của ta là kỷ niệm duy nhất về quê hương ta. Van xin ngài trả lại cho ta, đánh chết ta cũng không thể bán...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Thứ này đã vào tay ta, hôm nay ta cao hứng, ba mươi vạn linh thạch, có đủ không?
Vừa nghe như vậy, người nọ lập tức ngẩn người. Y vất vả buôn bán một tháng chỉ kiếm được một trăm linh thạch, số ba mươi vạn linh thạch này dù y có buôn bán cả trăm năm cũng không kiếm nổi. Nhưng năm xưa, khi sư phụ giao cho y vật này đã dặn đi dặn lại rằng, đây là bảo vật vô địch, tuy rằng hai mươi mấy năm qua y vẫn chưa nghiên cứu ra được nó quý ở chỗ nào, chỉ dùng chặn da thú còn có ích một chút, nhưng vẫn không thể bán, y lắc lắc đầu.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Ta sẽ cho ngươi thêm một món pháp bảo, có lẽ được rồi phải không? Đây là pháp bảo, không phải thứ pháp khí rẻ tiền của ngươi.
Người này há hốc mồm một hồi, sau đó mới nói:
- Chân Nhân, tiền bối, ta không lấy thứ gì cả, ta chỉ xin ngài giúp ta khôi phục lại quê hương. Xiêm La Pháp Ấn tông chúng ta vào hai mươi ba năm trước bị yêu ma công phá, đệ tử Xiêm La Pháp Ấn tông chúng ta trôi giạt khắp nơi, từng giờ từng phút mong mỏi đoạt lại thế giới của mình.Van xin tiền bối, chỉ cần ngài giúp chúng ta khôi phục lại quê hương, đừng nói chỉ là một pháp ấn, dù là mạng của ta cũng dâng cho ngài.
Dư Tắc Thành nghe vậy cau mày, hỏi lại:
- Xiêm La Pháp Ấn tông ư... Dường như ta đã thấy qua cái tên này ở nơi nào...
Lúc này đột ngột một giọng nói vang lên:
- ở cạnh tấm bia đá của Nhất Phân Thiên Bình tông chúng ta. Vào hai mươi ba năm trước, không biết vì sao Xiêm La Pháp Ấn tông xảy ra nội chiến, khiến cho đệ tử trong tông tàn sát lẫn nhau, mười bảy Kim Đan Chân Nhân chết hết. Cuối cùng không còn được Khí Linh thiên địa nơi đó thừa nhận, đồng thời cũng mất đi địa vị Giới chủ.
- Đúng là họa vô đơn chí, yêu ma nhân cơ hội này đột phá phòng ngự Xiêm La Pháp Ấn tông, xông vào thế giới này. Sinh linh Xiêm La Pháp Ấn tông đồ thán, cuối cùng chỉ còn lại một phần mười đệ tử trốn thoát.
- Các tông chúng ta liên thủ lại tổng cộng mười bảy giới, tụ tập ba mươi hai Kim Đan Chân Nhân, hơn ngàn tu sĩ Trúc Cơ đánh vào Xiêm La Pháp Ấn tông, hy vọng đoạt lại. Đáng tiếc đối phương có một tên Đại Yêu Ma vượt giới... Cuối cùng mười Kim Đan Chân Nhân tử trận, nhưng chỉ đoạt về được tấm bia ấy mà thôi.
Thấy người nọ, người bán hàng lập tức thi lễ:
- Bái kiến Đại Như tiên sinh.
Người nọ đầu đội Lam Ngọc Quân Tử quán, thân khoác áo choàng đại lễ, trong mặc áo vải văn sĩ. Mày ngài mắt xếch, râu dài đen nhánh, nhìn qua có vẻ nghiêm nghị của một vị đại nho tiên sinh.
Trong cảm ứng của Dư Tắc Thành, lập tức phát hiện ra người này chính là Giới chủ giới này, cũng là Tông chủ của Nhất Phân Thiên Bình tông.
Xem ra người bán hàng này cũng không đơn giản, có thể nhận ra Giới chủ một giới. Lúc này Đại Như tiên sinh đáp lễ:
- Thanh Ấn Chưởng tông vẫn khỏe.
Người nọ cười ảo não:
- Xiêm La Pháp Ấn tông chúng ta đã bị diệt, ta còn là Chưởng tông gì nữa. Chẳng qua tu sĩ Trúc Cơ trở lên chỉ còn mình ta sống sót, nên ta mới trở thành Chưởng tông. Hiện tại ngay cả pháp ấn chí bảo trấn phái cũng bị người cướp đoạt, xin tiên sinh chủ trì công đạo giùm...
Người này bắt đầu cầu Đại Như tiên sinh hỗ trợ, giúp y đoạt lại pháp ấn.
Dư Tắc Thành bên cạnh lên tiếng nói:
- Thứ gì đến tay ta, đừng nghĩ tới chuyện đoạt trở về. Còn dám gọi là chí bảo môn phái, vậy mà lấy ra làm đá chặn da thú, không ngờ lại có loại người đối xử với chí bảo môn phái như ngươi trên đời...
Vừa nghe những lời này, lập tức sắc mặt Thanh Ấn đỏ lên, ấp úng nói:
- Đó... đó quả thật là chí bảo của môn phái chúng ta, môn phái chúng ta chính là đệ nhất tông môn trong bảy mươi hai giới. Sau sáu ngàn năm vất vả nghiên cứu, lấy được thiên địa chí bảo ở Hư Không Vực Ngoại, định chế ra Thiên Địa Ngũ Ấn để có thể hiệu lệnh thiên địa.
- Đáng tiếc chỉ có thể chế tạo ra Thiên Địa Tam Ấn, cũng vì quyền sở hữu ba pháp ấn này cho nên đã xảy ra nội chiến. Sau đó đám yêu ma điên cuồng tấn công, cường giả chết hết. Trước khi sư phụ ta nhắm mắt lìa trần luôn miệng dặn dò, ấn này thật sự là bảo vật vô thượng trong thiên địa.
Dư Tắc Thành bật cười ha ha:
- Bảo vật vô thượng trong thiên địa ư? Nếu thật sự là bảo vật, tới bây giờ còn có thể nằm trong tay ngươi sao?
Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn sang Đại Như tiên sinh, ý nói nếu thật sự là bảo vật, vì sao vị Đại Như tiên sinh này không cướp đi, còn để cho ngươi giữ mãi tới bây giờ. Đại Như tiên sinh nhìn Dư Tắc Thành cười, lấy tay chỉ chỉ đầu mình, ý nói đầu óc tên kia có chỗ khác thường.
Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng, thật ra đầu óc y vẫn bình thường, chỉ vì các ngươi không nhận ra bảo vật. Xiêm La Pháp Ấn tông này quả thật không thể coi thường, lấy được thiên địa chí bảo ở Hư Không Vực Ngoại, định chế ra Thiên Địa Ngũ Ấn để có thể hiệu lệnh thiên địa. Chuyện này rõ ràng giống hệt như mình muốn dùng Tiên Thiên Linh Bảo Ngũ Hành luyện chế thế giới Bàn cổ, cũng cùng một ý.
Mất thời gian sáu ngàn năm luyện được ba ấn, trong đó có một ấn đã bị mình cướp, hai ấn còn lại nhất định cũng giống ấn này, bên trong ắt có Tiên Thiên Linh Bảo.
Đại Yêu Ma gì đó tám phần cũng là vì bảo vật này, nói cách khác vẫn còn hai ấn nữa... Dư Tắc Thành chợt nghe lòng mình bốc lên nhiệt huyết bừng bừng, cho dù mình không còn cơ hội, hai ấn ấy đã sớm bị người cướp mất, cũng phải tới đó tìm một chuyến.
Ngoài ra yêu ma gì đó, mình đã nghe nói tới rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa thật sự chạm trán. Dư Tắc Thành cũng hết sức hiếu kỳ, muốn hội ngộ với chúng một lần.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Được rồi, ngươi dẫn đường đi, chúng ta sẽ đi gặp tên Đại Yêu Ma gì đó một lần, để ta xem rốt cục yêu ma có hình dáng thế nào.
Vừa nghe lời này, lập tức Thanh Ấn và Đại Như tiên sinh ngẩn người. Giọng điệu Dư Tắc Thành giống như muốn về vườn rau sau nhà mình dạo một vòng vậy.
Đại Như tiên sinh nói:
- Đại Yêu Ma này không thể coi thường, nó đã gần đạt tới thực lực của Giới chủ. Nếu nó ở một giới trong thời gian đủ lâu, vậy có thể dần dần yêu ma hóa giới ấy, cuối cùng đạt tới thực lực của Giới chủ.
- Tam Thiên giới chúng ta đã xuất hiện tổng cộng mười một lần Đại Yêu Ma, đều phải mời Quang Thần tông phái sứ giả tới tiêu diệt, không thể lỗ mãng như vậy được!
Dư Tắc Thành cười nói:
- Thì ra nó còn chưa đạt tới tu vi Giới chủ sao, vui thật, sứ giả Quang...
Dư Tắc Thành vừa định hỏi vì sao sứ giả Quang Thần tông còn chưa tới, đột nhiên ý niệm xoay chuyển trong lòng, vội rút lại những lời này, đổi giọng nói:
- Ta chính là sứ giả Quang Thần tông phái tới, yêu ma nho nhỏ kia chỉ cần một kiếm mà thôi. Các ngươi cấp tốc nghe lệnh, chúng ta lập tức khôi phục xiêm la hột xoài tông gì đó. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Vừa dứt lời, Đại Như tiên sinh và Thanh Ấn lại trợn tròn mắt, không biết từ đâu xuất hiện một tên vô sỉ như vậy, nháy mắt đã biến thành Thượng sứ Quang Thần tông. Đại Như tiên sinh vừa định phát tác, Dư Tắc Thành khẽ khoát tay, lập tức một luồng hào quang bắn ra, sau đó lại hóa thành mười hai luồng hào quang khác tinh khiết xinh đẹp, khiến người ta say đắm.
Đại Như tiên sinh tức thì biến sắc, hào quang này ngoại trừ vẻ đẹp của nó ra, còn toát ra khí tức hủy diệt đáng sợ. Trong ký ức của y, không có gì có thể ngăn cản sự hủy diệt của hào quang này, chẳng lẽ người này thật sự là Thượng sứ Quang Thần tông? Lập tức Đại Như tiên sinh cũng không thể nào phân rõ chân tướng, trở nên ngơ ngác.
Dư Tắc Thành nói là làm, hắn lập tức chộp lấy Thanh Ấn:
- Đi trước dẫn đường cho ta.
Dưới uy áp của Dư Tắc Thành, Thanh Ấn chỉ còn nước ngoan ngoãn đi trước, tiến về phía Tinh môn. Y còn muốn thu hồi cánh Điệp Yêu dưới đất, nhưng dưới uy áp của Dư Tắc Thành, y muốn liếc nhìn cũng không được, đành vứt bỏ hết lại nơi này, không biết người nào có phúc được hưởng.