Thước có sở trường, tấc có sở đoản, đối với thuật ám sát tầm xa của vẫn Sinh tông, Nạp Lan Tài Tử tu luyện cách nào cũng không thể tinh thông. Cho nên y mới tu luyện Đãi Sinh Hoán Mệnh thuật vô cùng thích hợp với phương thức ám sát trong cự ly ngắn. Từ trước tới nay bằng vào thân pháp mau lẹ, độn thuật tinh thông, y chưa từng thất bại lần nào. Vì sao tên Dư Tắc Thành này lại biết pháp thuật của mình chỉ có hiệu quả trong phạm vi ba mươi trượng? Ai đã bán đứng mình, chẳng lẽ là lão già kia? Nạp Lan Tài Tử oán hận không thôi.
Nhưng hiện tại phải chạy trốn giữ mạng trước đã. Vào lần thứ hai mươi bảy tiếp cận Dư Tắc Thành thất bại, sau khi pháp bảo hộ thân cuối cùng của mình vỡ nát, Nạp Lan Tài Tử bắt đầu nương theo bóng râm bỏ chạy, y muốn chạy trốn thật xa.
Dư Tắc Thành lập tức đuổi theo, nếu để tên này chạy thoát, bất cứ lúc nào y cũng có thể lén lút tới gần mình, xuất ra một đòn sấm sét. Lúc ấy sinh tử không ở trong tay mình, cho nên hôm nay mình nhất định phải giết chết con chuột này.
Nạp Lan Tài Tử bỏ chạy thục mạng, từ bóng râm này nhảy sang bóng râm khác. Nhưng Dư Tắc Thành không hề đình chỉ kiếm quang công kích y, bất kể y chạy nhanh tới mức nào cũng không thể thoát được Dư Tắc Thành.
Nạp Lan Tài Tử không ngừng cau mày, dường như đối phương thi triển Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết trên người mình. Đại ca đã từng nói người trúng phải pháp quyết này, chỉ cần trong phạm vi mười dặm, đối phương ắt cảm ứng được.
Nạp Lan Tài Tử không khỏi nhăn nhó cười khổ, lấy ra một lá Càn Khôn Na di phù, đây là lá phù na di cuối cùng của mình, thật là đứt ruột, nhưng không còn cách nào khác.
Y khởi động Càn Khôn Na di phù, nháy mắt độn xa, cũng không biết mình đã na di tới nơi nào. Nạp Lan Tài Tử thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng thóa mạ:
- Dư Tắc Thành, ngươi chờ đó, ta sẽ nhớ kỹ. Thù này không báo, thề không làm người...
Tiếng thóa mạ còn chưa dứt, kiếm quang kia lại ầm ầm đánh tới, Dư Tắc Thành đã xuất hiện trong tầm mắt y. Nạp Lan Tài Tử tỏ ra vô cùng kinh hãi, lập tức ngự không bay lên, tiếp tục chạy đi.
Lĩnh Vực, đây là Lĩnh Vực! Không ngờ Dư Tắc Thành có được Lĩnh Vực trong phạm vi trăm dặm, mình tuyệt đối không thể trốn thoát. Liều thôi, dùng huyết độn!
Nháy mắt Nạp Lan Tài Tử hóa thành một đạo huyết quang, chạy rất nhanh ra xa. Nhưng trong khoảnh khắc Nạp Lan Tài Tử hóa huyết quang, Dư Tắc Thành cũng hóa thành một đạo huyết quang, đuổi sát theo sau y.
Bao nhiêu năm qua Dư Tắc Thành chưa sử dụng lại Huyết Độn thuật, thế nhưng ngươi độn ta cũng độn, tuyệt đối không thể cho ngươi chạy thoát.
Lập tức hai đạo huyết quang đón gió bay xa, phi hành như tia chớp giữa không trung, đạo nào cũng nhanh như sao xẹt, ngàn dặm lướt qua trong nháy mắt.
Hai đạo huyết quang vắt ngang trời, cả hai đều lấy tinh huyết làm nguồn, sử dụng Huyết Độn thuật, một người trốn một người đuổi.
Nạp Lan Tài Tử lao ra ngàn dặm, đột ngột y đổi hướng quay ngược lại, lao thẳng về phía Dư Tắc Thành. Chỉ cần đi vào trong phạm vi ba mươi trượng, y có thể đánh chết Dư Tắc Thành. Nháy mắt Dư Tắc Thành quay đầu bay ngược lại, hiện tại là hắn bỏ chạy, Nạp Lan Tài Tử đuổi theo sau.
Dư Tắc Thành vừa bỏ chạy vừa bắn ra đạo đạo kiếm quang, bắn trúng Nạp Lan Tài Tử, đánh cho y hộc máu tươi, rốt cục đành phải tiếp tục quay đầu bỏ chạy. Hiện tại đổi lại là Nạp Lan Tài Tử chạy, Dư Tắc Thành đuổi theo.
Hai người cứ như vậy kẻ chạy người đuổi, Nạp Lan Tài Tử không còn đường nào chạy, lần lượt phóng ra phi hạc phi phù, định tìm viện quân, nhưng tất cả đều bị Dư Tắc Thành phá hủy. Trong phạm vi cảm ứng với Kiếm Ngã thuật, tất cả những trò tiểu xảo này đều vô nghĩa.
Hai người cứ đấu trí đấu dũng như vậy, hiện tại Dư Tắc Thành đã dốc hết toàn lực, lực Kiếm Cưu duy trì Kiếm Phi Dực, lực Tinh Thần duy trì Kiếm Tinh Vũ, hai thứ hỗ trợ lẫn nhau. Dư Tắc Thành bạo phát tốc độ nhanh nhất của mình từ trước tới nay, hơn nữa thỉnh thoảng còn thi triển Triển Sí Cao Phi, bay lên cao quan sát, mới không để Nạp Lan Tài Tử thoát khỏi mình.
Dư Tắc Thành khởi động thần thông Nhiên Huyết, khởi động pháp thuật Hoàn Dương Thất Tinh Quang, uống từng vốc đan dược. Nhờ vậy hắn có thể dốc hết toàn lực, duy trì tốc độ kinh khủng này đuổi theo sát Nạp Lan Tài Tử.
Hai người một đuổi một chạy, tựa như tia chớp, ngàn dặm nháy mắt mà qua. Chỉ trong thoáng chốc, cả hai đã bay ra khỏi Lương châu, vượt qua bể cả, bay vào Trưng châu, không biết đã bay bao nhiêu vạn dặm.
Lúc này Nạp Lan Tài Tử mới phát hiện ra chuyện này đáng sợ tới mức nào. Trốn cũng không thoát, đánh thì không tiếp cận được gần Dư Tắc Thành trong phạm vi ba mươi trượng, công kích tầm xa lại không phải là đối thủ của Dư Tắc Thành, dùng hạc giấy phi phù cứu viện lại không thể truyền đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Y rất muốn trốn về sư môn, nhưng môn quy vẫn Sinh tông vô cùng nghiêm ngặt, chỉ có thể chết chứ không thể bại. Thân là kẻ bại, cho dù Dư Tắc Thành không giết y, y cũng không sống nổi.
Đại ca, Đại ca... đáng tiếc Đại ca không có ở đây, không có ở thế giới Thương Khung, bằng không nhất định không có chuyện gì. Lúc này thật sự mình chạy không nổi nữa, tất cả đan dược bồi bổ chân nguyên đã hao hết sạch. Thôi được, liều một lần cuối, nếu như chết ở nơi này, phong cảnh hữu tình như vậy, cũng có thể làm nơi chôn thây được.
Rốt cục Nạp Lan Tài Tử không chạy nữa, đáp xuống một ngọn núi. Dư Tắc Thành cũng đáp xuống một cây đại thụ cách y chừng ba mươi trượng. Trên cây vốn có đàn quạ đen, sau khi Dư Tắc Thành đáp xuống, chúng giật mình kinh hãi, bay đi tứ tán.
Sau khi hai người đáp xuống, không ai động thủ vội, đều thở hồng hộc. Dư Tắc Thành nuốt đan dược, nốc tiên tửu ừng ực, Nạp Lan Tài Tử chỉ biết trơ mắt nhìn, tay cầm linh thạch khôi phục.
Sau một lúc, Dư Tắc Thành vừa muốn ra tay chợt nghe Nạp Lan Tài Tử quát lớn:
- Khoan động thủ, ta đầu hàng, ta phục rồi, ta có chuyện muốn nói.
Dư Tắc Thành không thèm để ý, dường như không hề nghe thấy, xuất phi kiếm ra. Nạp Lan Tài Tử thấy vậy vội vàng quát lớn:
- Chậm đã, nếu ngươi giết ta, Đại ca của ta sẽ không tha cho ngươi. Đại ca ta là Công Tôn Nạp Lan là Đại đệ tử của chưởng môn Hiên Viên Kiếm các ngươi, là chưởng môn tương lai của Hiên Viên kiếm phái. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không tha cho ngươi.
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, vội hỏi:
- Ngươi nói dối, chẳng lẽ tên người khác có hai chữ Nạp Lan cũng là Đại ca ngươi, muốn lừa ta ư?
Công Tôn Nạp Lan là Đại đệ tử của chưởng môn Thạch Cơ, người này tính tình trượng nghĩa, hành sự quang minh, vì Hiên Viên kiếm phái đổ máu không ít. Đồng thời vì y là Đại đệ tử của chưởng môn Thạch Cơ, gần như đệ tử Hiên Viên kiếm phái từ trên xuống dưới đều coi y là chưởng môn Hiên Viên kiếm phái đời tiếp theo. Trong số những người này có cả Nam Thiên Chân Quân, bao gồm cả đệ tử ngoại môn.
Nhưng trong vài lần đại chiến gần đây, mình không thấy y đâu, dường như ra Vực Ngoại chấp hành nhiệm vụ thí luyện gì đó.
Nạp Lan Tài Tử nói:
- Ta thật sự không hề nói dối, Lục Kiếm Hiên Viên, Kiếm Phi Dực, Kiếm Tâm Tuệ, Kiếm Ngưng Lão, Kiếm Quang Ngục, Kiếm Tiêu Diêu. Kiếm là vương đạo, không gì là không thể phá, tán là khí, tụ là quang...
Dư Tắc Thành ngắt lời:
- Dù Công Tôn Nạp Lan là Đại ca ngươi, ngươi cũng phải chết, lúc ngươi ám sát ta, vì sao không nghĩ tới Công Tôn Nạp Lan là Đại ca ngươi? Dù phụ thân ngươi là chưởng môn Thạch Cơ, ngươi cũng phải chết!
Trong lúc ngâm nga khẩu quyết Hiên Viên kiếm pháp để chứng minh thân phận. Nạp Lan Tài Tử từ từ nhích tới gần Dư Tắc Thành. Đến lúc tiến vào phạm vi ba mươi trượng trước mặt Dư Tắc Thành, đột ngột quát lớn:
- Ngươi chết đi, Đãi Sinh Hoán Mệnh thuật!
Thình lình một đạo bạch quang phóng về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành bình tĩnh nở một nụ cười quỷ dị, chợt đưa một con quạ đen ra trước mặt, che chắn trước người mình. Lúc nãy khi đáp xuống cây đại thụ, Dư Tắc Thành đã bắt một con quạ, lúc này mang ra đỡ đòn cho mình.
Trong khi chiến đấu, Dư Tắc Thành phân thần tiến vào đại điện Ám Ma, tra tìm pháp thuật của vẫn Sinh tông công kích trong phạm vi ba mươi trượng, còn có những lần sát nhân của Nạp Lan Tài Tử. Cuối cùng hắn phát hiện ra pháp thuật của Nạp Lan Tài Tử ắt là Đãi Sinh Hoán Mệnh thuật, sử dụng nghiệt khí vô tận, đổi sinh làm tử.
Biện pháp phá giải pháp thuật này rất đơn giản, chính là tìm một sinh vật đặt trước người mình, để nó chịu thuật thay cho mình, tự nhiên phá được pháp ấy.
Con quạ bị Dư Tắc Thành đỡ đòn gáy lên một tiếng thảm, sau đó chết đi. Nạp Lan Tài Tử sững sờ, pháp thuật mà mình ỷ lại rốt cục đã bị phá giải vô cùng đơn giản. Thình lình y rống to một tiếng, tiếp tục thi triển huyết độn chạy xa.
Lần huyết độn này y đã dốc hết toàn lực, trong lúc phi hành y đập vỡ không gian trữ vật của mình, xé rách pháp bảo, sau đó nháy mắt từ trên không rơi xuống, ngã vào đống loạn thạch, đứt hơi tuyệt khí.
Dư Tắc Thành chậm rãi ngự kiếm bay tới, lần này không cần đề phòng gì nữa, Nạp Lan Tài Tử đã chết. Y sử dụng huyết độn khiến cho máu huyết của mình tiêu hao hết sạch, cho nên chết đi. Trước khi chết còn phá hủy hết thảy đồ vật của mình, không để lại thứ gì cho Dư Tắc Thành, sau đó mới chịu chết đi.
Dư Tắc Thành nhìn thi thể y, không khỏi buông tiếng thở dài, vận Tam Muội Chân Hỏa đốt thi thể y thành tro. Xem ra mình phải đánh chết Đoạt Mộng Tiên Tử kia, bằng không sự tình bại lộ, nếu chăng may Công Tôn Nạp Lan thật sự là Đại ca của Nạp Lan Tài Tử, vậy coi như mình đã kết một mối đại cừu.