Đây là pháp thân chân thật, là do nguyên thần của Tử La Kim Cương ngưng kết mà thành, thu hút pháp thể kim thân của Uy Đức Kim Cương Mật Pháp ở nhân gian, hóa thành Thân Ngoại Hóa Thân. Pháp thân này ẩn chứa lực lượng vô tận, là Phật lực do Uy Đức Kim Cương lưu lại trên kim thân mà Tử La Kim Cương có thể sử dụng được, khiến cho y đạt tới cảnh giới Bồ Tát, có được thần thông vô thượng của Nguyên Anh Chân Quân.
Dư Tắc Thành thấy vậy bất giác gật gật đầu:
- Bản thể hay lắm, được, được, đáng giá một kiếm của ta.
Nháy mắt kiếm quang vô tận hiện ra. Dư Tắc Thành bắt đầu mục tiêu thử kiếm đầu tiên của mình: Tử La Kim Cương.
Tử La Kim Cương trợn trừng hai mắt, phóng xuất vô số điện quang, từ trên xuống dưới Kim Cương pháp thân hiện ra tử điện vô tận. Tử điện này hình thành từ trận điện quang cách pháp thân bảy tấc. Chỉ trong thoáng chốc, Kim Cương pháp thân hiện ra sắc tía vô tận, trong ánh hào quang, Kim Cương trông hết sức uy nghiêm, giống như Kim Cương thật của Phật môn giáng phàm.
Đôi tay giữa của y kết ấn rất nhanh, toàn là pháp ấn kỳ dị, tám cánh tay còn lại múa tít tám món pháp bảo trong tay, nháy mắt hình thành tư thế kỳ dị. Lập tức phong hỏa lôi điện hiện ra, phong là gió độc đen ngòm, thổi đến đâu, vạn vật khô héo tới đó. Hỏa là tinh hỏa, màu trắng sáng, bay từng cụm lơ lửng, bay tới đâu luyện hóa hết thảy vạn vật tới đó. Lôi là dương lôi, phát ra đạo đạo lôi quang, phá hủy hết thảy vạn vật. Điện là tử điện, tiêu diệt hết thảy tà ma, phát ra hào quang vô tận. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Bốn tướng phong hỏa lôi điện đều xuất hiện, Tử La Kim Cương nhờ có phong hỏa lôi điện phát ra hào quang bốn màu, lập tức hình thành một cảnh sắc kỳ dị, vạn vật xung quanh y đều rơi vào trạng thái kỳ dị này. Từ xa nhìn lại, hết thảy cảnh vật xung quanh dường như bị khúc xạ, lúc xa lúc gần, không phân biệt được thật giả, không biết được vị trí chính xác. Cả pháp thân khổng lồ biến mất, rơi vào cảnh giới bất bại, tiến có thể công, lui có thể thủ.
Tử La Kim Cương ẩn thân sau quang ánh này, múa may Nại Lạc Châu trong tay, không gian Nại Lạc (tên khác của địa ngục Vô Gián, tầng địa ngục sâu nhất, phàm là người lọt vào đó vĩnh viễn không thể thoát ra) lập tức khởi động, thân thể y lập tức ẩn vào không gian ấy. Đây là diệu dụng thần kỳ của Nại Lạc Châu, có thể bảo vệ chủ nhân, cũng có thể vây khốn địch nhân.
Mặt khác Tử Kim Bát của y khởi động, lập tức hóa thành một luồng sáng lơ lửng trên đỉnh đầu. Luồng sáng này có thể thu hút pháp thuật hay kiếm quang của địch nhân công kích, còn có thể bắn ngược công kích của địch nhân trở về.
Đồng thời y còn phóng Lưu Ly Kim Tháp bay ra, bao phủ kín xung quanh pháp thân mình, hình thành một bức vách bằng kim cương. Có được bức vách chắc chắn này, y không hề e ngại bất cứ công kích thật thể nhục thân nào.
Thật ra tác dụng chân chính của Lưu Ly Kim Tháp này chính là phóng ra đập tan địch nhân thành từng mảnh. Những pháp bảo của y toàn là pháp bảo vô thượng có thể công cũng có thể thủ nhưng y chỉ sử dụng chúng để bảo vệ bản thân mình, không hề có ý công kích.
Dường như Tử La Kim Cương không thèm để ý tới địch nhân trước mắt, thật ra không hiểu vì sao nhìn thấy Dư Tắc Thành, linh giác vô thượng của Kim Cương Thân Ngoại Thân phát ra vô số cảnh cáo với y. Cho nên chưa đánh. Tử La Kim Cương đã kích hoạt toàn bộ pháp bảo của mình, bảo vệ mình chặt chẽ, đứng vào thế bất bại.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười nhìn Tử La Kim Cương, thái độ ung dung bình thản. Sau khi Tử La Kim Cương xuất ra hết bí pháp bảo vệ, lúc ấy mới phát hiện ra rằng mình chưa đánh đã sợ. Những hành động liên tiếp vừa rồi hoàn toàn là do bản năng, đến khi y làm xong việc mới phát hiện ra vẻ thất thố của mình. Lập tức Tử La Kim Cương nổi cơn giận dữ, cả đời này y chưa từng sợ hãi ai bao giờ, hoàn toàn dựa vào lòng can đảm mới có được ngày hôm nay. Hành động tự bảo vệ như nãy giờ chính là sỉ nhục đối với y.
Bất chợt y gầm to một tiếng, miệng niệm chân ngôn: "Bát Nhã Ba La Mật, vô thượng pháp chú, độ nhất thiết ách, chân thật bất hư..."
Tay y múa may Kim Cương Xử và Tử Kim Đồng Nhân Kim Cương kiếm, ném về phía Dư Tắc Thành. Bốn món thần binh này là do kim tinh huyền thiết luyện chế mà thành, nặng khoảng vạn cân. Khi dùng bí pháp khởi động chúng giống như sét đánh, múa may chúng tạo thành cuồng phong, khiến cho cây cối trong sơn cốc bị thổi gãy rạp, cát bay đá chạy, mặt đất nổ ầm ầm.
Trong lúc bốn món thần binh này nổ ầm ầm phong hỏa lôi điện theo đó hóa thành bảy mươi hai đạo hào quang công kích về phía Dư Tắc Thành.
Thật ra những thứ này chỉ để che mắt, chiêu sát thủ chân chính nằm trong Lưu Ly Kim Đăng. Đèn này lặng lẽ cháy lên, âm thầm bắn ra một đạo đăng quang về phía Dư Tắc Thành. Đăng quang này có tên là Đa La Diệp Đại Uy Đức Tĩnh Hải kim quang, hết thảy pháp thuật bị kim quang này chiếu vào, trong vòng mười ba lần hô hấp bị mất đi tác dụng. Nói cách khác, chỉ cần kim quang này chiếu vào người Dư Tắc Thành, có thể ngăn cản hắn sử dụng tất cả pháp thuật trong vòng mười ba lần hô hấp.
Sau đó Lưu Ly Kim Tháp có thể giáng xuống, tháp này trải qua pháp thuật phụ trợ, sức nặng sẽ tăng lên ba vạn sáu ngàn cân. Khi Dư Tắc Thành không thể sử dụng, tháp này giáng xuống, trừ phi chuyên môn tu luyện tiên thuật loại Kim Cương chiến thể, nhục thân thành thánh. Cửu Chuyển Huyền Công, luyện thành nhục thân mạnh mẽ, bằng không bị tháp này đập trúng ắt sẽ nát thành tương.
Những công kích này đồng loạt ùa tới tấn công Dư Tắc Thành, bất kể là Kim Cương Xử hay bảy mươi hai đạo phong hỏa lôi điện, hay Lưu Ly Kim Đăng âm thầm bắn tới, tất cả đều nằm trong cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành chậm rãi nhắm mắt lại, dường như miệng hắn đang lẩm bẩm gì đó. Bất chợt một đạo kiếm quang từ trên người Dư Tắc Thành bắn ra. Kiếm quang này rực rỡ chói ngời, giống như cả thiên địa chợt bừng sáng, khiến cho mặt đất chấn động.
Kiếm quang này chói lòa, trong suốt như ánh tuyết, khiến cho trong lúc nhất thời thiên địa sáng chói. Nháy mắt đạo kiếm quang này hóa thành một con tuyết long như ẩn như hiện, phát ra tiếng long ngâm trầm thấp, dài khoảng ba mươi trượng.
Rồng này màu trắng như bạch ngọc, trong suốt lóng lánh, mắt rồng màu trắng bạc, dường như trong đó ẩn chứa vô hạn băng sương. Long trảo khổng lồ dường như ngưng kết từ thiểm điện, lấp lóe hào quang lạnh như băng, vô cùng linh hoạt sắc bén.
Kiếm quang biến thành tuyết long chậm rãi dâng lên, quét về phía Tử La Kim Cương, tuyết long này là do vô số đạo Băng Dực kiếm tạo thành. Chỉ trong thoáng chốc ánh sáng chói lòa, Tử La Kim Cương chợt thấy mình hoa mắt, không biết có bao nhiêu đạo kiếm quang đánh thẳng vào mặt y. Y gầm to một tiếng, dốc hết bản lãnh của mình, múa tít bốn món thần binh liều mạng chống đỡ cùng tuyết long do vạn đạo kiếm quang hóa thành.
Thần binh múa như điên cuồng, chạm vào tuyết long kia, lập tức tuyết long sụp đổ, không còn duy trì hình rồng. Nhưng bản nguyên kiếm quang sau khi va chạm lập tức bùng nổ, va chạm một lần nữa cùng bốn món thần binh của Tử La Kim Cương.
Trong lần va chạm này, gió độc bị kiếm quang chém trúng, hóa thành gió nhẹ tiêu tan. Tinh hỏa bị kiếm quang đánh trúng hóa thành tro tàn biến mất. Đạo đạo dương lôi mất hết thần uy, tử điện lập lòe tất ngỏm.
Bảy mươi hai đạo phong hỏa lôi điện cũng tan tác dưới kiếm quang này, Tử La Kim Cương chợt phát hiện ra bốn món thần binh của mình càng ngày càng trở nên nhẹ bỗng. Y nhìn kỹ lại, mỗi món thần binh vốn dài ba trượng đang bị kiếm quang bào mòn dần dần. Chỉ trong thoáng chốc, thần binh trong tay y chỉ còn là bốn thanh đoản côn dài ba thước.
Lúc này đạo quang đăng của Lưu Ly Kim Đăng đã chiếu tới trên đầu Dư Tắc Thành, trong lòng Tử La Kim Cương vô cùng vui sướng. Không ngờ quang đăng chỉ lướt qua cạnh thân thể Dư Tắc Thành mà không trúng.
Làm sao có thể như vậy được? Tử La Kim Cương lập tức cảm thấy cõi lòng nặng trĩu, đối phương không thể sử dụng bất cứ pháp thuật gì kia mà, vì sao lại như vậy?
Lúc này kiếm quang vô tận hóa tuyết long đã phá tan bốn món thần binh, bảy mươi hai đạo phong hỏa lôi điện, nhanh chóng quét tới, hơn nữa còn ngầm mang theo hàn khí dày đặc.
Khúc xạ, nháy mắt Tử La Kim Cương đã hiểu được nguyên nhân. Kiếm quang của Dư Tắc Thành vốn do kiếm khí Hàn Băng tạo thành, ẩn chứa uy năng Hàn Băng, hình thành một vách tường băng trước người Dư Tắc Thành, cho nên khúc xạ quang đăng của Lưu Ly Kim Đăng. Không biết đây là do Dư Tắc Thành cố ý, hay chỉ là ngẫu nhiên.
Hiểu được nguyên nhân cũng chẳng ích gì, kiếm quang màu trắng mênh mông cuồn cuộn đã công kích tới, giống như một đạo cầu vồng ngang trời. Tử La Kim Cương quát lớn. Lưu Ly Kim Tháp từ trên trời giáng xuống, đập mạnh xuống đầu Dư Tắc Thành, sau đó thình lình y vọt lên không. Trốn, phải trốn thôi... đây là ý niệm duy nhất trong đầu Tử La Kim Cương.
Lưu Ly Kim Tháp khổng lồ giáng xuống, nhưng kiếm quang màu trắng đột ngột hút mạnh một cái, Lưu Ly Kim Tháp không tự chủ được, bất giác bay chếch sang một bên.
Chiêu kiếm này của Dư Tắc Thành nhìn qua vô cùng đơn giản, trên thực tế lại phức tạp vô cùng. Trước tiên dùng kiếm quang vô tận công kích Lưu Ly Kim Tháp, làm cho kim tháp chấn động, chặt đứt lực khống chế của Tử La Kim Cương. Sau đó mượn thế hút mạnh hết sức thần kỳ, làm cho Lưu Ly Kim Tháp chệch hướng. Kiếm này của Dư Tắc Thành phối hợp cương nhu vô cùng chặt chẽ, thời cơ xuất kiếm, góc độ, lực đạo đều ảo diệu đến từng ly.