Cứ như vậy, Dư Tắc Thành vô tình học Tâm Ma Tàn Ảnh, sang hôm sau tiếp tục đấu với bốn người kia, xong lại quay về học Tâm Ma Tàn Ảnh. Tuy rằng mỗi lần xem Tâm Ma Tàn Ảnh. Dư Tắc Thành đều tự nhủ rằng đây sẽ là lần cuối cùng, sẽ không bao giờ xem nữa, nhưng trong vô tình, hắn vẫn cứ tiếp tục xem, học tập dần dần.
Bốn vị Kim Đan Chân Nhân kia cũng đạt được thu hoạch không nhỏ, dần dần Dư Tắc Thành nhận được tình hữu nghị của bọn họ. Bọn họ đã xem Dư Tắc Thành như bằng hữu ngang hàng, hơn nữa Dư Tắc Thành dần dần thanh xuất ư lam. Càng ngày bọn họ càng không phải là đối thủ của Dư Tắc Thành, kiếm thuật của hắn tiến triển cực nhanh, kiếm pháp đột ngột tăng mạnh, khiến cho bọn họ khen ngợi hết lời.
Đến ngày cử hành đại hội thưởng hoa, náo nhiệt vô cùng, bọn Dư Tắc Thành đi xem một lần, sau đó không đi nữa.
Đan môn và Diệt Tuyệt tông có lẽ vì Phản Hư Chân Nhất phái mình đi không thấy về, cho nên cố ý thay đổi hình thức đại hội thưởng hoa khác với quá khứ. Bọn họ kéo dài thời gian, biến đại hội này thành giao dịch đan dược dược liệu, lần nữa hết lần này tới lần khác chưa chịu triển lãm thần đan.
Dư Tắc Thành không thèm quan tâm tới chuyện này, năm người bọn họ sau lần đầu tiên tham gia đại hội vào ngày khai mạc, từ đó về sau không tới nữa, tất cả ở lì trong Linh Phù động phủ, cùng nhau khổ tâm nghiên cứu kiếm thuật, mặc kệ bên ngoài biến hóa thế nào. Cơ hội tốt như vậy về sau dễ gì có được, không ai biết sau này năm người bọn họ còn có cơ hội trùng phùng nữa hay không.
Năm người chăm chỉ luyện kiếm, trao đổi kinh nghiệm với nhau, mọi người một lòng nghiên cứu kiếm thuật, không ngừng tỷ thí, không ngừng trao đổi tâm đắc. Cũng nhờ như vậy, kiếm thuật năm người không ngừng tiến bộ, trong đó Dư Tắc Thành là tiến bộ nhanh nhất.
Từng ngày trôi qua như vậy, mười ngày sau, năm người Dư Tắc Thành vẫn ngày ngày luyện kiếm, thích thú với việc nghiên cứu kiếm thuật của mình, nhưng đại hội thưởng hoa kia vẫn chưa chịu triển lãm thần đan. Tuy rằng, hàng ngày vẫn có buôn bán linh đan tiên dược, nhưng vô số người tu tiên tới đây tham gia đại hội thưởng hoa khó lòng nhẫn nại, ai nấy nhao nhao đòi triển lãm thần đan. Làn sóng trào dâng, vô số người tu tiên đưa ra kiến nghị, kích động quần hùng.
Cứ như vậy trong ngàn dặm Đan môn ngày nào cũng phát sinh xung đột, chiến đấu liên miên. Hàng đêm có thể thấy kiếm quang ngút trời, tai nghe vô số tiếng nổ, có người trả thù, có kẻ cướp bóc, có kẻ tùy tiện giết người.
May là Kim Đan Chân Nhân của Đan môn đông đúc, tạo thành hai mươi tiểu đội chấp pháp tuần tra khắp nơi, bằng không nơi này đã đại loạn từ sớm.
Bất quá đây cũng không phải là chuyện của bọn Dư Tắc Thành, bọn họ vẫn ngày ngày luyện kiếm, chỉ điểm, trao đổi cho nhau. Sau khi luyện kiếm, mọi người lại uống rượu vui đùa. Dư Tắc Thành lấy tiên tửu mới luyện chế nhất của mình ra, mọi người cùng uống vui vẻ. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Hiện tại tiên tửu của Dư Tắc Thành cũng không phải là loại rượu pha chế thành tửu tuyền như trước. Thế giới Bàn Cổ sau khi tiến hóa, đã có một đại điện chuyên môn luyện chế rượu ngon cho Dư Tắc Thành. Rượu này không phải là tiên tửu đơn thuần, có bí phương độc nhất vô nhị của Dư Tắc Thành, sử dụng đủ các kỹ xảo, tập hợp thiên địa nguyên khí, cách một thời gian mới cho ra một lượng tiên tửu nhất định.
Rượu này được Lão Thất đặt tên là Tiên Trích Trần, ý của nó là cho dù Tiên Nhân uống rượu này vào cũng phải rớt xuống trần gian, say khướt một hồi.
Dư Tắc Thành vừa mang loại tiên tửu này ra, lập tức được mọi người hết lời khen ngợi. Bốn vị Kim Đan Chân Nhân kia tỏ ra thích thú vô cùng, mỗi lần luyện kiếm xong, nhất định phải uống một trận.
Lúc này mọi người luyện kiếm đã lâu, dần dần đã trở nên quen thuộc với nhau, bước tiến bộ bắt đầu giảm bớt. Dần dần kiếm thuật của mọi người đã đạt tới bình cảnh, dù tiếp tục khổ luyện cũng sẽ không có tiến bộ gì quá lớn, cho nên từ luyện kiếm phát triển sang đấu rượu.
ở đây không thể không nhắc tới một chuyện, đó là hoàn cảnh của Bạch Tố. Năm người uống rượu với nhau, rượu và thức ăn bày đầy bàn nhưng không có người nào thu dọn. Hồng Lăng bèn gọi đồ đệ của mình tới giúp, thỉnh thoảng rót rượu, làm thức nhắm, thu dọn chén bát. Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, điểm khác thường duy nhất chính là lần này có Dư Tắc Thành ở đây.
Tên tiểu đệ đệ trước kia ngưỡng mộ nàng, hiện tại biến thành bề trên mà nàng phải hầu hạ, ngồi một chỗ hưởng thụ công sức của nàng, chuyện này khiến cho Bạch Tố khó lòng chấp nhận. Đặc biệt Bạch Tố là người hết sức kiên cường, tuy rằng ngoài mặt nàng vẫn tươi cười, nhưng Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được cảm giác trong lòng nàng.
Ngày đầu tiên Dư Tắc Thành đã muốn ngăn cản chuyện này, nhưng Hồng Lăng đã ra tay cản lại, nàng nói:
- Không cần, hẳn nên như thế, tâm cảnh Tố nhi rất cao, nó muốn tu luyện song kiếm hợp bích, nếu còn tiếp tục như vậy ắt sẽ gặp họa liệt thể. Chỉ có kích thích nó như vậy, có lẽ sẽ có lợi cho nó.
Dư Tắc Thành không thể nói gì hơn, đành lặng lẽ đưa mắt nhìn Hồng Lăng chỉ huy, nhìn Bạch Tố phục vụ cho mọi người.
Hôm nay đã là ngày thứ mười hai, mọi người ngồi ở đây uống rượu, chợt Lạc Vô Kỵ bình thản dẫn vào một lão nhân. Lão này cũng là Kim Đan Chân Nhân, dáng người cao gầy, thân khoác đạo bào màu đen, xương gò má nhô cao, lông mày dày đặc, cằm nhọn nhô ra, nhưng đôi mắt lão bừng bừng sức sống. Nhìn qua có thể đoán được, năm xưa lão ắt là một mỹ nam tử từng làm biết bao mỹ nữ tâm thần điên đảo.
Sau khi lão nhân tiến vào tươi cười rạng rỡ, giống như gió Xuân thổi vào mặt. Sau khi tiến vào chỉ nói vài câu đã khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiết, mọi người cùng nhau ngồi uống rượu tán gẫu.
Người này họ Bạch, tên là Bạch Dược Sư là trưởng lão Đan môn, ngoại hiệu Đa Khí Chân Nhân. Sau khi hàn huyên vài câu, Dư Tắc Thành tỏ ra vô cùng khâm phục, không ngờ lão này có tới một thê mười thiếp, lão bà nhiều thật. Hơn nữa một thê ấy không ngờ còn là Nguyên Anh Chân Quân, là một trong năm vị Nguyên Anh Chân Quân hiện tại của Đan môn.
Chỉ một điểm ấy đã khiến người ta hâm mộ không thôi. Bất quá lão càng cưới nhiều thiếp lại càng e ngại vợ cả. Sở dĩ lão có thể cưới nhiều thiếp như vậy, một phần là nhờ thuật luyện đan của lão trong Đan môn này không ai địch nổi. Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan kia chính là lão giám sát chỉ đạo mới có thể luyện chế ra được, cho nên lão mới có thể cưới nhiều thiếp như vậy mà không bị vợ cả đánh cho một đòn tan xác.
Bạch Dược Sư tính tình phóng khoáng, tuy uống rượu vào nhưng vẫn không thất lễ, thật sự là một người khéo cư xử, lời hay ý đẹp tuôn ra ngoài miệng không ngừng, khiến cho người ta yêu thích.
Rượu được ba tuần, Lạc Vô Kỵ và Bạch Dược Sư bắt đầu nói với nhau ra vẻ thăm dò, dường như muốn nói chuyện mờ ám gì đó. Dư Tắc Thành cười, biết bọn họ đang thăm dò mình, bèn nói:
- Các vị ca ca, có chuyện gì các vị cứ việc nói, tuy rằng Tắc Thành hành sự kém cỏi, nhưng vẫn kín miệng vô cùng.
Vừa nghe lời này, lập tức mọi người bật cười, Lạc Vô Kỵ nói:
- Tắc Thành, đệ có biết Thiên Hà Tinh Sa chăng?
Lập tức Dư Tắc Thành sửng sốt, hỏi lại:
- Thiên Hà Tinh Sa ư, ở đâu vậy, cho đệ tham gia với.
Mọi người lại cười, Bạch Dược Sư nói:
- Đan môn chúng ta chiếm cứ một quặng khoáng sản trong Thanh Minh, vào một tháng trước, trong lúc vô tình phát hiện một khối khoáng thạch hiếm có trong mỏ quặng. Khi đó trưởng lão trong môn đã ra ngoài chiến đấu chưa về, Kim Đan Chân Nhân Chấp Sự phụ trách về tài nguyên khoáng sản cũng tham gia chiến đấu, cho nên khối khoáng thạch kia vẫn còn để đó chưa ai động tới.
- Hôm qua trong lúc vô tình ta phát hiện ra, không ngờ đó là một khối Thiên Hà Tinh Sa rất lớn. Khối Thiên Hà Tinh Sa này nằm trong một tảng đá rất lớn, nặng khoảng hai ngàn cân.
Vừa nghe lời này, lập tức bọn năm người Dư Tắc Thành trợn mắt há mồm vì kinh ngạc. Hai ngàn cân Thiên Hà Tinh Sa! Lần trước trên đường Dư Tắc Thành tới Cực Nguyên Vân Hà tông, bất quá chỉ ba lạng Thiên Hà Tinh Sa đã khiến cho Chân Nhân phải chết, đại chiến không ngừng, ở đây lại có tới hai ngàn cân Thiên Hà Tinh Sa, lập tức chiến ý của năm người bốc lên cao như núi.
Dư Tắc Thành ngập ngừng nhìn thoáng qua Bạch Dược Sư. Thiên Hà Tinh Sa chính là nguyên liệu luyện kiếm thượng đẳng, chỉ có ở trong Thanh Minh mới có thể lấy được. Lần trước lấy được chỉ ba lạng, cấp Thủy sư bá đã vui mừng khôn xiết, hiện tại có tới hai ngàn cân... Vì sao Bạch Dược Sư lại tiết lộ về dị bảo này cho người ngoài biết, mà không báo cho sư môn?
Thấy Dư Tắc Thành lộ vẻ nghi hoặc, sắc mặt Bạch Dược Sư trở nên khó coi:
- Chuyện này... chuyện này... ở bên ngoài ta còn phải lo cho gia đình, nếu nộp số Thiên Hà Tinh Sa này lên cho môn phái, ta sẽ không được lợi gì. Cho dù là có, cũng sẽ rơi vào tay vợ cả của ta. Bên ngoài ta còn bảy phòng thê thiếp, mười mấy hài tử, tất cả đều trông vào ta kiếm linh thạch nuôi sống, cho nên... ôi, cuộc đời là như vậy, Đan môn chúng ta chỉ là môn phái luyện đan. Thiên Hà Tinh Sa lại dùng luyện kiếm, không có chút ý nghĩa gì với chúng ta. Cho nên chuyện ta làm lần này cũng không tới nỗi là phản bội sư môn, thay vì để đó không dùng, chi bằng để ta kiếm chút linh thạch nuôi sống gia đình còn hơn.