Thành Đông Phủ phồn hoa như gấm, bởi vì lưng tựa Đan môn, có được thị trường dược liệu lớn nhất Liễu châu, thậm chí là lớn nhất Sở Tây. Vô số phàm nhân, người tu tiên mang linh thảo tiên dược mà mình hái được tới đây buôn bán. Lại có vô số phàm nhân, người tu tiên tới đây mua đan dược mang về.
Lúc này trời chiều đã ngã về Tây, nhưng mây mù che lấp cửa thành, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Dư Tắc Thành chậm bước tiến vào thành, mũi ngửi mùi dược liệu nồng đậm, quả thật không hổ danh Dược thành.
Trên đường ngoại trừ các dược điếm dược tràng, chính là nhà trọ tửu điếm. Nơi đây không còn tách biệt giữa phàm nhân và người tu tiên, sống như một phường thị cỡ lớn. Chỗ khác nhau là vật phẩm của phàm nhân được tính bằng vàng bạc, còn vật phẩm của người tu tiên được tính theo linh thạch.
Dư Tắc Thành dạo bước trên đường, chỉ thấy trên không thỉnh thoảng có vài đạo kiếm quang bay qua, là người tu tiên ngự kiếm phi hành.
Dần dần màn đêm buông xuống, vô số linh thạch đính trên cột đá trong thành phát ra hào quang, lập tức không còn tối nữa, toàn thành trở nên sáng rực.
Trên thanh lâu trong khắp thành, trên hoa thuyền trên dòng Mậu Thủy, đủ các loại âm nhạc tao nhã có, thấp kém có vang lên. Sau đó là tiếng ca tuyệt vời xướng lên, người trong thành bắt đầu chơi nhạc ban đêm.
Dư Tắc Thành cảm thấy thích thành Đông Phủ này, thành này tràn đầy sức sống. Hắn quyết định du ngoạn ở đây hai ngày, sau đó mới đi tới Đan môn nằm trên núi Lục Bàn.
Trong khi Dư Tắc Thành còn đang tìm điểm dừng chân, bên tai chợt nghe có tiếng người gọi:
- Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành...
Thanh âm trong trẻo, quen thuộc vô cùng, Dư Tắc Thành quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong hàng ngàn hàng vạn người, có một bạch y nữ tử đang gọi hắn.
Vừa thấy nàng, lập tức tên nàng nổi lên trong lòng Dư Tắc Thành. Bạch Tố, Liệt Thiên kiếm phái Bạch Tố, năm xưa từ biệt ở Vô Lượng tông, hôm nay gặp lại ở thành Đông Phủ, Đan môn.
Dư Tắc Thành đi tới, nhìn nàng gật gật đầu:
- Bao năm không gặp, nàng có khỏe không?
Bạch Tố cười nói:
- vẫn khỏe, huynh thật sự kết thành Kim Đan rồi sao?
Dư Tắc Thành khẽ lắc người, dị tượng Kim Đan hiện lên, lập tức kiếm Hiên Viên phóng vút lên cao. Bạch Tố thấy vậy chấn động toàn thân, mặt lộ vẻ vô cùng khó hiểu:
- Không ngờ huynh thật sự đã kết thành Kim Đan, hơn nữa đã có thể thu phát dị tượng Kim Đan theo ý muốn, muội bị huynh bỏ rất xa rồi...
Dư Tắc Thành nói:
- Nhân duyên xui khiến mà thôi, nàng cũng khá lắm, đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch cao cấp, trong vòng mười năm nhất định Kết Đan. À phải rồi, bọn Tả Đạo Lăng, Tưởng Thiệu Trị, Cố Phán Nhi có ở đây chăng?
Bạch Tố đáp:
- Gần đây Minh Tinh sư tỷ vừa sinh đứa con thứ tư. Thiệu Trị sư huynh không tới được, chỉ có muội và cố Phán Nhi tới mà thôi.
Lần đó sau sự kiện Vô Lượng tông, Tường Thiệu Trị cầu xin sư phụ tới Hiên Viên kiếm phái cầu hôn Minh Tinh sư tỷ, hai người đã kết thành phu thê hai mươi năm trước. Lúc đó Dư Tắc Thành đang bận bế quan kết thành Kim Đan cho nên cũng không tham gia hôn lễ. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Hiện tại đã có tới đứa con thứ tư. Dư Tắc Thành nghĩ tới chuyện này không khỏi bật cười. Nghĩ đến tên công tử ung dung tự tại năm xưa, hiện tại một tay bế con, tay kia vội vàng làm đủ các công chuyện bận rộn, lập tức trong lòng cảm thấy tức cười.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Tả Đạo Lăng sư huynh thì sao?
Bạch Tố buông tiếng thở dài:
- Mười ba năm trước, trong một trận chiến ở Mạc Bắc, Đạo Lăng sư huynh đã đồng quy ư tận cùng Quỷ Nhãn, đệ tử Quỷ Tiên Sinh của u Minh tông, đã sớm lìa trần.
Dư Tắc Thành nghe vậy buồn bã vô cùng, Tả Đạo Lăng xuất thân đồ tể năm xưa, một đại hán hào sàng phóng khoáng đã chết đi như vậy, lòng hắn cảm thấy đau buồn khôn xiết.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, hỏi sang chuyện khác:
- Song kiếm hợp bích của Tưởng Thiệu Trị và nàng...
Bạch Tố lắc lắc đầu:
- Sư huynh đã không còn đạo tâm nữa, thật ra song kiếm hợp bích của phái muội cũng không nhất định cần phải có hai người. Muội cũng không tin không có kiếm lữ, muội không thể dùng song kiếm hợp bích.
Lúc này nghe giọng Bạch Tố kiên quyết như chém đinh chặt sắt, Dư Tắc Thành không khỏi âm thầm lo lắng vì nàng. Hiên Viên kiếm phái có họa mê muội, Liệt Thiên kiếm phái có nguy cơ bạo thể, Hỗn Nguyên kiếm phái hóa nguyên khó khăn. Vạn Kiếm Ma tông có họa dung thiên, Ma Kiếm Yêu tông có họa biến mất. Năm đại kiếm phái do Kiếm Lão Nhân lưu lại đều có nguy cơ với mức độ lớn nhỏ khác nhau.
Bạch Tố một lòng theo đuổi Kiếm Đạo như vậy, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, lâm vào nguy cơ bạo thể.
Bạch Tố lại hỏi:
- Tắc Thành, lần này Hiên Viên kiếm phái huynh có bao nhiêu người tới tham gia đại hội thưởng hoa?
Dư Tắc Thành đưa ra một ngón tay đáp:
- Chỉ có mình ta.
Bạch Tố cười nói:
- Được rồi, đi thôi, muội dẫn huynh tới nơi tiếp khách của Đan môn, thuận tiện cho huynh bái kiến hai vị sư tổ Khai Sơn, Phá Hải.
Dư Tắc Thành đáp:
- Hay quá, thật là vinh dự cho ta.
Dứt lời bèn theo sau nàng, đi vào trong thành. Xa cách bao nhiêu năm nay gặp lại, Dư Tắc Thành đã hoàn toàn vượt qua Bạch Tố, hoàn thành nhiệm vụ năm xưa lão điên giao cho lúc ở Tà Môn lục phái, trong lúc không hay không biết đã vượt qua bọn họ rất xa.
Bạch Tố liếc nhìn thiếu niên đi cạnh mình, tuy rằng tuổi Dư Tắc Thành hiện tại đã hơn sáu mươi, nhưng bề ngoài hắn vẫn là thiếu niên anh tuấn, tiêu sái dung dung. Thân khoác bảo trắng, đầu đội Bắc đẩu Thất Tinh quán, bảy tiêu ký hình thoi màu lam giữa trán càng lộ phong thái kỳ dị, tiêu ký này ắt là một môn dị thuật.
Dư Tắc Thành cũng thầm ngấm nhìn Bạch Tố, nàng vẫn không khác năm xưa, tư thế uy phong, hai mắt sáng rực hữu thần, mày dài mũi thẳng, má lúm đồng tiền, xinh đẹp tuyệt trần.
Thay đổi duy nhất là màu xanh mắt nàng càng ngày càng đậm, hẳn do tu luyện công pháp nào đó gây lên. Hơn nữa càng ngày nàng càng giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng, một đường thẳng tiến. Hiện tại nàng cũng không còn cao hơn mình như lần gặp trước, mà ngược lại mình cao hơn hai tấc.
Dư Tắc Thành đột ngột nói:
- Đại tượng bất công, đại xào vô phong.
Bạch Tố buông tiếng than dài:
- Muội biết, nhưng muội không có cách nào thu lại được. Muội đang nghiên cứu song kiếm hợp bích, kiếm phong tự lộ.
Trong lúc hai người nói chuyện, bất giác đã tiến vào một quảng trường. Trên quảng trường có vô số đình đài lầu các, có vẻ rộng rãi mà tề chỉnh. Phía Tây Nam quảng trường có một trang viên rất lớn, từ xa nhìn lại, có cả lầu các thủy tạ.
Bạch Tố dẫn Dư Tắc Thành vào trang viên, vừa đi vừa nói:
- Đây là nơi Đan môn chiêu đãi đám tân khách như chúng ta, huynh tới đây rồi, bọn họ nhất định sẽ sắp xếp chỗ ở chu đáo.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, hai người cùng tiến vào trong. Trong trang viên trúc xanh, tùng cao, dưới cầu nước chảy, đình viện yên tĩnh. Cảnh sắc này quả thật tách biệt chốn hồng trần.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. Bạch Tố lại nói:
- Nơi này rất tốt, so với trong Đan môn rộn ràng náo nhiệt, nơi này thanh tĩnh hơn nhiều, cho nên các vị sư tổ chọn nơi này ở lại chờ ngày đại hội.
Dư Tắc Thành vừa vào được vài bước, quả nhiên đã có đệ tử Đan môn tiến ra nghênh đón. Dư Tắc Thành đưa ra thiếp mời Hiên Viên kiếm phái, lập tức có người nhiệt tình tiếp đãi.
Đan môn này quả thật là Kim Đan Chân Nhân nhiều vô kể, kẻ tiếp đãi Dư Tắc Thành chính là một Kim Đan Chân Nhân. Y hoàn toàn không có uy nghiêm của Kim Đan Chân Nhân chút nào, chuyện nhỏ sắp xếp khách nhân như vậy, y cũng phải đích thân lo liệu.
Lập tức Dư Tắc Thành được an bày ở trên một gác cao màu xanh lá cây, nằm trong một góc trang viên, phong cảnh tuyệt đẹp. Trước lầu có ba mươi hai bậc thang bằng bạch ngọc, trên bậc thang chính là lầu các xinh đẹp này.
Trong lầu các, hết thảy đã được chuẩn bị chu đáo, có mười mấy thị nữ chờ sẵn, cung kính vô cùng. Dư Tắc Thành dạo qua một vòng, sau đó định sang chỗ ở của Liệt Thiên kiếm phái, bái kiến hai vị sư tổ Nguyên Anh.
Hai vị tổ sư Khai Sơn, Phá Hải chẳng khác năm xưa. Dư Tắc Thành bái kiến, nói chuyện vài câu cho tròn lễ số, sau đó xoay người rời khỏi, phát hiện ra Bạch Tố không có ở đây, không biết nàng đã đi đâu.
Dư Tắc Thành dùng Kiếm Ngã thuật cảm ứng một vòng, lập tức phát hiện trong một góc của trang viên, Bạch Tố đang xem hai người đấu kiếm, xung quanh còn có một đám đông tu sĩ vây xem. Tất cả mọi người chỉ điểm kiếm pháp cho hai người đang đấu, trong số đó có một vài người quen, một người ở giữa chính là Tiêu Dạ của Hỗn Nguyên kiếm phái.
Cảm ứng thấy Tiêu Dạ. Dư Tắc Thành không khỏi giật nảy mình, không khỏi nhớ tới Hứa Tiểu Nhã năm xưa. Gặp mặt nàng bên ngoài Lương Đô, trên đường đá xanh sát vai mà qua. Nếu không có sự kích thích của nàng năm ấy, mình cũng sẽ không về núi Kết Đan.
Dư Tắc Thành xoay chuyển dòng suy nghĩ, những ký ức trong quá khứ lần lượt sống dậy trong lòng, không khỏi thẫn thờ ngây dại.
Lúc này Tiêu Dạ và Bạch Tố đang quan chiến, hai kẻ đối chiến đều có tu vi Luyện Khí kỳ, một là đệ tử Hỗn Nguyên kiếm phái, một là đệ tử Vạn Kiếm Ma tông. Bọn họ đang tỷ thí kiếm thuật, tiếp nhận chỉ điểm của các tiền bối xung quanh.
Tên đệ tử Vạn Kiếm Ma tông đột ngột xuất tuyệt chiêu, quát lớn:
- Càn khôn tá pháp, tự nhiên hợp nhất.
Tên đệ tử Hỗn Nguyên kiếm phái cũng xuất tuyệt chiêu, quát lớn:
- Vạn pháp hóa hợp, Hỗn Nguyên quy nhất.
Nghe hai câu này, bất chợt trong đầu Dư Tắc Thành nổ ùng một tiếng, trời đất xung quanh dường như sụp xuống ầm ầm.