Tử Kim Tiên nói tiếp:
- Côn Bằng Yêu Vương giúp ngươi tụ hợp tinh hoa huyết mạch, chuyện này dựa theo thị trường đáng giá chín ngàn vạn linh thạch. Ta giúp ngươi luyện chế Đại Chu Thiên Tứ Ngự Tam Thập Lục Khí Vạn Linh Tuyền, chuyện này cần sáu ngàn vạn linh thạch, còn có Thiều Dao giúp ngươi sửa chữa bí tịch, cần một phương linh thạch...
Dư Tắc Thành nói:
- Ta hiểu, mạng ta có thể giữ được, tốt hơn bất cứ chuyện gì, cứ nói cái giá cuối cùng đi.
Tử Kim Tiên nói:
- Tính đi tính lại, tất cả linh thạch mà ngươi tích trữ hết sạch không còn, hơn nữa ngươi còn nợ lại một khoản lớn. Nhưng ngươi sắp sửa trở thành một trong những hộ pháp của Vô Hình Ám Ma tông chúng ta, cho nên khoản nợ này được miễn. Cuối cùng chúng ta còn thưởng cho ngươi một phương linh thạch để làm vốn, ngươi thấy có được không?
Dư Tắc Thành nói:
- Cảm tạ các vị tiền bối, Tắc Thành cảm kích vô cùng.
Kim Tâm Đại trưởng lão lại lấy ra một vật:
- Mấy người chúng ta vừa nhìn ngươi hưởng thụ lạc thú cõi tiên, vừa khổ tâm nghiên cứu. Đây là Thiên Cương Nhị Tâm Tỏa mà đám Chân Nhất Thần Quân chúng ta nghiên cứu luyện chế. Khóa này có thể giúp ngươi khống chế Phượng Mâu Chân Quân, nó ràng buộc bằng nhục thể, dùng máu huyết của hai ngươi luyện chế. Trên thần thức, thần hồn, mấy lão già chúng ta mạnh ai nấy dùng bí pháp tập trung lại một chỗ, mới luyện thành khóa này.
- Khóa này khác với cấm chế khống chế, thuộc loại pháp bảo cấm chế trong vô hình, có thể khiến Phượng Mâu Chân Quân dần dần chấp nhận ngươi, thích ngươi, yêu ngươi, vĩnh viễn nghe theo mệnh lệnh của ngươi, có thể nói là một kiệt tác của đám Phản Hư Chân Nhất chúng ta.
Dứt lời, bọn họ đưa cho Dư Tắc Thành một luồng sáng. Không ngờ khóa này không thể bố trí một lần mà cần nhiều lần, mỗi lần như vậy cần hai người cùng động tình hoan hảo toàn tâm toàn ý, đối phương không kháng cự, lúc ấy mới có thể từ từ bố trí. Tổng cộng cần thi pháp trong mười tám ngày liên tục mới có thể hoàn thành.
Tử Kim Tiên nói tiếp:
- Bất quá Tắc Thành này, ngươi không nên quá tin vào Nhị Tâm Tỏa này, thần uy của Chân Nhất Thần Quân không phải ngươi có thể tưởng tượng hết. Cho dù ngươi thêm vào bất cứ gông xiềng nào trên người nàng, trong giây phút nàng trở thành Chân Nhất Thần Quân, rất có khả năng sẽ bị nàng hóa giải. Cho nên hết thảy phải dựa vào chính ngươi.
- Được rồi, chúng ta phải cắt đứt kết nối tâm thần cùng ngươi, ngày Thiên Mục tông trở lại hàng ngũ thượng môn, chính là lúc ngươi tự động trở thành hộ pháp Vô Hình Ám Ma tông chúng ta.
Dư Tắc Thành nhận lấy luồng sáng:
- Tắc Thành đã hiểu.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, hai bên cắt đứt kết nối tâm thần, các Chân Nhất Thần Quân này đều trở về nhà mình. Theo như vẻ mặt của bọn lão, bị kích thích sau khi chứng kiến cảnh tượng Dư Tắc Thành hảo hợp Tiên Nhân, sau khi trở về nhất định sẽ lõa thể chạy rông một chuyến...
Dư Tắc Thành trở về bản thể của mình, tâm thần hợp nhất, tiếp tục cuộc vui.
Sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên rơi vào thiên trụ, Dư Tắc Thành ngủ được một lúc đã tỉnh lại, đẩy Phượng Mâu Chân Quân đang nằm đè trên người mình qua một bên, lặng lẽ nhìn nàng.
Phượng Mâu Chân Quân bị hành động của Dư Tắc Thành đánh thức, dần dần tỉnh lại, định đứng lên. Nhưng trận chiến hôm qua vô cùng kịch liệt, khiến cho nàng suýt chút nữa ngã sấp trở lại, mãi một lúc sau mới đứng dậy được.
Hiện tại tu vi của nàng chỉ còn lại Trúc Cơ kỳ, Nguyên Anh tiêu tan, nếu không nhờ vị Tiên Nhân kia chữa trị cho nàng, hiện tại nàng đã hồn phi phách tán, chết oan chết uổng.
Dư Tắc Thành đứng dậy nói:
- Được rồi, chúng ta bắt đầu làm việc. Từ nay trở đi, ta sẽ chấn hưng Thiên Mục tông, ta phải làm cho Thiên Mục tông trở lại hàng ngũ thượng môn.
Phượng Mâu Chân Quân nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt kỳ quái. Dư Tắc Thành bật cười ha ha, dùng một tay ôm nàng vào lòng:
- Ta không phải chỉ nói đùa, nhớ kỹ sau này phải gọi ta là Chưởng tông, không, gọi là Chưởng tông sư huynh. Hình ảnh hiện tại có vẻ không giống Chưởng tông Thiên Mục tông cho lắm, chúng ta sẽ biến.
Nháy mắt Dư Tắc Thành hóa kiếm cưu, triệu tập Tam Muội Hỏa Cự Nhân. Nhất Nguyên Thủy pháp thân, chế tạo hai con rối này một lần nữa.
Nháy mắt thân hình Dư Tắc Thành biến đổi, hóa thành bộ dáng của Nhiên Đăng Chân Nhân:
- Từ hôm nay trở đi, ta chính là Chưởng tông Thiên Mục tông Thiên Mục Thần Quân. Hừ, vì sao tên này nghe không hay chút nào vậy?
Phượng Mâu Chân Quân ngơ ngác nhìn Dư Tắc Thành:
- Chưởng tông Thiên Mục tông chúng ta, bất kể trước kia gọi là gì, sau khi trở thành Chưởng tông đều kế thừa tên Thiên Mục Thần Quân.
Dư Tắc Thành buông tiếng thở dài:
- Được rồi, nàng gọi cho ta một tiếng Thiên Mục sư huynh.
Phượng Mâu Chân Quân im bặt không nói, Dư Tắc Thành lại nói:
- Nàng có còn nghĩ tới chuyện chấn hưng Thiên Mục tông không vậy? Ta đã là Chưởng tông, nàng phải nghe theo hiệu lệnh của ta, ngay cả một tiếng Chưởng tông cũng không gọi, rốt cục là nàng có ý gì?
Phượng Mâu Chân Quân khẽ gọi:
- Thiên Mục Chưởng tông...
Dư Tắc Thành lại nói:
- Gọi to một chút, ta không nghe thấy, gọi sư huynh đi...
Phượng Mâu Chân Quân lại khẽ gọi:
- Thiên Mục sư huynh...
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Gọi to một chút, sao không có chút tình cảm gì vậy? Nhớ kỹ từ nay về sau ta là phu quân của nàng, Chưởng tông của nàng, hết thảy của nàng, Thiên Mục sư huynh của nàng. Đây là do tổ sư Tiên Nhân đã an bày, ta nhất định sẽ hoàn thành kỳ vọng của nàng, khiến cho Thiên Mục tông hưng thịnh, hoàn thành di nguyện của tổ sư Tiên Nhân. Vì những thân nhân đã chết, vì tương lai tốt đẹp sau này, nàng hãy gọi to chút nữa...
Hôm qua đã bố trí Nhị Tâm Tỏa, hiện tại Dư Tắc Thành bắt đầu dần dần thay đổi tâm tính Phượng Mâu Chân Quân, dần dần kích hoạt Nhị Tâm Tỏa kia.
Phượng Mâu Chân Quân bị Dư Tắc Thành kích thích, bất chợt gọi to:
- Thiên Mục sư huynh...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Hiện tại mới ra vẻ một chút, tiếng sư huynh cũng không thể gọi vu vơ, vừa khéo hiện tại là sáng sớm, cũng nên vận động một phen...
Dứt lời, Dư Tắc Thành chậm rãi xô ngã Phượng Mâu Chân Quân...
Lúc này Dư Tắc Thành bắt đầu giở hết bản lãnh của mình, lại một phen tiêu hồn, kích hoạt Nhị Tâm Tỏa tiến thêm một bước. Sau khi hảo hợp, Dư Tắc Thành lập tức bắt tay vào hành động, chỉ huy Phượng Mâu Chân Quân. Khắp nơi công việc ngổn ngang, chuyện đầu tiên là quét dọn chiến trường.
Phượng Mâu Chân Quân chưa từng chịu qua người khác chỉ huy, trước kia trong môn phái, lúc nào Thiên Mục Thần Quân cũng bế quan, nàng chính là người đứng đầu một phái, hết thảy đều do nàng định đoạt. Chỉ có nàng chỉ huy người khác, không ai chỉ huy nàng.
Dư Tắc Thành cũng không thích, nàng không nghe chỉ huy bèn giảng đạo lý cùng nàng. Ban đầu hắn nói về chuyện Tiên Nhân khổ công hạ giới, sau nói tới quy củ môn phái, cảm thấy nàng vẫn chưa thông, bèn nói trắng ra rằng, hiện tại Thiên Mục tông chỉ có hai người chúng ta, ta là Chưởng tông, ta không chỉ huy nàng thì chỉ huy ai đây?
Đến khi Phượng Mâu Chân Quân bị Dư Tắc Thành hoàn toàn thuyết phục, nghe theo mệnh lệnh của Dư Tắc Thành, bắt đầu bận bịu khắp nơi. Dư Tắc Thành thả ra tất cả thủ hạ của mình, sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì, mười ba chiến sĩ Hải tộc, Cửu Đầu Độc Long, đám Kiếm Sủng Kim Đan Chân Nhân, lập tức khiến cho Phượng Mâu Chân Quân hoàn toàn khiếp sợ. Sau đó nàng cùng đám thủ hạ này bắt tay vào đống công việc bề bộn, trước hết thu dọn chiến trường.
Thật ra chiến trường rất dễ dàng dọn dẹp, trống trơn một vùng, tất cả tu sĩ đều đã thành tro, pháp bảo phi kiếm đã sớm bị phân thân mười hai Thú thần chọn lọc. Mà bọn chúng chọn lọc cũng tương đương với người khống chế chúng là Nghiệt Vô Tâm chọn lọc, những pháp bảo phi kiếm quý giá đã được chọn ra từ sớm.
Dư Tắc Thành cũng không khách sáo, thu hết tất cả pháp bảo phi kiếm trên chiến trường. Hắn thu hoạch được tổng cộng một trăm ba mươi mốt món pháp bảo, sáu mươi ba thanh phi kiếm. Ngoại trừ số phi kiếm pháp bảo này ra, trên chiến trường còn có một số vật phẩm quý hiếm, tỷ như tượng Phật nho nhỏ, bộ dụng cụ uống trà tinh xảo...
Những thứ này vốn là vật phẩm nằm trong túi trữ vật của những người tu tiên, có thể tồn tại sau công kích của Cáo Tử Pháp Nhãn. Túi trữ vật đã hóa thành tro, nhưng những thứ này vẫn còn tồn tại, nhất định là vật không tầm thường. Dư Tắc Thành thu hết tất cả, tìm được tổng cộng mười tám món.
Những phi kiếm, pháp khí phổ thông, Dư Tắc Thành không cần, cho hết tất cả vào mấy bao tải, còn có một ít pháp bảo đã hư hỏng. Đây coi như tài nguyên dành cho Thiên Mục tông quật khởi sau này. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Phân thân mười hai Thú thần không biết đã đi đâu, không thấy tung tích gì của chúng. Chủ nhân của chúng đã chết, hẳn là không biến mất âm thầm lặng lẽ như vậy.
Dư Tắc Thành bắt đầu bố trí Thập Phương Câu Diệt đại trận bên ngoài, dựa theo phương vị liên kết linh mạch lại, xác định mắt trận, cắm trận kỳ. Vừa niệm pháp chú, lập tức kim quang nổi lên bốn phía, đại trận xác lập, phạm vi xung quanh ngàn dặm đều nằm trong vòng bảo vệ của đại trận này.
Trong lúc bày trận, Dư Tắc Thành cố ý chỉ huy Phượng Mâu Chân Quân, sai khiến nàng tới mức đầu óc choáng váng, mệt không thở nổi. Chỉ cần làm sai một chút, lập tức lớn tiếng quát mắng, lần sau còn làm sai nữa thậm chí còn đánh, vừa đánh vừa chỉ ra chỗ sai của nàng.
Dư Tắc Thành hoàn toàn giảng đạo lý dựa theo sự thật, nói có sách mách có chứng. Lập tức Phượng Mâu Chân Quân bị Dư Tắc Thành hoàn toàn khuất phục, trở nên cẩn thận vô cùng, sợ mình lại làm sai nữa.
Đến khi bày xong đại trận, đánh xong cũng phải vỗ về, Dư Tắc Thành dạy pháp quyết của đại trận cho Phượng Mâu Chân Quân, dạy cho nàng cách khống chế pháp trận. Hắn khoanh tay đứng nhìn Phượng Mâu Chân Quân thao túng pháp trận, thỉnh thoảng buông lời khen ngợi. Phượng Mâu Chân Quân được khen như vậy cao hứng vô cùng, có cảm giác như năm xưa vừa mới bắt đầu tu luyện pháp thuật, được sư phụ mình khen ngợi.
Chuyện khôi phục Thiên Mục tông vẫn đang tiếp tục, làm cho người ta vô cùng cao hứng chính là, không ngờ Thiên Mục tông vẫn chưa chết sạch đệ tử. Trong lúc đại chiến xảy ra, một phần động phủ sập xuống, có khoảng hai ngàn đệ tử bị chôn trong đó.
Trong đó có những đệ tử tuy bị chôn vùi dưới lòng đất nhưng mạng lớn không chết. Hơn nữa nhờ vậy còn thoát khỏi kết nối với Thiên Đạo Địa Tâm đại trận, thoát luôn Cáo Tử Pháp Nhãn tấn công.
Số đệ tử Thiên Mục tông may mắn còn sống này có chừng hơn ba trăm người, toàn là nữ đệ tử. Những nam đệ tử may mắn còn tồn tại, trong lúc bận rộn thu dọn chiến trường, rất tiếc không thể cứu được, đã chết hết tất cả.
Hơn nữa còn có hai Nguyên Anh Chân Quân tránh được đại họa lần này, một người là Thanh Ngưng, nàng bị Dư Tắc Thành đánh trọng thương, hôn mê rất sâu, nhờ vậy tránh được kiếp nạn.
Người thứ hai là Lan Miểu tử trận bên ngoài. Dưới một đòn của Phản Hư Chân Nhất, dẫn đạo chân nguyên của nàng công kích ngược lại nàng, tâm mạch vỡ nát, bị Huyền Băng phong ấn. Nhưng xét từ một góc độ khác, Huyền Băng cũng là một phần thân thể nàng, chính vì như vậy, cho nên nàng thoát chết, nằm trong trạng thái ngủ say. Chỉ cần Huyền Băng tan rã, lúc ấy chắc chắn nàng sẽ chết không sai.
Nhưng cả hai Nguyên Anh Chân Quân đều hôn mê rất sâu, về sau mới có thể cứu sống.
Ngoại trừ hai đệ tử Thiên Mục tông hôn mê bất tỉnh này, còn bắt được một Nguyên Anh Chân Quân của địch nhân, chính là Lưu Ly Chân Quân của Âm Bích phái. Trước khi Cáo Tử Pháp Nhãn quét tới, nàng đã tự chết đi, tránh được một kiếp, nhưng cũng vì như vậy nên trở thành tù binh của Dư Tắc Thành.
Dưới tay có đệ tử, sự tình trở nên hết sức dễ dàng. Dư Tắc Thành thu hồi tất cả thủ hạ của mình, bắt đầu phân phối nhiệm vụ. Trước kia chỉ huy một người, hiện tại chỉ huy ba trăm người, hắn chỉ huy các nàng chạy ngược chạy xuôi, bắt đầu bố trí Đại Chu Thiên Tứ Ngự Tam Thập Lục Khí Vạn Linh Tuyền.
Dư Tắc Thành cố ý chỉ huy các nàng vô cùng nghiêm khắc, xoay các nàng vòng vòng như con rối. Chỉ cần làm sai một chút lập tức mở miệng mắng chửi, thậm chí vung tay lên đánh. Ngày nào cũng có nữ đệ tử bụm mặt khóc rưng rức, dần dần ai nấy đều sợ Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành vừa mắng mỏ các nàng, vừa bố trí linh tuyền. Một khi suối này bố trí xong, lập tức linh lực vô tận trong cả Thiên Trụ sơn này sẽ tụ tập lại, linh tuyền này sẽ lập tức xuất hiện khí tượng hết sức an lành, vô cùng linh nghiệm. Có linh tuyền này giúp đỡ, có thể khiến tu vi đệ tử Thiên Mục tông một bước vọt xa ngàn dặm.
Linh tuyền lập xong, Dư Tắc Thành bắt đầu dạy dỗ các đệ tử tu luyện. Bước đầu tiên là thành lập lịch sử, hắn biến trận chiến Thiên Trụ sơn thành truyền thuyết thần kỳ, tổ sư gia vượt giới ban pháp quyết, tiêu diệt cường địch, ban cho phân thân mà Dư Tắc Thành đang ngụy trang hiện tại, tức Nhiên Đăng Chân Nhân quyền uy vô thượng, trở thành Chưởng tông Thiên Mục tông, như vậy là danh chính ngôn thuận.
Bước thứ hai, mượn cớ tổ sư gia ban thưởng pháp quyết, rót huyết mạch truyền thừa của mình vào các đệ tử, người đầu tiên chính là Phượng Mâu Chân Quân. Mấy ngày nay, Dư Tắc Thành đối xử với Phượng Mâu Chân Quân khi thì tỏ ra nghiêm khắc, lúc lại dịu dàng. Tu vi của Phượng Mâu Chân Quân đã tiêu tan, bị Dư Tắc Thành giờ trò mê hoặc, dần dần đánh mất bản thân, cảm thấy yêu thích Dư Tắc Thành.
Bước thứ ba, Dư Tắc Thành bắt đầu truyền thụ một trăm lẻ tám tâm pháp Thiên Mục tông mà mình đã mua được trong Vô Hình Ám Ma tông. Những tâm pháp này các đệ tử phải luyện tập từ đầu, một mình Dư Tắc Thành dạy hơn ba trăm người, vừa học vừa dạy.
Ban đầu chúng đệ tử bị Dư Tắc Thành mắng còn có chút không phục, nhưng sau khi Dư Tắc Thành bắt đầu dạy tâm pháp, ai nấy trở nên vô cùng khâm phục, cung kính với hắn.
Không hiểu vì sao Dư Tắc Thành tu luyện tâm pháp Thiên Mục tông này hết sức dễ dàng. Dường như hàng trăm hàng ngàn năm trước hắn đã tu luyện qua rồi, hiện tại không phải là tu luyện, giống như là ôn lại mà thôi. Chỉ cần đọc qua đã hoàn toàn thông hiểu, thậm chí khi truyền dạy lại cho các đệ tử hết sức rõ ràng, dạy còn hơn cả tâm pháp, dạy cả ảo nghĩa trong tâm pháp không có ghi lại. Dư Tắc Thành hiểu được nguyên nhân, đây là tác dụng của tia quang ảnh cuối cùng mà vị Tiên Nhân kia đã dung nhập vào thân thể hắn.
Đến lúc này, tất cả nữ đệ tử đều khâm phục vô cùng, ai nấy nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mắt vừa tôn kính vừa ngưỡng mộ. Dư Tắc Thành nổi giận khiển trách, các nàng cũng cười vui vẻ vâng lời, ngoan ngoãn chấp hành.
Hàng ngày Dư Tắc Thành đều mắng Phượng Mâu Chân Quân trước mặt các đệ tử vài lần, mắng cho nàng đỏ bừng mặt mũi, xấu hổ vô cùng. Làm như vậy trước mặt các đệ tử, sẽ giảm bớt quyền uy của nàng, cho dù sau này nàng trở thành Phản Hư Chân Nhất, đám đệ tử này cũng sẽ đàm tiếu sau lưng: "Năm xưa chẳng phải nàng ta ngu muội, bị Chưởng tông sư huynh mắng mỏ suốt ngày, có thể trở thành Phản Hư Chân Nhất là nhờ tổ sư gia ban phúc, không phải là năng lực thật sự của nàng."
Sau khi quát tháo xong, Dư Tắc Thành lại bắt đầu thưởng cho nàng, cho nàng đủ các ích lợi, sau đó đẩy ngã nàng, đưa nàng vào cõi Cực Lạc. Hàng ngày sáng sớm đều "vận động", dần dần thay đổi tính cách của nàng, ân uy cùng ban, dần dần phát huy uy lực của Nhị Tâm Tỏa đến cực hạn.
Linh tuyền vừa lập xong, tụ tập linh lực trong phạm vi ngàn dặm lại. Thiên Trụ sơn này trước kia từng trải qua bí pháp của Càn Khôn giáo tiến hành Cải Thiên Hoán Địa, lại sử dụng Thiên Đạo Địa Tâm trận nhiều lần. Sau đó Tiên Nhân hạ giới mang theo tiên khí, hội tụ tinh hoa máu huyết lập thang trời. Những nhân tố này hội tụ lại với nhau, lập tức linh tuyền tụ tập vô số linh lực, trở thành nơi tu tiên tốt nhất.
Trong thời gian này không ngừng có người tu tiên tới đây rình mò. Nhưng những người này vừa tiến vào phạm vi của Thập Phương Câu Diệt đại trận, đều bị đại trận diệt sạch. Trong đó có ba Nguyên Anh Chân Quân tới rình xem, may mà miễn cưỡng xông ra được, không bị đại trận giết chết. Từ đó về sau không còn ai dám tới nữa.
Lưu Ly Chân Quân dần dần hồi tỉnh, nhưng nàng đã bị Dư Tắc Thành chế ngự hoàn toàn, đưa vào trong thế giới Bàn cổ, trở thành một Nguyên Anh Chân Quân bị Dư Tắc Thành bắt được. Trong thế giới Bàn Cổ này, cho dù nàng muốn tự bạo cũng không thể được.
Thanh Ngưng và Lan Miểu cũng bị Dư Tắc Thành đưa vào thế giới Bàn cổ, chỉ có nơi này mới có thể bảo vệ tính mạng các nàng. Trạng thái của Thanh Ngưng hết sức kỳ quái, thương thế do Dư Tắc Thành đánh trúng đã sớm chữa khỏi, nhưng mãi vẫn không thấy nàng thức tỉnh. Lão Thất đoán rằng có lẽ nàng sợ hãi thực tại cho nên tự phong bế mình, chìm vào trạng thái hôn mê.
Sau khi Đại Chu Thiên Tứ Ngự Tam Thập Lục Khí Vạn Linh Tuyền được bố trí xong, hết thảy đi vào khuôn phép. Phượng Mâu Chân Quân được Dư Tắc Thành tận tâm dạy bảo trở nên ngoan ngoãn vô cùng, dịu dàng nhu mì, hiện tại Dư Tắc Thành đã được rảnh rang.
Nhìn Phượng Mâu Chân Quân đang ôm mình say ngủ. Dư Tắc Thành trở vào thế giới Bàn Cổ, nhìn bảy tiên nhãn của mình, đã tới lúc gieo trồng chúng.
Dư Tắc Thành gọi to:
- Lão Thất, ta chuẩn bị gieo trồng tiên nhãn, có vấn đề gì không?
Lão Thất đáp:
- Báo Thống lĩnh Đại nhân, trải qua một thời gian phân tích tổng kết, sửa chữa, rốt cục hôm trước đã hoàn thành công tác cải tạo tiên nhãn, đã có thể tiến hành gieo trồng.
- Bất quá Thống lĩnh Đại nhân, phải chăng gần đây ngài có cảm giác như mình có thể thăng tiến cảnh giới?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đúng vậy, hiện tại chỉ cần ta bế quan tu luyện, ắt sẽ nâng cao cảnh giới.
Lão Thất nói:
- Đúng vậy Thống lĩnh Đại nhân, trong trận chiến Thiên Trụ sơn lần này, ngài chịu thiên địa nguyên khí xung kích, lại được tiên khí thấm nhuần, hấp thu huyết khí. Nếu hiện tại ngài bế quan, có thể thăng tiến một hơi tới cảnh giới Kim Đan Long Hổ, thăng liên tục bảy cảnh giới.
- Nhưng nếu hiện tại ngài gieo trồng tiên nhãn, cần phải tiêu hao một số lớn tinh nguyên huyết khí của ngài. Có thể nói gieo trồng mỗi tiên nhãn như vậy, cảnh giới ngài sắp nâng cao sẽ bị giảm xuống một tầng. Xin hỏi hiện tại ngài muốn gieo trồng bao nhiêu tiên nhãn?
Dư Tắc Thành đáp:
- Chuyện này cần phải suy nghĩ nữa sao? Gieo trồng tất cả cho ta, cảnh giới sau này vẫn có thể tu luyện, tiên nhãn này cho dù tính cả trên Tiên Giới, cũng chỉ còn lại bảy mà thôi. Lập tức gieo trồng hết cho ta!
Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, giơ tay ra, lập tức bảy tiên nhãn trải qua Lão Thất cải tạo trồng lên đầu hắn. Vô số đạo bạch quang phát ra bên trong thế giới Bàn cổ, Dư Tắc Thành bắt đầu quá trình gieo trồng tiên nhãn, lập tức cảm giác đau đớn đến cực độ xuất hiện trên người Dư Tắc Thành.
Ráng chịu, chỉ có thể ráng chịu, toàn thân Dư Tắc Thành toát ra mồ hôi lạnh, cố sắng chịu đựng nỗi đau khôn tả.
Thân thể Dư Tắc Thành co giật khiến cho Phượng Mâu Chân Quân bừng tỉnh. Nàng thấy trên đầu Dư Tắc Thành xuất hiện bảy lỗ máu, máu tươi chảy ra không ngớt, lập tức cảm thấy rất đau lòng, không biết làm cách nào cứu chữa cho Dư Tắc Thành.