Sau đó thanh âm Dư Tắc Thành đột ngột biến đổi, đã biến thành thanh âm của một lão thái thái:
- Đại muội, cái này ngươi cầm đi, không nên đều cho nhị muội tam muội ăn, ngươi cũng phải ăn một chút, chú ý thân thể nha. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Sau đó lại biến đổi, đã biến thành thanh âm của một đứa trẻ:
- Cám ơn Trương đại mụ, tương lai ta sẽ báo đáp các ngươi.
Sau đó lại đổi một thanh âm khác nói:
- Đại muội, tiền này ngươi cầm đi, đủ cho tỷ muội các ngươi nộp thuế nhân khẩu.
Lại đổi thành thanh âm cộc lốc của một đại hán:
- Đại muội, ai dám khi dễ ngươi, ngươi tìm Nhị cẩu ta, ta chém bọn họ, đường này có ta ở đây, sẽ không có ai dám ức hiếp các ngươi.
Dư Tắc Thành đến đây lại đổi về thanh âm của đứa trẻ kia:
- Cảm ơn Lý đại tẩu, cảm ơn Nhị cẩu ca ca. Ta sẽ báo đáp các ngươi.
Thanh âm của đứa trẻ kia biến thành thanh âm của Thanh Ngưng hiện tại:
- Ta sẽ báo đáp các ngươi, ta sẽ làm cho mặt đất tan vỡ, biển rộng rít gào, nhấn chìm toàn bộ các ngươi, đánh chết, đói chết, báo đáp tốt các ngươi. Ha ha ha.
Dư Tắc Thành đang lợi dụng ký ức của Thanh Ngưng, mô phỏng theo thanh âm của ba người chiếu cố nàng nhất để kích thích nàng, tu vi của nàng chính là Nguyên Anh kỳ, cho dù đây là linh khí thôi phát, sức chiến đấu không tốt, thế nhưng đó cũng là cường địch, có câu tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, lợi dụng sơ hở trong lòng nàng, công kích nhược điểm tâm linh của nàng.
Những lời nói này của Dư Tắc Thành làm cho Thanh Ngưng vừa củng cố tâm linh kiên định hoàn toàn ngây dại, ngây ngốc đứng đó, điều này giống như vết thương vừa mới khép miệng sau đó lại lần nữa xé ra, thương tổn hơn xa trước đây, đột nhiên nàng ôm đầu hét lớn:
- Ta không nghe, ta không muốn nghe...
ở trên người nàng bạo phát khí thế hùng mạnh, nguyên khí trăm dặm toàn bộ chấn động. Ngay trong nháy mắt của những biến hóa này, Dư Tắc Thành đột nhiên lóe lên, đã vọt tới bên cạnh Thanh Ngưng, vọt tới phía sau người nàng, thừa dịp nàng rơi vào trạng thái mê muội, dùng sức đánh ra một chưởng.
Một chưởng này đánh tới, lập tức đánh cho Thanh Ngưng toàn thân bắn ra máu tươi, thất khiếu chảy máu, một chưởng này ẩn chứa chân nguyên vô hạn, thừa dịp trong nháy mắt nàng hoảng hốt, trực tiếp chấn vỡ Nguyên Anh ẩn giấu trong cơ thể nàng, mặc dù sau một thời gian nàng có thể tự động khôi phục, thế nhưng hiện tại tuyệt đối đã không có sức chiến đấu.
Kỳ thực Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể một chưởng đánh chết nàng, đem nàng hóa khí, thế nhưng Dư Tắc Thành chỉ đánh nàng thành trọng thương, hắn nói:
- Ai bảo chúng ta đã từng là bằng hữu, lưu ngươi một mạng đi.
Nói xong đem nàng ném đi, ném rất xa về phía đám người đang tụ tập lại.
Những người này từng người bắt đầu phóng thích chân nguyên, mở ra cấm chế của Phi Lễ Vật Thị, lập tức ở trong pháp trận này, nổi lên vô số khí tức Kim Đan, đủ trăm đạo khí Kim Đan trải rộng thiên địa.
Trong nháy mắt Thất Tinh Quan trên đỉnh đầu Dư Tắc Thành lóe lên quang mang, khởi động Bách Lý Na Di, trong nháy mắt na di đến ngoài trăm dặm, sau đó lại na di, lại na di, liên tục bảy lần, trong nháy mắt chạy trốn tới ngoài bảy trăm dặm, đang muốn hóa thân Thiên Quỷ lần trốn đi, đột ngột quang mang lóe lên, Dư Tắc Thành lần nữa bị cưỡng bức na di trở về chỗ vừa rồi, ở động phủ trung tâm của Thiên Mục tông, bị trăm ngàn người vây quanh.
Một lão giả quát:
- ở dưới Hạo Thiên Thăng Huyền Định Hình Pháp Nhãn của ta, còn muốn không gian na di chạy trốn, nằm mơ đi. Trở về cho ta.
Đệ tử Thiên Mục tông bao vây Dư Tắc Thành lại- bọn họ mỗi người con mắt mở lớn, nhỏ thì như long nhãn, lớn thì như trứng gà, vô số ánh mắt bắn về phía Dư Tắc Thành, thậm chí có ánh mắt đã giống như chùm sáng chiếu tới.
Dư Tắc Thành nhìn ngàn người xung quanh, ở dưới nhiều ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm như vậy, cười khổ nói:
- Phải liều mạng rồi, sáu Nguyên Anh, một trăm sáu mươi Kim Đan nha, thực sự phải liều mạng rồi.
Khí thế của hắn cũng bắt đầu phóng ra, Thất Tinh Quan, Ngũ Hành Bào tầng tầng bảo hộ mở ra. Dư Tắc Thành bắt đầu quát lớn:
- Đệ tử Hiên Viên ở đâu?
Sau đó tự mình hồi đáp:
- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, không có kiếm nhưng còn có tâm này.
Đây là chiến văn của Thạch Cơ chưởng môn năm đó khi phá hủy Vạn Tương tông đã xướng lên. Hiên Viên chiến ca mà Dư Tắc Thành đã học tập sau khi trở thành Kim Đan. Khi chiến ca xướng lên, làm việc nghĩa không lùi bước, không đường lui lại, chiến đấu anh dũng tới cùng, khẳng khái chịu chết, dù sao nơi này cũng đã trốn không thoát vậy dốc sức đánh một trận đi.
Chiến ca mà Dư Tắc Thành mới xướng lên, ca từ sử dụng chính là cổ ngữ, ngôn ngữ lưu loát, mang theo âm điệu du dương trầm bổng, ca khúc cổ xưa mà thê lương, mang theo khí tức hồng hoang của viễn cổ, giống như tiếng trời.
Trong khi xướng lên chiến ca, kiếm khí của hắn dâng lên vô hạn, ý chí chiến đấu của hắn tăng trưởng vô hạn, hắn muốn một người một kiếm phá hủy Thiên Mục tông.
Viễn Vọng ở phía xa nhìn hắn chằm chằm, hô:
- Mọi người cẩn thận, Nguyên Kê Bản Nguyên Vọng Tâm Nhãn của ta nói cho ta biết hắn rất nguy hiểm, cùng tiến lên, không nên coi trọng cái gì...
Đột nhiên trên người Dư Tắc Thành bùng lên một ngọn lửa, phát ra quang minh vô hạn, đây chính là Viêm Bạo Thuật của Tam Muội Hỏa Cự Nhân Quân Chủ hiện thân phát ra, hình thành quang bạo kích thích mãnh liệt, các ngươi không phải đều là Mục thuật sao? Các ngươi không phải thích nhìn sao? Ta phát ra quang mang vô tận, cho các ngươi nhìn đã mắt.
Trong nhất thời tiếng kêu thảm liên tục, vô số đệ tử Thiên Mục tông che mắt, phát ra tiếng kêu thảm thiết, những tiếng kêu thảm này rất nhanh đã biến mất không một tiếng động.
Bởi vì Xạ Nhan kiếm của Dư Tắc Thành đã khởi động, hắn đã bắt đầu tàn sát, hễ là người che mắt giết, hễ là người thụ thương giết, người giết đầu tiên chính là Viễn Vọng kia, Mục thuật của nữ tử này nhất định là một trong Thập Bát Thiên Nhãn Thuật kia, có thể quan sát nội tâm, dự đoán tương lai, nhất định phải mau giết trước.
Trong nháy mắt đầu của Viễn Vọng giống như hoa đào nở rộ, bị một kiếm của Dư Tắc Thành chém nổ, đôi mắt to kia giống như còn có một bị đánh bay ra, lăn trên mặt đất.
Người giết thứ hai chính là lão giả kia, ta để ngươi định hình, đây là ngươi tự tìm, nhất thời một kiếm phân thây hắn thành hai đoạn.
Một người đứng ở bên cạnh thi thể của Viễn Vọng, chính là thiếu niên cùng với Thanh Ngưng nghênh tiếp Dư Tắc Thành, hắn ngây ngốc nhìn con mắt của Viễn Vọng lăn đến dưới chân mình, đột nhiên rống to:
- Khốn kiếp, nàng mới mười sáu, là một hài tử, ngươi cũng hạ thủ, nạp mạng đây.
Nói xong hắn liền vọt qua. Dư Tắc Thành nghiêm nghị nói:
- Các ngươi thành công rồi, hài tử mười sáu tuổi càng đáng chết ngàn vạn lần, năm đó ta có thể hủy diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, hôm nay ta phải hủy diệt các ngươi.
Đột nhiên trên người Dư Tắc Thành kiếm quang vạn đạo, hướng về người này chém tới, đồng thời một Hỏa Cự Nhân cực lớn xuất hiện, bắt đầu tiếp tục giết chóc, ở trên mặt đất, xuất hiện một dòng nước, giấu ở dưới mặt đất, len lén tập kích đê tử Thiên Mục tông.
Hỏa Cự Nhân cứ cách một khoảng thời gian lại phát ra Viêm Bạo Thuật mãnh liệt, hình thành quang mang kích thích vô tận. Hai mắt của Dư Tắc Thành nhắm nghiền, toàn bộ dựa vào cảm ứng của Kiếm Ngã Thuật đại chiến quần địch.
Nhìn thấy thiếu niên kia lao về phía mình, Dư Tắc Thành lập tức sử ra Quang Dực Kiếm, phát ra quang minh vô thượng, hóa thành trăm đạo kiếm mang, chém giết về phía hắn.
Thiếu niên kia cũng ngự sử phi kiếm, chống đỡ cùng Dư Tắc Thành, hắn kiếm pháp siêu quần, chiến đấu với Dư Tắc Thành cùng một chỗ, đủ chống đỡ qua Thiên Kiếm cấp Trảm của Dư Tắc Thành, quả thực không chút bị thương, ngược lại có xu thế phản công, bức bách Dư Tắc Thành không ngừng phát lực công kích.
Người này kiếm pháp vô cùng tốt, hoàn toàn áp chế Dư Tắc Thành về mặt kiếm thuật, hơn nữa tràn đầy dẻo dai, kiếm pháp cao minh, vô cùng khó có thể đối phó.
Đối kiếm với người này có một cảm giác chiến đấu với bản thân, Dư Tắc Thành đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn khởi động Kiếm Ngã Thuật trong nháy mắt phát hiện, hai mắt của người kia xoay tròn giống như đinh ốc, kiếm thuật của hắn sử dụng, thực sự chính là cùng một bộ dạng với Dư Tắc Thành, hắn đang phục chế kiếm pháp của Dư Tắc Thành, hấp thu kiếm thuật của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành tương đương với chiến đấu cùng bản thân.
Dư Tắc Thành mỉm cười, đột nhiên biến đổi sử ra Kiếm Cưu Thuật, hình thành Kiếm Cưu, sau đó ngự sử Kiếm Cưu này phi hành trên không trung, cũng không chiến đấu.
Thiếu niên kia cũng ngự không bay lên, đuổi theo phía sau Dư Tắc Thành, thế nhưng hắn chỉ phi hành mấy lần hít thở đã hét thảm một tiếng, toàn thân phát ra hỏa diễm kỳ dị, ầm một tiếng nổ tung mãnh liệt.
Dư Tắc Thành lập tức tán đi Kiếm Cưu Thuật, trong lòng cười lớn, ngươi không phải muốn phục chế kiếm thuật của ta sao, ta để ngươi phục chế Kiếm Cưu Thuật, ta xem người có thể khống chế được lực lượng của Hồng Hoang Kiếm Cưu kia không, tiểu tử, tự bạo rồi, cho ngươi học.
Thiếu niên tự bạo, thế nhưng cái chết của hắn không vô ích, dần dần đệ tử Thiên Mục tông trở nên bình tĩnh, hình thành chiến trận vây quanh Dư Tắc Thành, đủ sáu mươi tên Kim Đan Chân Nhân quay xung quanh Dư Tắc Thành, hình thành trận thế, bao vây hắn lại.
Hỏa Cự Nhân và Thủy Pháp Thân cũng liên tục bị người phát hiện, vô số pháp thuật bắn trúng lên người bọn họ, ở dưới vây công của mấy chục Kim Đan Chân Nhân. Hỏa Cự Nhân và Thủy Pháp Thân đối mặt công kích vô tận, lần lượt đều bị đánh nổ, trở về hư vô.