Vương Thiên Hóa ngừng nôn mửa, nói:
- Đại ca, ta chỉ đi ngang qua, có nhàn rỗi gì diệt môn các ngươi, đây là độc gì, bí ẩn như vậy, không ngờ phương pháp phân biệt độc cũng không thể phát hiện? Tốt, Khẩu Phúc Ma tông các ngươi, ta phải đem chuyện này truyền khắp Thương Khung lục vực.
Lão giả kia nói:
- Không phải độc, chỉ là nguyên liệu nấu ăn mang thuộc tính trùng thuật mà thôi. Khẩu Phúc Nhập Đạo tông chúng ta từ trước tới nay chưa từng dùng độc. Điều này giống như trứng gà phối hợp với đường hóa học, dễ trúng độc. Cà rốt và mật ong dễ tổn thương mắt, đậu phụ và mật ong có thể dẫn phát tai điếc...
Lão giả này mở miệng chính là giải thích một hơi, hắn không dám không giải thích, Khẩu Phúc Nhập Đạo tông này hoàn toàn dựa vào mỹ vị (món ăn ngon) nhập đạo, lấy tửu lâu quán cơm là nơi tu luyện chủ yếu. Nếu như lời đồn Khẩu Phúc Nhập Đạo tông hạ độc người nổi lên bốn phía, vậy chính là đả kích lớn nhất đối với bọn họ.
Trong khi hắn giải thích, Vương Thiên Hóa đã đạt được mục đích, do thời gian dài tạm nghỉ, dần dần bình phục, hắn đã bắt đầu khôi phục.
Trong bảy tên Kim Đan Chân Nhân kia có người kinh nghiệm chiến đấu phong phú, quát:
- Chưởng môn, người bị lừa rồi, hắn đang khôi phục. Tiểu tử, ăn một chiêu Đồ Long Trảm của ta.
Nói xong, người kia huy vũ bản mạng pháp bảo lao lên, Đồ Long Trảm này của hắn thực sự kinh khủng, hoàn toàn chính là một thanh Thái Đao (dao làm bếp) phóng đại, bản mạng pháp bảo cũng không rời nghề chính.
Cảm thán này còn chưa phát xong, mấy tên Kim Đan Chân Nhân khác đều lấy bản mạng pháp bảo ra, một người là Sạn Tử (cái xẻng), một người là Thiêu Hỏa Côn (DG: mọi người đọc Tru Tiên chắc vẫn nhớ vũ khí của Trương Tiểu Phàm, que cời lò), còn có một người là Đại Oa (bát tô), người cuối cũng không ngờ là Bàn Tử (khay, mâm nhỏ), lập tức khiến Dư Tắc Thành suýt chút cười to, Khẩu Phúc Nhập Đạo tông này thực là bản sắc tu tiên, xuất thân trù sư, pháp bảo tất cả đều là những thứ nấu ăn trước đây.
Vương Thiên Hóa dường như cũng bị kích thích rồi. Một đám trù sư cũng tới ức hiếp người, đến ăn cơm bị người vây đánh, hơn nữa còn trả tiền trước, quá ức hiếp người, hắn triệt để bạo phát, một tay ngự sử một thanh phi kiếm, một tay lấy ra một đoàn Hỗn Độn, hắn muốn làm cho những trù sư này biết mình không phải dễ chọc.
Mọi người lập tức quấn lấy nhau, gió nổi lên bốn phía, quang mang bay vụt, khi mới bắt đầu mọi người nhìn thấy pháp bảo kỳ lạ của Khẩu Phúc Nhập Đạo tông đều muốn cười to, thế nhưng khi giao thủ, lập tức không ai dám cười.
Kim Đan Chân Nhân ngự sử Thái Đao kia, từng đao nhập cốt, giống như Bảo Đinh mổ trâu, đao trên không hung mãnh dị thường, giống như có pháp thuật phá thuẫn, pháp bảo hộ thuẫn căn bản không ngăn cản được nó cắt ra.
Đại Oa kia chính là Hỗn Nguyên chi bảo, khi ngự sử, phương viên mười dặm thiên địa đều giống như tiến vào trong bát này, tiến vào trong phạm vi Lĩnh Vực, mặc tình cho nó giết mổ.
Kim Đan Chân Nhân ngự sử Sạn Tử, Sạn Tử trên dưới bay tới, mang theo nguyên khí vô tận, một người khuấy thiên hạ biến đổi, có một loại khí thế của Nguyên Anh Chân Quân ngự sử nguyên khí.
Kim Đan Chân Nhân ngự sử Thiêu Hỏa Côn, phóng ra hỏa diễm vô tận, lửa này cũng không mãnh liệt, thế nhưng vừa đúng hình thành thế quay (nướng) vô tận đối với địch nhân.
Xuất thủ liền biết hay dở, bảy Chân Nhân này vừa ra tay, cũng không có ai dám liếc mắt xem thường bọn họ nữa, thế nhưng làm cho người ta không thể xem thường chính là Vương Thiên Hóa kia, ở dưới sự vây công của bảy Kim Đan Chân Nhân, hắn không ngờ ra sức chống đỡ, không hề có dấu hiệu bại trận.
Kỳ thực hiện tại trong lòng Vương Thiên Hóa cũng đau khổ, hắn đã sớm muốn tìm cơ hội chạy trốn, thế nhưng khi bảy người này động thủ, trong thiên địa này giống như có loại phù hợp kỳ dị, nói là trận pháp cũng không phải trận pháp, xung quanh người giống như chảo mỡ, bị người đảo quay trong đó, thực sự là khó có thể chịu được.
Đột nhiên hắn lộ ra sơ hở, bị Kim Đan Chân Nhân huy vũ Thiêu Hỏa Côn đánh trúng, chịu một kích này hắn bị đánh bay ra ngoài mười trượng, toàn thân nổi lên hỏa diễm, thế nhưng triệt để thoát khỏi vây công của đối phương.
Hỏa diễm này rất nhanh biến mất, chẳng qua khi hỏa diễm cháy, cơ thể bị cháy sạch cả người đen thui. Hắn vươn ngón tay cái, quay về phía mọi người oán hận nói:
- Tốt, tốt, các người nhiều người, các ngươi độc ác, thực là ức hiếp người, đều hóa thành tro cho ta. Đồng Quy Hỗn Độn.
Trong khi nói, Vương Thiên Hóa đột nhiên lấy từ trong túi ra một hộp bạch ngọc tử kim, sau đó cẩn thận mở ra. Chỉ thấy trong đó có ba đoàn khí hắc ám lớn bằng trứng gà, đoàn khí kia Hỗn Hỗn Độn Độn, đen kịt một đoàn, thế nhưng ở trung tâm của hắc ám kia có một chút quang minh chiếm cứ trung tâm, quang minh kia thuần trắng không tỳ vết, lớn như hạt gạo.
Cái hộp này không phải ở trong túi trữ vật lấy ra, Vương Thiên Hóa thật cẩn thận, tập trung tinh thần, chậm rãi lấy ra, liền muốn lấy ra một quả trong đó, phóng xuất đi.
Trong nháy mắt Dư Tắc Thành đã biết đó là cái gì, ắt là Thần Lôi, hơn nữa lôi này là thần lôi thuộc tính Hỗn Độn, hẳn là cùng đẳng cấp Thiên Kiếp Chi Lôi với Càn Thiên Âm Dương diệt Quang Thiên Kiếp Lôi của mình, hai thứ đều là kiếp lôi sinh ra khi Thiên kiếp, bị tiền bối cao nhân thu lấy.
Nếu như lôi này phóng ra, có thể nói trong vòng vạn dặm trong nháy mắt thành tro, người tu tiên ở đây, phàm nhân của thành thị này, toàn bộ sẽ hóa thành tro bụi trong lôi này, Đồng Quy Hỗn Độn, nguy cơ ngay trước mắt.
Trong nháy mắt Dư Tắc Thành đứng lên hét lớn một tiếng, một đạo hỏa ảnh từ trên người Dư Tắc Thành bay ra. Dư Tắc Thành một phân thành hai. Tam Muội Hỏa Cự Nhân Quân Chủ kia hiện thân, trong nháy mắt Hỏa Cự Nhân biến mất, trong nháy mắt na di, thoáng cái vọt tới bên cạnh Vương Thiên Hóa.
ở trong nháy mắt này, Dư Tắc Thành phụ thân trên người Hỏa Cự Nhân, đột nhiên xuất thủ. Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn Quyết, thoáng cái Vương Thiên Hóa giống như bị vây trong động tác chậm, chậm rãi cầm lấy thần lôi, thôi động lôi quyết.
Thế nhưng thần lôi còn chưa phát ra, Hỏa Cự Nhân này vươn tay ra, một tay đoạt lấy hộp ngọc chứa ba quả thần lôi, sau đó tay kia xuất quyền, một kích mạnh mẽ đánh về phía bụng của Vương Thiên Hóa, một kích này quả thực đánh lên vết thương cũ của Vương Thiên Hóa, đánh cho sau lưng Vương Thiên Hóa vồng lên chừng một thước, hai chiếc răng cửa vừa gắn vào cũng bị một kích này đánh bay. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Trong nháy mắt hiệu quả của Thiên Thuấn Bộ biến mất, Vương Thiên Hóa đã bay ra ngoài rất xa. Hỏa Cự Nhân Quân Chủ của Dư Tắc Thành trong nháy mắt lại na di về bên cạnh hắn, đưa cho hắn ba quả thần lôi kia.
Mọi việc phát sinh chỉ trong nháy mắt mà thôi, Vương Thiên Hóa bay ra, thần lôi đổi chủ, rất nhiều người tu tiên cũng chưa phản ứng lại, mới vừa rồi hoàn toàn là chuyện sinh tử trong nháy mắt.
Vương Thiên Hóa sau khi bị đánh ra, vừa ở trên không trung phun máu tươi, vừa hét lớn:
- Các ngươi chờ đó, ta sẽ trở về.
Trong nháy mắt Vương Thiên Hóa ngã trên mặt đất, sau đó lấy ra một đạo ngọc phù, bóp vỡ, hóa thành một đạo lưu quang, bay vọt ra ngoài mấy trăm dặm, Càn Khôn Đại Na Di Phù, triệt để chạy trốn.
Càn Khôn Đại Na Di Ngọc Phù này vừa động, mọi người ở đây toàn bộ không cách nào truy kích, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hắn chạy trốn, kỳ thực mấy Kim Đan Chân Nhân của Khẩu Phúc Nhập Đạo tông dũng khí đã lạnh, mới vừa rồi bảy người vây công cũng không làm gì được hắn, nếu như một đối một, thực sự khó có thể dự đoán. Hơn nữa thần lôi kia thực sự làm cho người ta sợ hãi, nếu như không có một kích toàn lực của Dư Tắc Thành, thì toàn bộ tửu lâu, phường thị, thành thị này hóa thành tro bụi, không thể tồn tại...
Dư Tắc Thành tập trung tinh thần, hắn đang thu quả thần lôi bị Vương Thiên Hóa kích phát, thần lôi này đã thoát ly trạng thái nguyên thủy, điểm quang minh kia giống như đang dần dần biến lớn, phát ra vô số cường quang, bị vây trong trạng thái bạo phát.
Dư Tắc Thành chậm rãi khôi phục thần lôi này về nguyên trạng, ổn định tiêu trừ khí tức của Vương Thiên Hóa lưu lại- chỉ cần qua một thời gian nhất định nữa, chân nguyên kích phát thần lôi của Vương Thiên Hóa hao hết, thần lôi này sẽ tự động khôi phục bình thường.
Dư Tắc Thành yên lặng vận khởi pháp thuật bảo trì trạng thái này, Tam Muội Hỏa Cự Nhân kia thủ hộ bên cạnh Dư Tắc Thành, yên lặng bảo hộ hắn, không biến sắc, bất luận người tu tiên nào đến gần Dư Tắc Thành trong vòng mười trượng, lập tức sẽ cảm thụ được ý công kích của Hỏa Cự Nhân.
Dần dần sau nửa canh giờ, chân nguyên của Vương Thiên Hóa trong thần lôi kia hao hết, thần lôi bắt đầu tự động khôi phục, khôi phục bộ dạng ban đầu. Dư Tắc Thành thở phào một hơi, đây chính là ba quả Hỗn Độn Thiên Kiếp Lôi nha, phát tài rồi, lần này thật sự phát tài rồi. Hiện tại Vương Thiên Hóa kia có thể đang ở nơi nào khóc không, thần lôi này không phải hàng bán trên đường cái, nói có là có.
Dư Tắc Thành càng xem càng thích, đáng tiếc không biết pháp quyết phóng xuất lôi này, chẳng qua điều này cũng không là vấn đề, chỉ cần nghiên cứu rõ ràng nguyên tố cấu thành của nó, là có thể nghiên cứu ra pháp quyết thi pháp của nó, điều này vừa hay có thế giới Bàn cổ hoàn thành, nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành thu ba quả thần lôi này vào trong thế giới Bàn Cổ.